Lâm Linh đi theo hai tên bảo vệ, trợ lý bê một thùng điện thoại đến, để ở dưới chân, nhìn theo người đã không còn ở đây lúc này: “Đạo diễn, vậy hòm điện thoại này phải làm thế nào? Có tịch thu tiếp không? Có mấy em gái nhỏ đang ầm ĩ lên đòi gọi điện thoại cho mẹ này.”

“Lại còn gọi điện cho mẹ nữa, có mỗi cậu mới tin thôi, mẹ của bọn họ ở trên Weibo à?”

Vương Kỳ mắng một câu, nhìn hòm điện thoại dưới chân rồi đột nhiên nghĩ đến Lâm Linh đi về vội quá quên luôn cả điện thoại. Lẽ nào cô không biết trời rộng đất rộng, điện thoại quan trọng nhất sao? Vứt đồ lung tung, không cẩn thận gì cả.

Vừa nhìn vào thùng điện thoại một cái đã thấy chiếc điện thoại có ốp màu đỏ rất bắt mắt, Vương Kỳ cầm điện thoại cô lên: “Được rồi, trả điện thoại cho bọn họ được rồi.”

“Vâng ạ.” Trợ lý trả lời rồi chạy đến chỗ gần đó, gọi mọi người qua lấy điện thoại.

Vương Kỳ nhìn ốp lưng điện thoại của Lâm Linh, đó là hình một hình nhân nhỏ đáng yêu cộng thêm bốn chữ: “Giàu trong một đêm”.

Vương Kỳ:…

Cô mà còn muốn giàu trong một đêm? Có để cho người khác giàu với nữa không đây?



Màn đêm dần dần phủ khắp bầu trời, Chu Tiểu Vân ngồi bên ngoài nhà vệ sinh của thành phố điện ảnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một cách cô độc, cảm giác cô đơn vô cùng.

Các fans hâm mộ còn rắc muối lên vết thương trong group fans nữa.

“Hội trưởng, hội trưởng, không phải cô nói Linh Linh không có người chống lưng sao? Vậy giám đốc Giang Thị là thế nào thế?”

“Hội trưởng lừa tôi rồi, hu hu hu.”

“Chắc là hội trưởng cũng không cố tình đâu, chắc là vì thân phận của vị hôn phu của Lâm Linh không tiện tiết lộ.”

Chu Tiểu Vân cười nhạt một cái, trả lời trong nhóm: “Ha ha, tôi cũng đang muốn tìm cô ta để tính chuyện đây.”

được đấy, người này dám giấu cô ta lâu như vậy, ngày mai cô sẽ lột da Lâm Linh ra!

Mẹ kiếp, còn có người phụ nữ thế này nữa à, chồng là người giàu nhất thành phố C, thế mà ngày nào cũng giành hạt dưa 7 nghìn của cô để ăn? Phí mất hạt dưa nửa năm nay của cô rồi!

Được lắm, cô đợi chết đi!

Chu Tiểu Vân đang ở bên nhà vệ sinh phủi mông đứng dậy, cô nghĩ đến 18 loại võ nghệ để hành hạ người phụ nữ kia, cứ đợi ngày mai cô đến phim trường rồi xem!

Trong nhóm fans vẫn đang thảo luận:

“Linh Linh có bạn trai rồi, tôi cảm giác mình thất tình rồi.”

“Làm ơn, thời đại nào rồi, Linh Linh là diễn viên chứ có phải thần tượng đâu, yêu đương thì có sao đâu chứ. Vị hôn phu quang minh chính đại của người ta bảo người ta phải giấu đi à?”

“Dù sao thì còn nhan sắc thì tôi còn ở đó, ban đầu tôi thấy cô ấy xinh nên mới thành fans.”

….

Ngoài ra

Một bên Lâm Linh chạy lật đà lật đật qua, đi theo sau vệ sĩ để đến gặp bạn trai, cô không hề biết gì về những “cực hình” mà ngày mai Chu Tiểu Vân sẽ cho mình.

Một chiếc xe màu đen nhìn rất xa hoa dừng lại ở bên đường, Lâm Linh đến gần hơn chút nữa. Lúc này, một anh vệ sĩ mở cốp ra từ bên ngoài, Giang Ngộ bước xuống xe với một bộ vest được cắt may rất thời trang, anh đứng bên cạnh xe, người anh rất cao, vừa quý phái vừa thanh tú.

Lâm Linh đi nhanh hơn, chạy bước nhỏ về phía trước, nhảy vào lòng anh.

Lâm Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh tươi cười trách anh: “Anh đến muộn rồi, phải đền cho em.”

Rõ ràng anh nói chiều là đến, nhưng mà bây giờ là buổi tối rồi.



Anh đến muộn rồi!

Giang Ngộ một tay ôm cô, một tay nâng cằm cô lên, anh cúi đầu nhìn cô rất lâu, thấy cô sắc mặt hồng hào, đôi mắt vẫn sáng như thường thì mới không nhăn mày nữa: “Được, anh đi với em.”

….

Trong phòng khách sạn, Giang Ngộ đang tắm, Lâm Linh đã tắm xong rồi, nằm trên giường cầm điện thoại của Giang Ngộ đăng nhập vào tài khoản của mình rồi nhắn cho Vương Kỳ: “Đạo diễn Vương, đạo diễn Vương, cháu quên lấy điện thoại rồi, chú có nhìn thấy không ạ? Cái điện thoại có ốp màu đỏ, đằng sau có chữ “giàu trong một đêm” ấy ạ.”

Ông bố già của heo con Peggy: “Thấy rồi, tôi đang cầm, mai qua đây lấy đi.”

Lâm Linh: “Chú phải giữ cho kĩ nhé, đừng để sứt mẻ gì điện thoại của cháu, điện thoại đắt lắm đấy.”

Ông bố già của heo con Peggy: “....”

Sau khi dặn dò đạo diễn xong xuôi, cô ấn vào Weibo. Cô cứ tưởng mình sẽ phải tải bởi vì Giang Ngộ không dùng phần mềm giải trí gì cả, cả ngày chỉ biết làm việc thôi. Anh là một ông lão cổ hủ, không ngờ bây giờ lại đi cùng thời đại, tải Weibo rồi.

Để cô xem trộm tài khoản của anh nào.

Ấn vào nick Weibo, cô phát hiện ra nó chẳng có gì cả, đến cả cái tên cũng là hệ thống đặt cho. Vừa nhìn là biết anh là kiểu người dùng “zombie” chẳng có gì. Lâm Linh ấn vào avatar, chọn một tấm ảnh selfie vừa xinh xắn vừa đáng yêu của mình, đổi avatar, hoàn thành rồi. Sau đó lại đổi tên tài khoản thành: “Tôi yêu Linh Linh tiểu bảo bối”. Tốt lắm, tuyệt vời!

Sau khi đổi phần thông tin cá nhân của anh một cách rất tự nhiên, Lâm Linh mò vào topic của mình để xem những lời khen của fans.

“Linh Linh hôm nay vẫn đi làm, aaaaaaa, đăng ảnh selfie đi!”

“Không ra ngoài đi làm thì cũng nên nói về chuyện hôm nay một chút chứ, bán thảm cũng được mà, mấy cô fans giả tạo chúng tôi thích cô lắm!”

“Cứ nghĩ đến việc buổi sáng có một đám antifan mắng cô ác như vậy là tôi thấy khó chịu thay cho Linh Linh rồi.”

“Mọi người cho Linh Linh chút thời gian đi, ai gặp phải chuyện thế này mà không khó chịu mấy mấy ngày chứ. Tuy giám đốc Giang đã giúp cô đòi lại công bằng rồi, nhưng mà bị mắng như vậy, người bình thường ai mà chịu được chứ.”

…..

Lâm Linh càng nhìn càng thấy mơ hồ, không hiểu gì cả. Ai mắng cô sao? Liên quan gì đến Giang Ngộ chứ?

Lâm Linh nhanh trí trả lời phần bình luận của fans: “Có ai có thể nói tôi biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

Rất nhanh thôi đã có người trả lời cô: “Các chị em, đây là một tài khoản trống không đấy, rất có thể là antifan đấy.”

Lâm Linh: “... mọi người đang quay phim hành động có gián điệp à?”

Đúng lúc cô đang chuẩn bị tra topic Weibo thì Wechat của cô có tin nhắn.

Tác giả truyện tình cảm ưu tú đương thời: “Tớ nói này người chị em, cậu bị sao thế, cả ngày rồi mà vẫn chưa trả lời tin nhắn?”

Lâm Linh vội vàng trả lời: “Trả lời gì cơ?”

Tác giả truyện tình cảm ưu tú đương thời: “Không phải chứ, tớ gửi bao nhiêu tin nhắn cho cậu mà cậu đều không nhìn thấy à?”

Thịnh Thế Bạch Linh: “Điện thoại tớ để quên ở đoàn làm phim rồi, đây là điện thoại của Giang Ngộ, không có tin nhắn lúc trước. Tớ đang muốn hỏi cậu đây, rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế, sao vừa lên Weibo một cái là tớ thấy mọi người đang xót tớ thế?”

Ngô Phỉ ở bên kia im lặng mất một lúc rồi mới trả lời lại cô: “…. Không phải là cậu vẫn chưa biết hôm nay có chuyện gì đấy chứ?”

Lâm Linh trả lời như đúng rồi: “Đúng vậy.”

Ngô Phỉ: “…” Châu Mạt nói đúng rồi, thủ đoạn của tên tổng tài bá đạo Giang Ngộ này ngầu thật đấy, một chuyện rầm rộ trên mạng như vậy mà muốn giấu là giấu.

Nhưng mà Giang Ngộ nhà người ta khó khăn lắm mới không để Lâm Linh phải nhìn thấy những ngôn từ ô uế kia, cô cũng không nói ra làm gì cả, sẽ Lâm Linh không vui dù sao thì chuyện này cũng được giải quyết rồi.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có vài người trên mạng mắng cậu thôi, nói khó nghe lắm, bị Giang Ngộ xử lý rồi.”



Lâm Linh nhăn mày: “Sao bọn họ phải mắng tớ?”

Ngô Phỉ nói đại khái về đầu đuôi câu chuyện với cô, về việc những antifan nói những lời ô uế thì đương nhiên là cô phải giấu đi rồi, chỉ kể cho cô khái quát về câu chuyện thôi. Cô nói như một trò đùa rằng người khác bảo cô phẫu thuật thẩm mỹ.

Chuyện có thế thôi mà Lâm Linh cũng thiếu chút nữa tức chết:

“ A a a a, vậy mà bọn họ dám vu khống sắc đẹp của tớ!”

“Nếu không phải tớ không tìm được mấy lời bình luận đấy nữa thì tớ chắc chắn sẽ đi cãi nhau với từng người một.”

Ngô Phỉ: “….”

Xem ra Giang Ngộ hiểu cô quá, đoán hết được rồi, không để cô nhìn thấy. Cô thế này, không chừng cô sẽ tức quá mà cãi nhau với antifan hết một ngày một đêm mất.

“Cao Hiểu Tẩm cũng ác thật, tớ không gây chuyện với cô ta thì thôi, cô ta lấy quyền gì mà tìm người để mắng mình chứ?”

Tác giả truyện tình cảm ưu tú đương thời: “Cái này sao phải nghĩ, đố kỵ thôi! Nhưng mà cậu nghĩ lệch trọng tâm thế, cậu không phải nên cảm thán một chút vì thủ đoạn lợi hại như thế để bảo vệ viên ngọc quý trong tay là cậu sao, cậu quan tâm Cao Hiểu Tẩm làm gì?”

Lâm Linh cầm điện thoại, hơi ngập ngừng một chút, cô suy nghĩ về những lời của Ngô Phỉ, cô thấy mình không sai, nói đầy hùng hổ: “Đây không phải điều anh ấy nên làm sao?”

Ngô Phỉ: “.…”

Vậy nên đây gọi là …. bị yêu chiều đến mức coi là điều đương nhiên luôn sao? Cô sơ xuất quá….

Không được, cô không nhìn nổi nữa, cô ghen quá rồi, sao Lâm Linh lại khiến người ta phải ghen tị thế này chứ? Đến cô còn muốn anti Lâm Linh rồi!

Cô muốn ly gián bọn họ, đào cho tình yêu của hai người họ một cái hố!

“Vậy… cậu có phát hiện Giang Ngộ tự ý công bố quan hệ của hai cậu không, anh ấy không thèm thương lượng với cậu luôn đấy nhé! Cậu không dạy dỗ anh ấy chút sao?”

Mau, mau cãi nhau với anh ấy đi!

Không ngờ Lâm Linh tỏ ra chẳng sao cả: “Đâu có, bọn tớ công khai lâu rồi mà, nhân viên của công ty anh ấy biết tớ hết rồi, giấu cái gì nữa, hơn nữa tớ không đi con đường tự lập nữa rồi không biết à? Tớ nói với Giang Ngộ lâu rồi, bây giờ tớ chỉ muốn làm bảo bối nhỏ của anh ấy đôi, kiểu yêu tinh thích gây chuyện ý. Anh ấy bảo là đều được, hahaha, tớ giỏi quá!”

Ngô Phỉ: “…. Ọe.”

Lâm Linh: …. Cậu ấy có ý gì vậy chứ, có biết lễ phép không?

Hành vi không tôn trọng tình yêu của cô của Ngô Phỉ làm Lâm Linh muốn khiển trách cô, Lâm Linh đang đánh chữ dở thì cửa phòng tắm mở ra, Giang Ngộ mặc bộ đồ ngủ đôi cô mua cho anh trên Taobao, bước ra.

Lâm Linh ngồi trên giường dừng tay lại, cô vứt điện thoại sang một bên, vừa sờ cằm vừa đánh giá về bộ đồ ngủ trên người anh: “Ừm… chiếc cằm tròn trịa đẹp đẽ này, đôi mắt to tròn, đúng là thần tiên giữa nhân gian, em ngưỡng mộ anh thật đấy, chẳng như em.” Lâm Linh lại cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ hình Chibi của Giang Ngộ trên người mình, lắc lắc đầu: “Tuy rằng anh đúng là một anh chàng đẹp trai nhưng so với anh thì em còn kém hơn một chút.”

Giang Ngộ nhìn bộ đồ ngủ có in mặt cô, nhẹ nhàng than phiền: “Bộ đồ ngủ trẻ con thế này anh chỉ mặc nhiều nhất là một lần thôi.”

“Không được!” Lâm Linh lập tức đứng lên, chống eo: “Em tốn bao nhiêu tiền để mua đấy, đây là nhân chứng tình yêu của bọn mình.”

Giang Ngộ: “….”

Giang Ngộ vừa đi đến bên giường thì Lâm Linh đã dính vào người anh rồi, nhảy vào lòng anh, hai tay ôm hai bên tay anh, vùi mặt vào cổ, ngửi thấy mùi cơ thể thơm tho trên người anh, đôi chân quắp bên eo lắc tới lắc lui, làm nũng: “Được không?”

“Không được?” Giang Ngộ kéo tay cô ra, muốn ôm cô về giường, anh có hơi dùng sức nhưng không thành công, đôi chân quắp trên eo càng ngày càng quắp chặt. Anh cúi đầu nhìn, cô đang mím môi, im lặng, ra sức quắp chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên luôn rồi.

Giang Ngộ cũng không dùng sức nữa, anh ôm cô vào lòng, hôn một cái trên đôi môi đỏ hồng của cô, nói qua loa: “Cũng được.”

Lâm Linh ngơ ra: “Thật sao?” Sao lần này anh bị cô cảm hóa nhanh thế?

Giang Ngộ không trả lời, một giây sau đó như trời rung đất chuyển, Lâm Linh bị anh đè ra giường, hai tay giữ ở trên, lúc này cô mới biết cái “cũng được” anh nói khác với “cũng được” mà cô tưởng.

Cái “cũng được” mà anh nói là bắt đầu luôn cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play