Lúc rạng sáng, trên đường cái rộng lớn có một chiếc siêu xe tính năng ưu việt chạy như bay, vượt nhanh qua hai bên hàng cây trên đường trước mắt.
Trợ lý Triệu thoáng trộm nhìn qua cửa kính, ông chủ đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, quai hàm xiết chặt, ấn đường nhíu lại, mắt kính gọng vàng vẫn đeo thường ngày cũng bị anh tùy ý nén ở một bên ghế, xem ra tâm trạng rất kém.
Sự việc xảy ra hôm nay đúng là có hơi bất ngờ, anh ấy cũng không thể tưởng tượng được là chỉ vì cái video về một người mơ hồ không nhìn rõ bóng dáng kia mà dấy lên một việc như thế.
Làm hại cô Lâm Linh vô tội cũng bị liên lụy.
Không cần đoán cũng biết ông chủ tức giận nhất định là vì chuyện này.
Cái anh ấy khó có thể giải thích được đó là, việc đã được giải quyết xong, đối với tổng giám đốc Giang là trùm nghiệp giới mà nói thì chuyện này thật sự chỉ là một chuyện nhỏ so với chuyện anh lừa tôi gạt trên thương nghiệp. Không nói đến việc tổng giám đốc chỉ cần động động ngón tay một cái là có thể giải quyết, mà ngay cả anh ta là trợ lý của tổng giám đốc Giang thị, xử lý một chuyện nhỏ thế này cũng không cần tốn nhiều sức.
Dù sao thì ở toàn bộ thành phố C còn chưa thấy một công ty xui xẻo nào dám chạm vào tổng giám đốc Giang, mặc kệ lão tổng của công ty nào, nhìn thấy tổng giám đốc Giang không phải cúi đầu khom lưng cũng là a dua nịnh hót. Huống chi chỉ là đuổi mấy nhân viên nhỏ không quan trọng gì.
Cho nên anh ấy thật sự không hiểu, rõ ràng đã giải quyết xong chuyện này, thực chất cô Lâm Linh cũng không chịu thương tổn nào mà vì sao giờ phút này khí lạnh quanh người ông chủ lại càng thêm nghiêm trọng.
Từ góc độ của anh ta nhìn vào, chuyện này cũng chỉ là một việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
……
Giờ phút này Giang Ngộ có hơi bực bội.
Chuyện trong vòng bạn bè đã giải quyết xong, nhìn điện thoại cuối cùng cũng có một tin nhắn từ WeChat của cô: “Aaaaa, cảm ơn anh đã đứng ra chống lưng giúp em, anh đối tốt với em như thế, em nên báo đáp anh thế nào mới được đây?”
“Hôn nhẹ trước ~”
Giọng điệu lời nói mang theo sự nhiệt tình trước sau như một của cô. Không oán giận, không oán trách mấy ngày nay anh chẳng quan tâm hoặc là nói anh đã cố tình lạnh nhạt với cô.
Là vẻ không tim không phổi như trước đây của cô.
Anh vẫn luôn nghĩ, có phải mặc kệ anh lạnh nhạt với cô thế nào thì cô cũng sẽ chẳng để ý.
Cô sẽ bởi vì anh tùy tay giúp giải quyết oan ức, cái cô vốn không phải chịu mà dốc sức khen ngợi, mang ơn đội nghĩa anh.
Mà không nghĩ tới vấn đề này vốn dĩ là việc anh nên làm trên tư cách là bạn trai cô, thậm chí nguyên nhân gây ra chuyện này cũng là ở anh.
Giang Ngộ có hơi phiền muộn trong lòng, châm một điếu thuốc, không hút mà chỉ đặt ở đầu ngón tay chờ cho nó lẳng lặng cháy hết. Mở cửa sổ xe ra, xe đang lướt nhanh qua ánh đèn sáng trưng hai bên đường.
Gió đêm thật lạnh, kéo theo nhiệt độ thấp của đêm khuya, thổi vào mặt anh làm suy nghĩ trong đầu anh dần trở nên thư thái.
Lần trước ở câu lạc bộ, cô nói ra ý nghĩ chân thật của mình, anh không thích, thậm chí còn cảm thấy có hơi khó chịu. Vừa lúc ấy ở nước ngoài có kế hoạch thu mua cần bàn, anh không suy xét nhiều mà đã xoay người vội vàng ra nước ngoài.
Biết rõ cô nhận thấy được sự không vui của anh, bởi vì thái độ của anh, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà trở nên có phần bất an.
Hay là vào thời gian xuất ngoại đó chẳng quan tâm đến cô, nhìn thấy tin nhắn của cô không trả lời, không nhận điện thoại.
Cho nên khi cô chịu chỉ trích của người khác, thậm chí cô còn chưa nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho anh trước thì đã tự mình đi làm sáng tỏ những việc này.
Thật sự không có cách nào, làm bạn gái anh lại chỉ có thể đến cuối tuần mới có thể tìm được anh.
Đây là anh muốn ư?
Chẳng được bao lâu, điếu thuốc anh cầm trong tay cũng tắt.
Cô ghét mùi thuốc, ở bên cô hai năm, anh đã sớm bỏ thói quen hút thuốc này. Trong quá khứ, lúc anh bực bội thậm chí là mỏi mệt, thói quen của anh là làm một điếu thuốc để đầu óc được tỉnh táo. Sau đó lúc anh hút thuốc bị cô nhìn thấy, cô ngang ngược vô lý chạm vào miệng anh, hôn anh, dụ anh, không cho anh thời gian phản ứng.
Hôn xong, thuốc cũng tắt. Mới dùng lời lẽ chính đáng mà nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, khói thuốc lại càng có hại. Anh có thể cai thuốc lá vì em không?”
Anh nhớ rõ lúc ấy anh chỉ lạnh lùng trào phúng cô một tiếng.Hỏi tự tin của cô từ đâu đến. Lại không nghĩ đến sau đó không biết bất giác thế nào mà lại bỏ thuốc thật.
Bên trong xe lặng im không một tiếng động, ngay cả không khí lưu động cũng giống như chậm lại.
Lúc này trợ lý Triệu đột nhiên nói một câu: “Tổng giám đốc Giang, trang sức ngài lấy được trong buổi đấu giá đã được đưa tới, khi nhận tôi đã thuận tiện mang đến đây, con gái đều thích những thứ này, ngài về đưa cho Lâm Linh tiểu thư, nhất định cô ấy sẽ không tức giận nữa.”
Không thể không nói, ít người có thể làm được vị trí này, nhất là trợ lý của Giang Ngộ, ngoài phải có năng lực công việc hơn người thì năng lực xem mặt đoán ý, cung cấp ý nghĩ kịp thời cho ông chủ cũng là cái ắt không thể thiếu.
Đương nhiên trợ lý Triệu cũng không được tự chủ trương, Giang Ngộ làm việc tàn nhẫn, không được xía vào, với tư cách là trợ lý của anh cũng tuyệt đối không dám quyết định giúp anh!
Bộ trang sức này vốn là do tổng giám đốc đặc biệt dành lấy cho cô Lâm Linh, chẳng qua anh ấy chỉ là nhắc vào thời điểm thích hợp, khi mà tổng giám đốc quên mà thôi.
“Lấy ra đây.”
Trợ lý Triệu đưa hộp trang sức đóng gói tinh xảo ở ghế ngồi bên kia đưa cho Giang Ngộ.
Bộ trang sức đẹp đẽ quý giá hiếm có này là trang sức truyền thống và cổ xưa nhất trên thế giới của nhà thế gia, là đồ cất giữ được làm vô cùng khéo léo, kỹ thuật khảm nạm độc nhất vô nhị, tạo hình tinh tế tỉ mỉ, thiết kế có một không hai, là vật phẩm sáng nhất buổi đấu giá, giá khởi đầu là 800 vạn, cuối cùng bị tổng giám đốc dùng 3000 vạn thu vào túi.
Trợ lý Triệu chỉ liếc mắt một cái đã biết được đây nhất định là bộ trang sức tổng giám đốc lấy cho cô Lâm Linh, bởi vì ý chính của bộ trang sức này là xinh đẹp thời thượng, mẹ của tổng giám đốc Giang nhất định không hợp.
Ngoài cô Lâm Linh, anh ta không nghĩ ra còn người nào được chọn, cho nên anh ta cả gan đoán suy nghĩ ông chủ một phen.
Sự thật chứng minh, anh ta đoán đúng rồi!
——
Bên của Lâm Linh.
Tách ra khỏi mấy bạn học cấp ba mắt chó nhìn người kém kia xong, Lâm Linh dứt khoát rời khỏi nhóm WeChat.
Sau đó cô gửi tin nhắn WeChat cho Giang Ngộ, cũng để anh thoát ra. Không vì gì khác, chỉ là sợ phiền phức.
Hơn nữa ở lại trong nhóm cũng không có ý nghĩa gì, cô đã sớm không còn qua lại với phần lớn bạn học trong nhóm. Nếu là vì khoe khoang, vậy hôm nay cô cũng quá nổi bật rồi.
Nhưng náo nhiệt qua đi, có một vấn đề vô cùng hiện thực đó là, có lẽ sẽ có người tìm cô xin giúp đỡ.
Đương nhiên các bạn học sẽ không tìm Giang Ngộ, bởi vì đẳng cấp của Giang Ngộ đã sớm không phải chỗ mà bọn họ có thể leo lên, bọn họ không dám.
Nhưng Lâm Linh thì lại khác, tuy rằng cô là bạn gái anh, nhưng lấy bản thân cô mà nói thì cô cũng chỉ là một diễn viên tuyến 18 không có năng lực gì, đến nỗi trong đó còn không có bạn học bưng bít. Đối với bọn họ mà nói, Lâm Linh càng dễ tiếp cận, cũng càng dễ xin cô lựa chọn việc.
Không phải Lâm Linh khinh thường bọn họ. Chỉ cần là người nghiêm túc làm việc nỗ lực trong cuộc sống, cô sẽ mãi mãi kính nể, giống như cô tự kính nể mình. Cô kính nể nỗ lực tiến tới của mình, vĩnh viễn không buông tay của mình!
Cô gà thì gà, nhưng cô nỗ lực nhé!
Mấy năm nay sinh hoạt ở đoàn phim hoàn toàn có thể nấu một nồi canh gà.
Trong hai năm, cô lang thang khắp các đoàn phim, từ xuất diễn vài cảnh quay rồi cả diễn quần chúng đi lên, trời chưa sáng đã trợn mắt, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Hai năm nay, thông qua kiên trì và không ngừng nỗ lực của mình, cô vẫn là một tên nằm liệt giữa đường!
Bởi vì như vậy, mỗi lần Giang Ngộ lại muốn trào phúng cô, nhưng từ trước đến nay cô không những chưa bị anh đả kích còn thường xuyên phản lại khiến anh nghẹn không nói nên lời!
Cô có thể!
Dù sao thì cũng là tiến bộ không phải ư, thân là đóa hoa nhỏ da mặt dày của tổ quốc, sao cô có thể bị đánh ngã bởi khó khăn nhỏ trước mắt? Hiện tại từ diễn vai quần chúng, cô đã biến thành nữ số 4 của đoàn phim. Theo kiểu này, ngày cô trở thành ảnh hậu sẽ còn xa ư?
Cho nên, cô luôn luôn bội phục người nghiêm túc, cần cù chăm chỉ trong công việc.
Cô rời khỏi nhóm WeChat đơn thuần chỉ là sợ phiền phức, chính cô cũng không dỗ được Giang Ngộ. Nếu có người xin cô việc gì đó, cô không chỉ sợ phiền phức không biết tìm lý do gì để từ chối bọn họ, càng sợ hơn đó là hư vinh trong lòng khiến đầu óc nóng lên, không cẩn thận mà đồng ý rồi nhưng là việc không làm được, vậy mặt của bạch liên hoa số một của thành phố C biết đặt ở đâu?
Cho nên vì ngăn loại chuyện này xảy ra, cô rời khỏi nhóm nói chuyện trước một bước.
Sau khi rời khỏi nhóm WeChat, Lâm Linh nhận được tin nhắn WeChat của Mạnh Toàn.
Đó là một ảnh chụp màn hình, ảnh chụp màn hình trên vòng bạn bè của một bạn học cấp 3.
Chỉ thấy vòng bạn bè viết: “Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, hôm nay chính mắt gặp được trường hợp vả mặt xoay ngược cực hạn mà phim truyền hình cũng không dám diễn, kích thích! Làm người ấy..... Vẫn nên không thể quá tự phụ, ai biết bạn học bên cạnh mình là nữ phụ độc ác hay là công chúa của vương tử chứ? Một ngày còn là chanh thành tinh, làm người cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước!”
Mạnh Toàn: “Không chỉ có vòng bạn bè này, cậu không thêm WeChat của bọn họ nên không biết, chuyện cậu vả mặt bọn Từ Vũ Ngưng, Lưu Tuấn hôm nay ấy, tất cả bạn học cấp ba của chúng ta đều đăng đầy trên vòng bạn bè WeChat haha, ngẫm lại cũng rất sảng khoái, người thích cười nhạo người khác như thế thì để những người đó bị cười cho đủ đi! Lại nói cậu cũng thật giỏi. Bỗng nhiên mình phản ứng kịp, vì sao cậu lại không để tổng giám đốc Giang ra làm sáng tỏ ngay từ đầu, hóa ra là như thế aha!”
Lâm Linh cũng không kiêu ngạo: “Ẩn sâu công và danh [1].”
Ẩn sâu công và danh: nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là người làm việc tốt nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết là mình làm.
Mạnh Toàn lại gửi đến một tin: “Hiện tại bọn họ đang nói, cậu chính là phiên bản thực của cô bé lọ lem. Là tấm gương của chúng ta, có mấy bạn học nữ xúi giục mình ra sách cho cậu đấy, nói rằng trong vòng một năm không nhìn thấy sáng tác về cậu thì các cô ấy sẽ lật tung hiệu sách lên, ha ha cười chết mất với nhóm người này!!”
Tay đánh chữ của Lâm Linh dừng lại chút, ra sách? Ra sách gì? Sách quý về tâm cơ của bạch liên hoa à? Hay là làm thế nào để đủ tư cách trở thành một bạch liên thời hoàng kim?
Nghĩ nghĩ, Lâm Linh khiêm tốn từ chối: “Không được không được, tại hạ tài hèn học ít, là người trong nghề mắng chửi, oán giận người khác. Coi như xuất bản sách, chỉ sợ mình sẽ bị chú cảnh sát bắt lại!”
Mạnh Toàn: “Lấy tội danh gì, kẻ trộm hái cỏ à?”
Lâm Linh: “……” Không nghĩ đến đã nhiều năm trôi qua, cậu còn trở nên rất hài hước?
Hai người lại tiếp tục tán gẫu vài câu, không nói không biết, nói xong thì bị dọa giật mình. Thế mà Mạnh Toàn đã kết hôn, ngay cả cái thai thứ hai cũng đã có!!!Trước mắt đã nghỉ việc ở chỗ làm và đang ở nhà mang em bé đấy.
Mạnh Toàn đắc ý nói: “Đừng xót nha, cậu và Giang Ngộ cố lên, mẫu bằng tử quý đấy!!! Xông lên đi!!!”
Lâm Linh: “…… Cảm ơn cậu.” Cô ấy làm kiểu gì mà mỗi một chữ của cô ấy như ghim lên đầu quả tim của cô? Bà chủ của gia đình bây giờ toàn sắc bén như thế à?
Cuối cùng Mạnh Toàn lại an ủi cô: “Chuyện hôm nay cậu đừng để trong lòng, có một số người chính là như thế, không thể thấy cái tốt của người khác. Cậu nói thật đi, lúc mới bắt đầu cậu có cảm thấy khó chịu vì lời nói của mấy người kia không? Mình nghĩ nếu mình gặp được kiểu chuyện này thì có lẽ mình sẽ suy sụp mất thôi. Từ nhỏ đến lớn mình sợ nhất là bị người khác mắng, huống chi còn mắng đến khó nghe như thế, khi tất cả mọi người chỉ trích cậu, trào phúng cậu, nhưng không ai giúp cậu, cảm giác này chắc là rất bất lực nhỉ?”
Lâm Linh đọc đoạn văn dài của Mạnh Toàn gửi đến đây xong, trầm mặc trong chốc lát, tò mò hỏi cô ấy: “Gần đây cậu đang đọc tác phẩm thanh xuân buồn bã à?”
Mạnh toàn: “Không có, sao vậy?”
Lâm Linh: “Vậy là tốt rồi, mình nói cậu ít nên đọc những thứ này thôi. Mình đề cử cho cậu sách của mình <Làm sao để luyện thành cô gái mạnh mẽ>, <36 kế vả mặt>, <Tổng kết ba ngày ba đêm mắng chửi người>——”
“Nhờ sự giúp đỡ của tích lũy thâm hậu ngày thường của mình, khi mà bọn họ bôi nhọ mình lung tung, người thông minh cơ trí như mình đã sớm nghĩ kỹ đối sách đánh mặt bọn họ, bất lực? Đó là cái gì, có thể ăn à?”
Mạnh Toàn: “…… Vậy cậu rất tuyệt đấy!”
Đúng vậy!
Nằm lỳ ở trên giường, Lâm Linh dào dạt đắc ý trả lời tin nhắn của Mạnh Toàn, lỗ tai cô nhanh nhạy nghe được dưới tầng có tiếng động mở cửa lớn.
Nhất định là Giang Ngộ đã về!
Lâm linh lập tức vứt điện thoại ra, thu lại điệu cười toe toét vừa có trên khóe miệng. Định đi sửa lại tóc, để mình thoạt nhìn trông có vẻ hơi tiều tụy đi, bằng không thì khi mà cô dùng cái nét mặt toả sáng đi ra ngoài, cô cũng không có cái mặt để che lương tâm lại lừa anh rằng trong lòng cô bị thương.
Vọt tới bàn trang điểm, cầm lấy phấn má hồng, đầu tiên là cọ cọ xung quanh khóe mắt một tầng phấn hơi mỏng, lại tháo dây buộc tóc trên đầu ra, làm rối tung tóc, xung quanh đôi mắt hồng hồng. Sửa sang lại xong, lúc này Lâm Linh tựa như một tiểu bạch hoa[2] bị người khác bắt nạt, nhu nhược đáng thương.
Tiểu bạch hoa: thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư.
Đá văng giày trên chân mình, Lâm Linh chạy chân trần từ phòng ngủ tầng hai xuống. Biểu hiện giống như kẻ đáng thương nhỏ bé bị bắt nạt trong bất lực thiết tha chờ đợi người yêu về.
Giang Ngộ vừa mới đi vào phòng khách, đặt hộp trang sức ở một bên trên sô pha.
Trên cầu thang truyền đến một hồi tiếng bước chân khó chịu.
Giang Ngộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy cô chân trần chạy xuống, ánh mắt không khỏi lại trầm xuống.
Lâm Linh chạy đến chỗ cách anh một bước ngắn, làm ra vẻ nghẹn trong cổ họng giọng, cố nặn ra một chút vui vẻ mang theo sự cẩn thận quy củ: “Anh đã về rồi?”
Lại nhìn thấy ánh mắt anh tối sầm, mắt nhìn xuống mặt đất, âm thanh khàn khàn: “Quay lại đi giày vào.”
Biểu cảm vui vẻ trên mặt Lâm Linh lập tức biến mất, âm thanh tủi thân, kèm theo sự không dám tin tưởng như có như không: “Anh còn dữ với em?”
Đèn thủy tinh phòng sáng ngời loá mắt, chiếu vào phòng khách thoáng nhìn như ban ngày, Lâm Linh cố ý hơi ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra hai mắt hồng hồng mà cô đã tỉ mỉ trang điểm, nhìn qua thì thấy nét mặt quật cường nhưng lại khiến người ta thương tiếc.
Quả nhiên biểu cảm trên Giang Ngộ trở lại bình thường, ngay cả giọng nói cũng nhu hòa đi: “Tôi chỉ sợ em lạnh, không phải là dữ với em.”
“Vậy anh ôm em một cái đi, em sẽ không lạnh nữa.” Lâm Linh tiến lên một bước, lôi kéo góc áo của anh, có hơi hùng hồn ngẩng đầu nhìn anh.
Trước khi anh về cô đã nghĩ kỹ rồi, từ góc độ nào nhìn sang để càng thêm đáng thương cô cũng đã tính xong rồi, cần phải cho anh cảm thấy hôm nay cô đã thảm như thế, nếu anh vẫn tức giận với cô thì đó chính là tội ác to lớn!
Chẳng qua cô còn chưa lấy ra công lực biểu diễn thâm hậu của mình.
Không nghĩ tới hôm nay Giang Ngộ vô cùng dễ nói chuyện, đã không từ chối cô còn không lên tiếng trào phúng cô. Cũng chỉ khẽ thở dài một hơi, cúi người, đôi tay đặt phía dưới cánh tay cô rồi nhẹ nhàng dùng sức ôm cô lên.
Lâm Linh biết nghe lời ôm cổ anh thật chặt, hai chân kẹp lấy eo anh, được voi đòi tiên mà nhắm bàn chân lạnh buốt của mình dính lên đằng sau lưng anh, muốn rút một ít ấm áp từ trên người anh.
Ngàn tính vạn tính lại không tính đến sàn cẩm thạch phòng khách lại lạnh thế.
Chỉ là như thế mà anh cũng không nói gì, nếu đổi lại là bình thường thì anh đã sớm ném cô từ trên người xuống rồi!
Thế mà hôm nay anh không chỉ không ném cô đi mà còn ôm cô đến sô pha ngồi xuống, dành ra một tay nâng cằm cô lên, ung dung thản nhiên nhìn cô trong chốc lát rồi bỗng nhiên hôn cô.
Vào trước lúc Lâm Linh tắt thở, cô thật không dễ dàng gì mới thoát khỏi đôi tay đang giam cầm cô của anh, che đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ lại, nhỏ giọng chỉ trích anh: “Anh muốn em nghẹn chết à?”
Giang Ngộ: “……”
Thấy anh không nói lời nào, ánh mắt sáng quắc của Lâm Linh cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, trong giọng nói có cả ý cười: “Anh không tức giận à?”
Giang Ngộ vươn tay, lau khô chỗ óng ánh trên khóe miệng cô xong, nhìn khuôn mặt của cô bị hôn đến hồng hào, mắt sáng ngời hàm chứa ý cười, vô cùng động lòng người.
Không hiểu tại sao lại gợi lên ý cười, tay phải đè gáy cô khống chế không cho cô nhích đến nhích lui, rồi lại tiến lên ngậm lấy môi sưng đỏ của cô mà hôn tiếp.
Trong lúc môi răng quấn quýt với nhau thì nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Tức giận gì?”
Hơn mười phút sau, đôi tay Lâm Linh để ở trước ngực anh, thở dốc, nói: “Vậy vì sao mấy ngày nay anh không để ý đến em?”
Giang Ngộ ôm cô vào trong ngực, hôn hôn chóp mũi phiếm hồng của cô.
Là giọng nói dịu dàng xưa nay chưa từng có.
“Là tôi sai.”
Để lời rất giả bộ, rất bạch liên hoa của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng: “Không nghĩ tới bọn họ sẽ nghĩ về em như thế, nhưng không sao, chỉ cần anh tha thứ cho em thì em sẽ không đau lòng chút nào cả.” Hoàn toàn nghẹn trong cổ họng.
Lâm Linh ∶???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT