Lâm Linh hot rồi, người vui mừng nhất chính là Vương Kỳ.

Vốn tưởng rằng tìm phải một món hàng lỗ vốn. Ai biết được, món hàng lỗ vốn lại là cá muối lại chuyển mình.

Phó đạo diễn Vương của Bàn Đô Đô, bây giờ eo cũng không còn đau nữa. Canh cũng không nhức mỏi nữa. Mỗi ngày nhìn "Cá muối chuyển mình" Lâm Linh, mặt mũi cũng hiền lành hơn hẳn, nói một đống lời nịnh bợ.

"Ngay từ đầu tôi đã nhìn ra cô là một hạt giống tốt rồi. Kỹ thuật diễn xuất tốt lại còn xinh đẹp. Chỉ thiếu một chút cơ hội thôi."

"Cô chỉ cần làm thật tốt. Ảnh hậu, thị hậu nắm chắc trong tay rồi!"

"Nói tới nói lui cũng là do mắt tôi tốt, đôi mắt tinh tường."

"Cá muối chuyển mình" Lâm Linh: ...Lão heo mập không ngờ cũng hai mặt như vậy nhỉ? Lúc đầu chú có phải nói như vậy đâu?

Lâm Linh chỉ liếc mắt, bày tỏ sự không hài lòng. Chu Tiểu Vân thì thẳng thừng hơn. Mới vừa dọn dẹp dụng cụ xong, vừa cắn hạt dưa vừa khinh bỉ nói: "Thiên lý mã thì luôn luôn có, mà da mặt dày như lão heo thì không dễ gặp đâu. Không phải do ánh mắt của chú tốt, mà là do da mặt chú dày."

Hay. Lâm Linh có thể nói là cảm thấy vô cùng kính nể, không ngờ bên cạnh cô còn có một nhà văn lớn, vỗ tay liên tục cho Chu Tiểu Vân, gật đầu tỏ vẻ kính nể.

Chu Tiểu Vân khiêm tốn khoát tay một cái, tỏ vẻ bảo Lâm Linh nên khiêm tốn một chút: "Khiêm tốn một chút. Tớ ưu tú cũng đâu phải mới ngày một ngày hai. Tớ còn có thể phát huy tốt hơn nữa kìa."

Vương Kỳ bị hai người kẻ xướng người họa đùa giỡn. Mặt của lão heo đỏ hết cả lên. Không phải cảm thấy xấu hổ vì lời nói của Chu Tiểu Vân, mà là không nghĩ ra được lời nào sắc bén hơn để đáp trả hai cô cả.

Tóm lại một câu chính là vô cùng bứt rứt.

Suy nghĩ một lúc lâu mới giả vờ nói một câu: "Khó nuôi nhất chính là con gái và tiểu nhân. Tôi không tính toán với các cô." Sau đó lại ra vẻ như có người đang kêu ông ta, đáp lại một tiếng, vội vã đi mất.

Đừng nói ông ta là một đạo diễn, đóng kịch cũng không tệ đâu. Lâm Linh và Chu Tiểu Vân cùng nhau đánh giá: "Sinh động tự nhiên. Đạo diễn đúng là đạo diễn. Ngay cả một chút dấu vết biểu diễn cũng không có. Thật sự không tệ."

Chu Tiểu Vân cầm điện thoại di động vẫn luôn trả lời với người khác những thứ gì đó, trong miệng "Ừ, ừ, ừ" qua loa lấy lệ. Lâm Linh vô cùng không có đạo đức, ngó dáo dác đưa cổ rình xem, muốn nhìn thử một chút cô đang nhắn tin với ai. Hai ngày nay, Lâm Linh nhạy cảm phát hiện công việc của Chu Tiểu Vân vô cùng bận rộn. Mỗi ngày không phải gửi tin nhắn ở đây thì cũng gửi tin nhắn trên đường đi.

Cô vô cùng nghi ngờ Chu Tiểu Vân đang hẹn hò. Nhưng cô tra hỏi thì Chu Tiểu Vân lại nói không phải, ấp a ấp úng không nói ra được tại sao lại đột nhiên bận rộn.

Vì vậy, Lâm Linh liền muốn lén liếc nhìn một chút, nhìn thử cô đang làm gì, có phải có con đường phát tài mà giấu cô không. Nhìn trộm lần này, đã nhìn ra được một chuyện lớn.

Lâm Linh đứng phía sau Chu Tiểu Vân lén nhìn trộm, phát hiện đang cùng một nhóm người trong nhóm chat nói chuyện gì đó. Tên nhóm đã bị ngón tay của Chu Tiểu Vân che lại. Nhìn nội dung, có lẽ là một nhóm fans. Bởi vì nói chuyện phiếm trong nhóm, phần lớn là lời khen và tiếng hét. Vốn dĩ Lâm Linh vẫn không biết là nhóm fans của ai, núp sau lưng Chu Tiểu Vân nhìn thấy rất nồng nhiệt, cho đến khi có fan gửi ảnh đóng phim của cô.

Lâm Linh vừa nhìn thấy, hóa ra lại là fans của mình, lòng tràn đầy vui mừng muốn khen Chu Tiểu Vân một chút, lại ủng hộ cô đến như vậy. Vì ủng hộ cô, ngay cả nhóm fans của cô cũng tăng lên rồi. Nụ cười vừa mới cô lên, Lâm Linh thấy có fan hỏi Chu Tiểu Vân: "Hội trưởng, cô có biết bây giờ Linh Linh đang quay phim ở đâu không? Tụi tôi muốn đi thăm đoàn phim."

Nụ cười của Lâm Linh cứng lại.

Tình cảm là một thứ không đáng tin cậy. Hội trưởng fanclub của người năm người sáu là tên này...Cô đang rầu vì không tìm được người để xả giận đây!

Lúc fans của Lâm Linh tự xưng là fans trà xanh, Lâm Linh gửi một bài weibo kiến nghị: "Mình không muốn cái tên này đâu."

Không ngờ fanclub cẩu nhật ngay lập tức bình luận: "Không do bạn."

Mà những bình luận kế tiếp đều xác định quan điểm chính. Fans trà xanh của cô từng người từng người một viết "Không do bạn". Khắp màn hình đều là "Không do bạn", Lâm Linh xem đến mức xém chút nữa không nhìn ra được bốn chữ này.

Bởi vì chuyện này, Lâm Linh lại lên hot search

【 Lâm Linh yêu cầu fans đổi tên, bị từ chối một cách vô tình 】



Rất nhiều nhóm ăn dưa tràn vào ăn dưa.

"Ha ha ha ha ha. Cười chết mất."

"Ha ha ha ha ha. Đây là chính chủ bị fans ngược thảm nhất mà tôi từng thấy đó."

"Đau lòng tiểu tỷ tỷ. Ha ha ha ha ha."

Hot search này, sợ là khiến cô bị mọi người cả ngày trời. Ngay cả Ngô Phỉ cũng cố ý gửi wechat cười nhạo cô. Hai ngày nay, cô tìm tên hội trưởng này khắp nơi. Đứa nhóc ngoan, tự mình dâng đến tận cửa rồi!

Chỉ nhìn trong nhóm QQ của cậu một chút, cậu đã bị tớ bắt được rồi!

Chu Tiểu Vân đang do dự có nên xin phép Vương Kỳ một chút, xem có thể cho fans đến thăm đoàn phim không. Nếu như Vương Kỳ đồng ý, sẽ đi liên hệ với người quản lý của Lâm Linh. Dù sao chỉ cần cô không lộ tẩy, Lâm Linh cũng không biết được cô chính là hội trưởng fanclub, hi hi.

Lúc Chu Tiểu Vân đã suy nghĩ xong nên trả lời như thế nào, chuẩn bị đánh chữ, cô nhạy bén cảm nhận được sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, chậm rãi quay đầu lại, đã nhìn thấy Lâm Linh đang nhìn cô cười lạnh.

Nguy rồi, ngã ngựa rồi. Toi cái mạng nhỏ rồi! Cô phải mau chạy trốn thôi!

"Cái gì? Đạo diễn, chú kêu cháu đi giúp họ dọn dẹp dụng cụ sao? Được, bây giờ cháu sẽ đến ngay." Chu Tiểu Vân nói chuyện, đầu cũng không quay lại, mông như bị lửa đốt, chạy như bay...

Lâm Linh nhìn tay mình bắt được một khoảng không: "..."

Kỹ thuật diễn xuất của cậu kém hơn phó đạo diễn Vương rất nhiều, quá ra vẻ rồi!

...

Bộ phim《 Khóa nghìn thu》 đã quay đến giai đoạn kết thúc, khoảng chừng một tháng nữa là có thể đóng máy. Đã chia xa bạn trai ba tháng, Giang Ngộ chưa lần nào đến thăm cô. Mặc dù Lâm Linh luôn đặt cho mình biệt danh thấu hiểu lòng người, là một người bạn gái tanh thiết nhất nhất nhất, cũng biết cuối năm anh rất bận, bay đi bay về khắp nơi trên thế giới, đi đến các chi nhánh của công ty để thị sát. Có lúc Lâm Linh gọi video call cho anh, anh cũng không nanh, vài tiếng sau mới trả lời cô là đang ở trên máy bay.

Lâm Linh vừa đau lòng vì anh bận rộn công việc, vừa không nói lý lẽ bắt đầu tủi thân. Chín mươi ngày, truyền như thế nào cũng nên đến lượt cô chứ? Cô bị kẹt ở thành phố B này, không thể đi đâu được. Xin nghỉ thì Vương Kỳ không chịu. Cô cũng không tiện xin, nếu không thì cô đã quay về thành phố C để đi gặp anh từ lâu rồi.

Đã ba tháng không gặp, mặc dù mỗi ngày đều video call với anh nhưng Lâm Linh vẫn rất nhớ anh. Cuối cùng cũng sắp đóng máy rồi, Lâm Linh vừa nghĩ đến việc chỉ còn một tuần nữa thôi là có thể đi gặp bạn trai, tâm trạng cũng phấn khởi hơn. Buổi tối, lúc video call với Giang Ngộ, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn nhiều so với mọi ngày.

...

Phía bên kia, Giang Ngộ còn đang ở chi nhánh công ty nước ngoài. Thời gian ở hai nơi chênh lệch khá lớn. Phía bên đây của Lâm Linh đã là ban đêm, mà bên Giang Ngộ mới là giữa trưa. Anh vừa mới kết thúc khảo sát công ty cuối năm ở chỗ này.

Gần cuối năm, chính là thời điểm Giang Ngộ bận rộn nhất. Không chỉ có việc đi khảo sát công ty Kỳ Hạ, hạng mục địa sản Thành Nam trong nước thời gian hai năm cũng bước vào giai đoạn kết thúc. Hạng mục địa sản Thành Nam, Giang thị đầu tư mấy triệu, quan hệ to lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cả lợi nhuận của năm sau có thể tăng thêm một bậc hay không.

Giang Ngộ dẫn dắt Giang Thị đến ngày hôm nay. đã hoàn thành tốt đẹp nhiều dự án thu mua, xác nhận thực lực của anh với bên ngoài. Mà sau khi Giang Ngộ đảm nhiệm, tình hình phát triển của Giang Thị lại càng tăng mạnh. Giá cổ phiếu đi lên theo một đường thẳng. Giang Ngộ tiếp nhận tập đoàn, từ lâu đã không còn ai dám chỉ trỏ.

Nhưng những thứ này còn chưa đủ.

Giang Thị là một gia tộc xí nghiệp khổng lồ, cành lá xum xuê, nền móng vững chắc, quan hệ phức tạp.

Càng là gia tộc khổng lồ, càng đặt lợi ích làm đầu. Chỉ có nắm giữ lợi ích căn bản của tất cả mọi người, mới có thể có được quyền phát biểu duy nhất.

Hạng mục địa sản Thành Nam, chính là lần thu lưới cuối cùng của Giang Ngộ.

Trong những ngày qua, trên căn bản, anh luôn di chuyển. Thời gian nghỉ ngơi rất ít. Cũng may, tất cả hạng mục khảo sát đều đã hạ màn. Rốt cuộc anh cũng có thể dành thời gian đi gặp cô.



Sau khi tan họp, Giang Ngộ kêu trợ lý Triệu giúp sắp xếp máy bay đến thành phố B. Điện thoại của Lâm Linh gọi đến.

Phòng họp từ lâu đã không còn người. Giang Ngộ mở loa lớn đặt điện thoại di động ở một bên.

Lâm Linh thấy anh nhanh như vậy đã nhận video của cô, rất vui vẻ hỏi: "Anh họp xong rồi à?"

"Ừ." Giang Ngộ trả lời một tiếng, không ngừng tay, muốn ký xong tài liệu cuối cùng.

Lâm Linh nằm sấp trên giường, biết được tin sắp đóng máy, tâm trạng rất tốt. Hai canh phía sau lưng thoắt ẩn thoắt hiện. Vô tình hai canh dùng sức quá mạnh, đụng đến phần eo do dây cáp treo làm bị thương, khẽ "Xuýt" một chút, lại ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Giang Ngộ.

Có thể âm thanh cô phát ra quá nhỏ, Giang Ngộ lại đang cúi đầu xem tài liệu nên không nghe thấy. Cho nên cũng không hỏi cô thế nào, có phải bị thương hay không.

Lâm Linh có hơi phát cáu, nhưng cô có thể nhịn được. Anh bận rộn như vậy còn nhận điện thoại của cô, nói chuyện với cô. Cô không nên tranh cãi vô lý. Không nghe được cũng không sao, cô không muốn khiến anh lo lắng.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Linh còn nói về việc cô sắp đóng máy, vui mừng hỏi anh: "Anh có vui không, chỉ còn một tuần nữa là có thể gặp được em rồi."

Trong tưởng tượng của Lâm Linh, Giang Ngộ phải nói vui vẻ. Anh rất vui vẻ, kích động giống như cô mới đúng chứ. Nhưng mà, trong video, Giang Ngộ vẫn rất lạnh nhạt trả lời một tiếng: "Ừ."

Lâm Linh...Sắp tức chết rồi...Cô không nhịn được. Cô muốn nổi giận!

"Giang Ngộ?" Lâm Linh rất tức giận kêu họ tên của anh. Khuôn mặt cũng nhăn lại: "Anh có nghe em nói không vậy?"

"Anh đang nghe." Giang Ngộ đã ký xong tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô: "Thì sao?"

Nhìn biểu cảm không hiểu gì hết của anh, tất cả sự tủi thân chất chứa ba tháng nay của Lâm Linh liền lập tức bùng nổ. Anh lâu như vậy rồi cũng không đến gặp cô thì cũng thôi đi, còn qua loa có lệ với cô.

Cô tủi thân muốn khóc: "Anh không đến gặp em, cũng không quan tâm em. Trong mắt anh có còn người bạn gái là em..." Chưa nói xong, nước mắt không nhịn được, giống như miễn phí, từng giọt từng giọt rơi xuống. Khóc được phân nửa còn kiên cường lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, nhìn vừa tủi thân lại vừa đáng thương.

"Không có không để ý em mà." Giang Ngộ nhìn thấy mắt cô khóc đến mức đỏ lên, chau mày, giọng nói trầm thấp: "Được rồi. Xin lỗi. Không cho phép khóc."

Lâm Linh nghiêng đầu nhìn anh, cũng không nói chuyện. Chỉ là cách mấy giây lại dùng sức hít hít mũi, lại dùng tay lau nước mắt. Mặc dù không nói chuyện, cảm giác tồn tại cũng rất mạnh.

Giang Ngộ đau lòng bắt gặp cảnh này lại thấy có chút buồn cười, khẽ thở dài một cái, dỗ cô: "Đừng khóc. Ngày mai anh sẽ đến thành phố B."

"Thật sao?" Lâm Linh vội vã xoay đầu lại. Nhìn thấy anh gật đầu, khóe miệng không tự chủ lại nhếch lên vui vẻ. Rất nhanh đã lau khô nước mắt. Khi cô vui vẻ thì lý trí lại quay trở về, nghĩ đến anh bận rộn như vậy, có nhiều công việc phải làm như vậy, cô còn muốn anh phải đến gặp cô, cảm thấy bản thân có hơi cố tình gây sự.

Nghĩ đến đây, Lâm Linh lại không được tự nhiên, nói: "Không cần đâu. Dù sao em cũng sắp đóng máy rồi. Em quay về cũng vậy thôi. Anh bận như thế...Thôi bỏ đi, em cũng không phải người không nói lý lẽ."

Giang Ngộ nghe mấy lời nói không được tự nhiên của cô, cười khẽ một tiếng: "Ừ. Anh biết em rất hiểu lí lẽ. Nhưng mà anh đã bận rộn xong rồi, nên đi xem thử người bạn gái nói lý lẽ rồi."

Nghe thấy anh nói đã xong việc, nụ cười trên mặt Lâm Linh không thể che giấu, cả người bật dậy, vui vẻ nói: "Vậy anh phải nhanh đến đây đó."

Giang Ngộ cười một tiếng: "Được."

...

Mười giờ sáng ngày thứ hai, sau khi họp xong, Giang Ngộ có chút mệt mỏi xoa mày.

Trợ lý Triệu gõ của một tiếng, sắc mặt khó coi bước vào

"Tổng giám đốc, trên mạng đột nhiên có một nhóm thủy quân đang hắc tiểu thư Lâm Linh, tung ra một vài tư liệu giả. Bây giờ tiểu thư Lâm Linh đã bị hắc lên hot search rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play