" Mịch Mịch, anh có chuyện muốn nói".


Thẩm Mịch không phải là nghe lầm rồi chứ?.
Gần 10 năm nay, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô mà không có trách móc và khó chịu.


" Tiểu Cửu, cậu vào trong xe với mẹ mình trước đi".
" Cậu...".
" mình không sao".
Thẩm Mịch gật đầu chắc chắn, Tô Cửu mới không tình nguyện rời đi.


Thẩm Mịch đối mặt với Ngụy Quân, trái tim đã héo úa như có thêm nhịp sống, đang bắt đầu từ từ nảy nở.


Thẩm Mịch, đã đau khổ đến như thế, nay còn muốn chuốc thêm đau khổ sao?.


Anh đút tay vào túi quần, áy náy nói:"Xin lỗi".
" về chuyện gì?".
Thẩm Mịch thắc mắc, anh là đang nói đến xin lỗi, thật ra đối với cô mà nói, anh có lỗi nhiều lắm, một từ không thể nào giải quyết hết được.


" về chuyện đính hôn".
Ngụy Quân ngập ngừng.
" à, em nghe hết rồi, em không trách".
Thẩm Mịch cụp mắt, chầm chậm nói.


Cô thực sự không trách anh, cô chỉ trách Thẩm Tình, người đàn bà quá mức đê tiện.


" Thẩm Tình có thai".
Thẩm Mịch đứng hình, vết sẹo trong tim như bị ai đó dùng một dao bới móc, máu chảy đầm đìa.
Nếu anh muốn làm cho cô đau đớn, thì chúc mừng anh, anh đã làm được.


Thẩm Mịch run run, cô cứ ngỡ mình sắp ngất nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, môi run run:" chúc mừng anh".
Thật sự chúc mừng anh.


Ngụy Quân lẳng lặng nhìn cô.
" em không giống như những gì Tình Tình nói".
Thẩm Mịch nhìn anh, đúng vậy, bây giờ anh mới biết sao, ngay từ đầu, cô đã không giống.


Thẩm Mịch rất muốn cười, mặc kệ anh có chán ghét đến đâu, cô vẫn muốn cười, nhưng Thẩm Mịch vừa nhếch môi lại không cười được, chắc che dấu lâu quá, cô cũng đã quên mất cách cười.


Thẩm Mịch đã dặn dò mình phải kiên cường, nhưng đứng trước mặt anh, sự mạnh mẽ ấy dường như đổ vỡ.


Ngụy Quân đúng là khắc tinh của cô.


Thẩm Mịch chân thành đối mặt với Anh, trong mắt chứa đựng ưu thương nhàn nhạt:" Ngụy Quân, trong những lần Thẩm Tình nói, anh có từng tin tưởng em lần nào không?".
anh im lặng.


Thẩm Mịch thấy anh không trả lời thì đã hiểu được một nửa, tâm liền đau đớn, anh từ trước tới giờ chưa từng tin cô, chưa từng nghĩ rằng cô vô tội.


Thẩm Mịch nhìn Ngụy Quân một cách ngơ ngác, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống gò má, biểu cảm trên mặt cô lạnh như băng nhưng nước mắt đã thấm nhòe cả khuôn mặt, cô nhắm mắt, mang tâm trạng bị anh làm tổn thương nặng nề mà bước đi.


Cô còn nhớ tại nơi này, rất lâu về trước có một cô bé mặc một bộ váy hồng búp bê, tay ôm lấy một quyển sách truyện cổ tích Bạch Tuyết chạy đến, vẫy gọi một cậu nhóc:" Quân ca ca".


Cậu nhóc ấy nhìn thấy cô bé thì cười hóm hỉnh:" Mịch Mịch, sao vậy?".
" Quân ca ca". Cô bé chìa một mặt của quyển sách ra rồi nói:" Anh nhìn xem, hoàng tử trong sách cưỡi bạch mã đến cưới bạch tuyết này, thật là xinh đẹp".


Cậu nhóc nhìn trang sách một lúc sau rồi nói:" Vậy Mịch Mịch có muốn làm Bạch Tuyết không?, sau này chờ Mịch Mịch lớn, anh sẽ là hoàng tử cưỡi ngựa đến cưới em".
" anh nói thật chứ?".
Cô bé mừng rỡ đáp.
" thật ".
" vậy anh hứa nhé, sau này em sẽ chờ anh đến cưới em đấy".
" Được "
" móc tay".


Gặp gỡ anh chính là một sai lầm.


Ngụy Quân lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của cô, trái tim ẩn nhẫn đau, Thẩm Mịch ngày trước rất thích cười, Thẩm Mịch ngày trước sẽ quấn quýt lấy anh mà gọi Quân ca ca, không biết từ lúc nào, anh đã đẩy cô đi quá xa.


Ngụy Quân vò đầu, cảm thấy mình như đang lạc vào ma trận, không biết nơi nào đúng, nơi nào sai.


Nơi này chôn vùi đau khổ, cũng chôn vùi phần tình cảm cô dành cho anh.


Thẩm Mịch và mẹ mình dọn về căn nhà riêng của cô, nhà chỉ có hai phòng lớn và hai phòng nhỏ, Thẩm Mịch dọn từ trường về đây sống chung với bà, cô vừa học vừa làm, tuy đi sớm về khuya nhưng lại thong thả.


" Mịch học muội".
Thẩm Mịch đang lau bàn bỗng có người gọi, cô ngẩn người, thì ra là Du học trưởng.


" Mịch học muội, em làm thêm ở đây sao?".
Cô gật đầu, Du học trưởng đối với cô rất tốt, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ giúp đỡ cô.


" học muội, anh thấy em làm rất vất vả, hay là anh giới thiệu em đến chỗ anh quên biết làm được không".
Du học trưởng mở miệng, anh như một người anh trai che chở cho em gái làm cô vô cùng có cảm tình.
" cảm ơn học trưởng".
" em đừng quá khách sáo".


Thẩm Mịch mím môi, anh cũng cười cười, anh nhìn ra được cô đang rất cao hứng, người con gái này làm anh vô cùng thương sót, lần đầu tiên gặp cô, Du Hiển như bị cuốn hút, mắt không thể rời khỏi cô được.


Du Hiển đưa Thẩm Mịch về nhà rồi mới quyến luyến rời đi, mẹ Thẩm nhìn thấy cô về thì đau sót, bảo cô đừng làm việc quá sức mà làm hại đến sức khỏe, cô vâng vâng dạ dạ cho bà yên lòng.


Khoảng thời gian cô đi vắng cũng may có bác Ngô nhà kế bên giúp cô bầu bạn với bà, bác ấy không vợ không con, tính tình chất phác, cô nhìn ra được, bác có ý với mẹ cô, cô cũng rất vừa lòng, mẹ cô, bà cũng nên tìm hạnh phúc mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play