Trong phòng riêng. Bởi vì Tôn Miểu Miểu đã đến, tức khắc không khí trở nên có chút vi diệu.
Mấy nữ mình tinh đến trước ngồi trong góc nói thầm với nhau.
“Cô ta là ai thế? Ăn mặc giản dị quá nhỉ?”
“Không biết, chưa thấy bao giờ, có thể là bởi không có tiền?”
“Thấy bộ dạng keo kiệt của cô ta kìa, mắt cứ nhìn chằm chằm tổng giám đốc Giang thôi.”
“Lại thêm một người thích tìm đường chết.”
Mấy nữ minh tinh này giỏi nhất là bày trò ác ý, dù âm lượng đã được đè xuống thấp nhưng vẫn đủ để cho Tôn Miểu Miểu nghe thấy.
Nụ cười trên mặt Tôn Miểu Miểu cứng cả lại, chỉ có điều vài giây sau cô ta lại trở về bình thường.
Dường như cô ta không nghe được cuộc trò chuyện của mấy cô ấy.
Cô ta còn có việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian rảnh đấu võ mồm với mấy con tiện nhân này.
“Chào tổng giám đốc Giang, tôi là Tôn Miểu Miểu, anh còn nhớ tôi không?” Tôn Miểu Miểu nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Giang Ngộ, vươn tay phải ra.
Giang Ngộ thì thuộc kiểu người không có kiên nhẫn gì, cho nên anh lười lá mặt lá trái với cô ta.
“Cô Tôn.” Giang Ngộ ngồi ở trên sô pha, ngón tay thon dài tuỳ ý lắc ly rượu, “Có gì sao?”
Tôn Miểu Miểu đứng cách anh một khoảng, thu tay về, giọng nói tha thiết: “Lần này tôi tới đây là muốn xin lỗi anh, tiệc rượu ngày hôm đó là do tôi lắm lời. Nhưng mà tôi cũng không có ý, nếu tôi đắc tội, tôi muốn tự mình xin lỗi anh.”
Tôn Miểu Miểu có xuất thân là diễn viên, diễn xuất cũng không tệ, cảm xúc trên mặt tựa bi thương, lại mang theo biểu cảm khiến người thương xót: “Tôi thừa nhận hành động của chính mình, tổng giám đốc Giang, tôi quả thật có tình cảm với anh cho nên lòng dạ tôi trở nên hẹp hòi, ghen tị đánh mất tâm trí tôi. Nhưng tôi có thể thề, về sau tôi nhất định sẽ không như vậy nữa. Cũng chỉ vì tôi quá thích anh cho nên mới làm ra sai lầm ấy, xin anh cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không mong giám đốc Giang có thể đáp lại tôi, về sau tôi cũng chỉ giấu tình cảm xuống tận đáy lòng không làm phiền đến anh. Chỉ mong anh có thể tha thứ cho lỗi lầm mà tôi gây ra, được không ạ?”
Người đang ngồi ở đây ai chả thành tinh, mọi người đều hiểu ý trong lời Tôn Miểu Miểu.
Tình cảm của người phụ nữ sẽ khiến một người đàn ông động tâm, đặc biệt người yêu thích mình lại còn là mỹ nữ. Cho dù người đàn ông này không có ý với cô ta, nhưng chỉ cần là đàn ông bình thường, tất sẽ có ít hoặc nhiều thương tiếc dành cho người đẹp, hành vi sai lầm gì đó đều có thể tha thứ.
Mấy vị minh tinh nhìn nhau, thu lại vẻ mặt khinh thường.
Hiểu rõ cả nhưng không ai nói ra, người phụ nữ này không phải người hiền lành gì.
Chỉ là thủ đoạn của Tôn Miểu Miểu dù có cao, nhưng cũng phải xem Giang Ngộ có muốn hay không.
Thực tế đúng là như vậy, căn bản Giang Ngộ không bị cô ta dụ dỗ.
Vừa nhìn đã thấy, khóe mắt Tôn Miểu Miểu chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt, yếu đuối động lòng người. Cô ta muốn tiến lên một bước, không rõ có phải muốn kéo tay anh hay không.
Lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Ngộ ngăn lại.
Thái độ của Giang Ngộ xa cách, không hề lay động bởi lời nói của Tôn Miểu Miểu, âm thành càng trở nên lạnh lùng: “Không thể! Cô Tôn, đó là chuyện của cô, không hề liên quan đến tôi.”
Anh buông ly rượu, sau đó đứng dậy toan rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu.
“Còn nữa, cô diễn quá tệ. Một lần nữa tôi góp ý cho cô, không bằng cô về trường học lại.”
Với diễn xuất thế này, còn chẳng bằng vị kia nhà anh.
Thấy Giang Ngộ muốn đi, hai bên hợp tác cũng phải thu hồi tâm tư xem kịch, vội vã đứng dậy theo.
Tổng giám đốc Trương xin lỗi: “Xin lỗi giám đốc Giang, cô gái này không phải được chúng tôi sắp xếp đến, cùng có quan hệ gì với chúng tôi.”
Sau đó lại quay sang mắng chửi Tôn Miểu Miểu: “Diễn cái mẹ gì mà diễn, cô từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi, đừng khiến bọn tôi chậm trễ chuyện làm ăn.”
Giang Ngộ cũng không thèm nhìn, xoay người bước ra khỏi phòng riêng.
Trên môi anh lộ ra một nụ cười trào phúng. Không có sự cho phép của bọn họ, một người như Tôn Miểu Miểu sao có thể bước vào?
Sau khi Giang Ngộ rời khỏi phòng riêng, mấy cô minh tinh bật cười thành tiếng. Cô gái lúc trước bị khiêu khích là cười vui vẻ nhất.
Thủ đoạn cao thì sao nào, còn không phải chết ngang giữa đường như cô ta sao?? Tổng giám đốc Giang có gia giáo nên không chửi bậy, nhưng lời vừa rồi giống như muốn khiến Tôn Miểu Miểu vừa phô diễn làm màu trở nên nhục nhã.
Sắc mặt Tôn Miểu Miểu khó coi, xấu hổ đứng im tại chỗ, cô ta không ngờ nổi Giang Ngộ sẽ không bị mình đả động, hành động vừa rồi của cô ta, chỉ là một trò cười mà thôi.
Nghĩ đến điều gì, Tôn Miểu Miểu vội vàng đuổi theo anh.
Giám đốc Trương dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, tức giận trừng mắt. Đáng sợ đến mức mấy minh tinh nhỏ không dám cười, run lên bần bật.
Khuôn mặt người còn lại cũng vô cùng khó coi .
“Ông tìm đâu ra ả đàn bà vô dụng như thế? Kiến thức thì hạn hẹp, dáng người héo quắt, mặt mũi đau khổ nhìn thôi cũng đã hết muốn ăn.”
Giờ đây tổng giám đốc Trương cực kỳ hối hận: “Còn không phải là người do tên Trương Hải bảo tôi mang tới, gã bảo tôi rằng cô ta là người lanh lợi, sẽ không gây phiền toái cho tôi. Không phải tôi tin gã một lần thôi sao, ai ngờ ả lại vô dụng như thế.”
——
Lâm Linh ngồi trên xe taxi đi đến ‘Thanh Trần’.
Sau khi lên xe, bác tài xế thấy Lâm Linh tức giận đùng đùng, viết hết cả lên mặt, bác mới nói đùa: “Ấy, cô bé đi bắt gian hả cháu?”
Tay cầm điện thoại của Lâm Linh khựng lại, biểu cảm trên mặt trở nên khá vi diệu?
Cái gì? Bắt gian? Nhìn cô giống như đang đi bắt gian lắm à?
“Bác ơi, mắt bác sao lại nhìn được hay thế? Cháu đi gặp mặt bạn bè thôi mà, sao lại thành đi bắt gian rồi?”
Bác tài xế bị vặn lại thì cười ha ha: “Thì cũng không trách được bác mà, ai bảo cháu đi gặp bạn mà mặt mày trông như gặp kẻ địch ấy, không phải khiến bác hiểu lầm sao?”
Lâm Linh sửng sốt. Cô, trông như gặp kẻ địch sao?
Nhưng mà cô cũng có định đi bắt gian đâu. Châu Mạt gửi anh chụp cho cô, chính vì muốn kích cô, cô thông minh như thế, chắc chắn không mắc bẫy của cậu ta.
Sở dĩ cô muốn đến cuộc hội họp của Chậu Mạt, là bởi tình bạn học với Châu Mạt thôi, tỷ như vụ việc của Từ Vũ Ngưng vậy, Châu Mạt là bạn thân từ nhỏ đến lớn với Giang Ngộ, không chừng cậu ta cũng biết được chút ít.
Sau đó thì tiện đường đi đón bạn trai về nhà. Biểu hiện ra người bạn gái như cô châm chỉ cần cù như nào, vừa dịu dàng vừa săn sóc. Một công đôi việc, không chê vào đâu được.
Phim trường không xa chỗ tụ hội của Châu Mạt lắm, xe đi tầm hai mươi phút đã dừng lại trước cửa nhà hàng xa hoa.
Trước khi xuống xe, bác tài xế nhiều chuyện còn khều thêm một câu: “Cô bé, nhớ chụp ảnh.”
Tuổi của bác, nghĩ gì rồi thì khó mà thay đổi. Giải thích cũng vô dụng, căn bản bác không nghe. Lâm Linh cười tủm tỉm gật đầu: “Cảm ơn bác nhé, bác tốt quá đi, có thể bỏ đi một số không chứ ạ?”
Bác ấy nói: “Thế thì không được đâu.”
“…”
Lúc mà Lâm Linh đi vào, Châu Mạt còn đang trò chuyện vui vẻ với một người đẹp ở sảnh lớn, chỉ khác ở chỗ, mới mấy tiếng thôi, em gái trong tay lại đổi thành người khác rồi.
Có lẽ là lây nhiễm tính thích giúp đỡ của bác tài xế, Lâm Linh cũng đột nhiên làm kẻ nhiều chuyện xen vào chuyện người khác, thấy Châu Mạt đang nắm lấy bàn tay của bé gái xinh đẹp, muốn tốt bụng nhắc nhở cô ấy, lại sợ bị cô ấy hiểu lầm.
Nghĩ mãi mới ra một từ: “Cô bé xinh đẹp ơi?”
Người đẹp cảnh giác nhìn cô một cái, bàn tay đang nắm tay Châu Mạt siết chặt hơn một chút: “Chị là ai, tôi không biết chị.”
“Em yên tâm, chị cũng không biết em. Chị biết chàng trai đứng bên cạnh em này, bọn chị là bạn học cấp ba. Nhưng em cũng đừng hiểu lầm, chị có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai chị còn đẹp trai với nhiều tiền hơn cậu ta nữa, cho nên chị không có ý khác đâu, chỉ là chị có một đề xuất nho nhỏ, không biết em có muốn nghe xíu không?”
Cô bé nhìn Lâm Linh, lại nhìn Châu Mạt, thấy cậu ta không phản ứng gì, chần chờ nói: “Vậy… vậy chị nói đi?”
Lâm Linh tiến lên một bước, vòng qua người Châu Mạt, ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Chị ý, chị cũng không có ý gì khác đâu, chỉ muốn tốt bụng nhắc em cách xa cậu ta một chút. Bởi chị liếc cái là biết em là cô bé ngốc nghếch đơn thuần, không tâm cơ gì, quá ngốc quá ngây thơ, là một cô gái tốt. Nhưng cô bé ngoan thì không thể theo tên cặn bã này được, người này á, không phải vua một biển thôi đâu, cậu ta là vua của Thái Bình Dương đấy. Tim lớn, người thì cặn bã, không có tam quan. Không chỉ thích tìm bạn gái, còn thích nhớ thương bạn trai của người khác.”
“Em gái ơi nghe chị khuyên này, tránh xa mấy tên cặn bã, bắt đầu luôn từ bây giờ…”
Châu Mạt càng nghe càng thấy có vấn đề, nghe không nổi nữa, bắt đầu xen vào: “Tôi nói nhé, cậu bảo tôi đểu thì cũng thôi, nhưng mà cậu có thể đừng bôi nhọ tôi không hả, tôi cướp bạn trai cậu lúc nào? Người như cậu ngoại trừ nhân cơ hội đâm chọc thì còn làm được gì nữa? Cậu có bệnh đấy à, có bệnh thì biến đi bệnh viện chữa bệnh đi?”
Vẻ mặt Lâm Linh viết rõ dòng chữ ‘em xem đi, chị nói chỉ có đúng’ để nhìn cô bé.
Cô bé xinh đẹp dịu dàng nhỏ nhắn, lấy hết can đảm đẩy Châu Mạt ra: “Anh đừng có bảo chị ấy như thế, tôi tin chị ấy không lừa tôi đâu.”
Lâm Linh cười hài lòng lắm.
Châu Mạt ngây ngẩn cả người: “???”
Cái cô Lâm Linh này không bàn đến cái khác, bản lĩnh nói hươu nói vượn lôi kéo lòng người thì rành lắm, không trách được Giang Ngộ bị cô lừa đến mức ấy.
Người phụ nữ này đáng sợ quá!
Cuối cùng người đẹp tát Châu Mạt một cái, xong lại thêm WeChat của Lâm Linh, bảo về sau có kiếm được bạn trai sẽ gửi cho cô phân tích giúp. Lâm Linh vỗ ngực đảm bảo không vấn đề.
Châu Mạt che bên má trái bị tát, vẻ mặt không đời không còn niềm vui nhìn hai cô gái trước mắt, lại âm thầm khinh thường.
Trong lòng lẩm bẩn: Vì sao Giang Ngộ còn chưa đá cái cô diễn sâu này đi!
Người đẹp đi rồi. Lâm Linh còn đang suy tính làm sao moi thông tin từ trong miệng câu ta.
Châu Mạt đã mở miệng nói, chỉ vào phòng trên lầu hai: “Cậu giận dữ đùng đùng đi đến, không vào tìm cậu ta sao?”
Lâm Linh cạn lời: “Vì sao tôi phải đi vào, anh ấy đang nghiêm túc nói chuyện làm ăn với người ta, cậu bảo tôi đột ngột xông vào á? Có phải cậu muốn hại tôi không hả? Hại chết tôi sau đó cậu trở thành người dự bị leo lên vị trí chính thê?”
“Đúng là lòng dạ đàn ông là độc ác nhất, cậu ác lắm luôn!”
Châu Mạt hạn hán lời, trợn trắng mắt.
“Nói đi nói lại còn không phải ý cậu là ổn cả, cũng không muốn đi vào. Nếu là người phụ nữ khác dù không đi thị uy với mấy cô khác, ít nhất cũng sẽ không bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với tôi vậy đâu. Từ cấp ba tôi đã nhìn thấu cậu rồi, người như cậu thích giả bộ chân thành thâm tình, kỳ thật trong lòng để ý bao nhiêu người ta cũng không rõ.”
Lâm Linh như ông cụ thấy điện thoại, nghi hoặc: “Châu Mạt, không phải tôi chỉ khuyên một bé gái thôi sao, thế mà cậu lại nhân cơ hội bôi nhọ tôi đúng không?”
Vừa dứt lời, cửa phòng riêng trên tầng hai mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da xuất hiện, lông mày khẽ nhíu, tay phải kéo cà vạt, có thể nhìn ra được anh không hề có kiên nhẫn.
Mà ở phía sau anh, có một cô gái mặc váy dài đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT