Lưu Kiết là nam diễn viên trong nước nhận được nhiều giải Kim Ngọc Lan nhất, ông ta trong giới nghệ sĩ có địa vị rất cao, ông ta và mẹ của Vệ Gia Tuyền là bà Quý Thần Hi đã nhiều lần gặp nhau trong các bộ phim mà họ cùng nhau diễn xuất, thật ra Lưu Kiết là người đã đưa Quý Thần Hi vào con đường diễn xuất. Lưu Kiệt cả đời vẫn chưa lập gia đình, ông đối với Quý Thần Hi vô cùng bảo vệ, Vệ Gia Tuyền không ít lần đã nhìn thấy ông ta.

Vệ Gia Tuyền năm nay được bình chọn là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng cuối cùng người đạt được giải này lại là Đoạn Chi Dĩnh, trước đó Đoạn Chi Dĩnh đã bắt đầu dấn thân vào điện ảnh quốc tế, địa vị trong giới nghệ thuật trong nước có thể thấy được là như thế nào.

Lưu Kiết và Đoạn Chi Dĩnh vừa đến, có bốn người trẻ tuổi đã đến trước đứng dậy chào hỏi hai người.

Lưu Kiết năm nay đã bảy mươi tuổi, mấy năm gần đây nhìn có vẻ gầy hơn nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào, tinh thần phấn chấn. Ông ta cùng với mấy người đi sau bắt tay với nhau, rồi đến lượt Ngụy Lăng lại hơi ngượng ngùng bởi vì ông không nhận ra cô.

Vệ Gia Tuyền vừa thấy thì giới thiệu Ngụy Lăng cho ông.

Lưu Kiết cười ha ha rồi nói chuyện với Ngụy Lăng mấy câu đã là điều hiếm thấy. Nhưng mà ba người Vệ Gia Tuyền ông đều nhận ra, chỉ không nhận ra mỗi Ngụy Lăng khiến cho cảm giác khó chịu trong người Ngụy Lăng ngày càng lớn.

Đoạn Chi Dĩnh cũng là một người không làm ra vẻ kiêu ngạo, cô ta và Hàn Thiền lần trước đã có hợp tác qua, cũng đã nói chuyện với Hàn Thiền nấy câu. Hàn Thiền luôn luôn ít nói, nhưng mà Đoạn Chi Dĩnh rất biết nói chuyện, chẳng mấy chốc đã làm mọi người nói chuyện sôi nổi lên.

Khi đã nhìn thấy mọi người đến đông đủ, đạo diễn nói: "Mọi người nhanh chóng tuyển ra một người đội trưởng trước đi.”

Đoạn Chi Dĩnh nói: "Tuyển một người đội trưởng để làm gì vậy?"

Hàn Thiền đã tham gia chương trình một lần nên chủ động nói: "Là phụ trách hành trình của mọi người từ ăn, ngủ, ở lại, đi chơi.”

Đoạn Chi Dĩnh cười nói: "Việc này chắc chắn là nhường cho mấy người trẻ tuổi các cô rồi.”

Lưu Kiết nói: "Đúng rồi, tôi và Chi Dĩnh cũng không còn trẻ nữa, rất nhiều việc đã không thể làm được, não cũng không còn làm việc linh động như những người trẻ tuổi nữa.”

Dụ Trạch nói: "Nếu như đi nước ngoài, chúng ta phải tuyển một người có ngoại ngữ tốt, tiếng anh của tôi không tốt lắm, chỉ có thể trao đổi mấy câu đơn giản mà thôi.”

Ngụy Lăng nhìn về phía Vệ Gia Tuyền nói: "Tôi thấy Gia Tuyền cũng là người cẩn thận, không bằng chọn Gia Tuyền đi.” Cô ta đã xem qua một chương trình, biết là người đội trưởng không phải tốt đẹp gì. Trình độ học vấn của cô ta không cao, lại không hiểu nhiều ngoại ngữ, ngay cả mấy câu trao đổi đơn giản cũng không làm được. Cô ta nhanh chóng chọn Vệ Gia Tuyền cũng bởi vì sợ có người sẽ chọn cô.

Hàn Thiền suy nghĩ một lát rồi nói: "Lần trước tôi đã làm đội trưởng rồi, lần này đổi người khác đi.”

Lưu Kiết nói: "Vậy để Gia Tuyền làm đi.” Ông ta lên tiếng nói, tất nhiên sẽ không có ai phản đối. Vệ Gia Tuyền cứ như vậy, không nói được lời nào đã trở thành đội trưởng trong sáu người.

Sau khi đoàn làm phim nhìn thấy bọn họ đã chọn xong đội trưởng thì nói ra quy tắc: "Sau hai tiếng, mọi người sẽ đi đến sân bay, trước đó mọi người đưa hết túi tiền, điện thoại, thẻ tín dụng ra ngoài.”

Hàn Thiền lập tức nói: "Lần trước không thu điện thoại mà.”

Đạo diễn thở dài nói: "Bởi vì có người nhìn thấy ai đó lấy điện thoại ra trả tiền, còn có người lấy điện thoại ra tìm người chuyển khoản rồi rút tiền giúp.”

Hàn Thiền là người duy nhất đã tham gia một lần còn ở lại, sau khi nghe đạo diễn nói như vậy, một người ít nói như cô cũng phải mở miệng mà nói mấy câu: "Vậy các ông có nghĩ đến kinh phí đi đường mà các ông đưa cho chúng tôi nhiều hay ít?"

Đạo Diễn vội vàng nói: "Yên tâm đi, chương trình lần này sẽ đưa cho mọi người nhiều tiền hơn, dù sao trong cả đoạn đường chúng tôi cũng để ý chứ không phải là không để ý.”

Hàn Thiền không thèm để ý đến ông ta, quay mặt sang chỗ khác.

Nếu đã lựa chọn tham gia chương trình, mọi người phải làm theo quy tắc của chương trình đưa ra.

Lưu Kiết và Đoạn Chi Dĩnh có người đại diện đi cùng nên đưa tất cả đồ đạc và điện thoại mà chương trình không cho phép mang theo cho người đại diện.



Dụ Trạch là người trẻ tuổi nhất, lại không mang theo người đại diện, không hề lo lắng mà giao tất cả đồ đạc cho nhân viên của chương trình không đi đến Los Angeles.

Vệ Gia Tuyền trực tiếp đi từ nhà đến đây, không cho Đổng An Ni đi cùng mình, sân bay cách nhà cô không xa nên cô không muốn Đổng An Ni chạy đi chạy về, cô gọi Hoắc Dự đến, dù sao cũng còn hai tiếng đồng hồ nữa, đủ cho Hoắc Dự có thể đến đây.

Hàn Thiền đưa tất cả đồ đạc của cô cho người đại diện, không thấy Vệ Gia Tuyền đưa đồ đạc cho ai thì nói: "Gia Tuyền, nếu cô không có ai để gửi đồ thì có thể đưa cho người đại diện của tôi, cô ấy rất cẩn thận, có thể giữ đồ đạc cho cô an toàn.”

Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi. . .” Cô định nói anh Hoắc Dự nhà tôi nhưng nói trước mặt người ngoài cảm thấy không thích hợp lắm nên nói: "Hoắc Dự sẽ đến đây, tôi đưa cho anh ấy là được rồi.”

Hàn Thiền vốn không nhiều chuyện nhưng lúc này cũng phải thốt lên: "Cô mới nói Hoắc Dự nhà tôi sao?"

Vệ Gia Tuyền không không chế được cảm xúc, hai má đỏ lên, vội vàng chuyển chủ đề, cho Hàn Thiền xem trong túi có bao nhiêu đô la: "Cô nhìn này.”

Hàn Thiền kinh ngạc nói: "Vậy mà lại cô lại đổi nhiều tiền như vậy, ban tổ chức đâu có cho mang theo đâu.”

Vệ Gia Tuyền không còn cách nào nói: "Tôi xem chương trình lần trước thấy có nhiều người phàn nàn nên lần này đã đổi một chút.”

Trong lúc Vệ Gia Tuyền và Hàn Thiền nói chuyện với nhau thì Hoắc Dự đã đến.

Hoắc Dự cầm giúp đồ đạc cho Vệ Gia Tuyền, nhìn thấy tiền ở trong túi thì tức giận nói: "Bảo em đến đây tham gia chương trình, mà tiền không có, điện thoại cũng không được dùng, em qua bên đó phải làm sao bây giờ?” Hoắc Dự đã đổi tiền trước cho cô rất nhiều, không nghĩ rằng không thể mang theo.

Hoắc Dự cầm hết đồ đạc của cô, sau đó lấy một tờ giấy ghi số điện thoại của ông quản gia vào nói với cô: "Đừng làm mất tờ giấy này, khi đến nơi thì tìm một chỗ có điện thoại công cộng gọi cho ông Trần, nếu không anh không biết tìm em như thế nào.”

Vệ Gia Tuyền nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Anh nói nhỏ nhỏ chút, đừng để người khác nghe thấy.”

Hoắc Dự tỏ vẻ bất cần nói: "Nghe được thì càng tốt.”'

Hoắc Dự đến đây thì mọi việc đã xong nhưng anh không rời khỏi đó, anh nhìn Vệ Gia Tuyền nửa ngày rồi đi mua một đống đồ ăn vặt lại đây.

"Gia Tuyền, chúng ta phải đi rồi.”

Có người từ xa cất tiếng gọi Vệ Gia Tuyền, người này không ai khác chính là Dụ Trạch vừa mới đi vệ sinh về.

Hoắc Dự nhìn thấy Dụ Trạch thì gương mặt biến sắc.

Hoắc Dự nhíu mày hỏi: "Gia Tuyền, lúc trước em nói đâu có anh ta đâu?"

Vệ Gia Tuyền làm mặt nghiêm túc nói: "Lúc trước em không hề biết có anh ta.” Cô nhìn thấy Hoắc Dự không vui vẻ thì ôm lấy một cánh tay của anh nói: "Anh, anh không tin tưởng em hay là anh không tin tưởng anh đây?"

Hoắc Dự nhéo nhéo lấy mũi cô rồi nói: "Nhanh đi đi.”

Vệ Gia Tuyền ôm anh một lát rồi bước đi, đi được mấy bước lại quay người về phía anh vẫy vẫy tay.

Sáu người nhanh chóng đi vào phòng nghỉ chờ đợi đăng ký thủ tục, Ngụy Lăng tươi cười quay sang nói chuyện với Vệ Gia Tuyền: "Gia Tuyền, nếu không phải cô đã công khai chồng mình, tôi cứ nghĩ là cô chưa kết hôn đâu.”

Vệ Gia Tuyền cười nói: "Kết hôn sớm cũng tốt, kết hôn muộn cũng tốt mà không kết hôn cũng tốt.”



Lưu Kiết ở một bên nghe nói vậy buồn cười nói: "Tôi thấy cô chính là một con khỉ nhỏ, ai cũng không chọc vào được.”

Vệ Gia Tuyền cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường.

Hàn Thiền nhắc nhở Vệ Gia Tuyền: "Không có điện thoại nhưng chúng ta còn có máy tính bảng, nhanh chóng tìm hiểu thông tin về nhà nghỉ bên Los Angeles đi, chúng ta đến nơi nhất định phải tìm một chỗ nghỉ lại.” Hàn Thiền đã từng tham gia một lần nên rất có kinh nghiệm.

Vệ Gia Tuyền bây giờ vẫn không thể tin được, hỏi người quay phim đi theo mình: "Ban tổ chức không chuẩn bị điện thoại cho chúng ta thật sao?"

Cô gái quay phim trả lời: "Sau khi đến nơi sẽ phát cho mỗi người một cái điện thoại.”

Vệ Gia Tuyền thở dài nói: "Thề thì may quá.”

Hàn Thiền nghĩ đến chuyện gì đó hỏi: "Không phải là điện thoại không lên mạng được chứ?"

Cô gái quay phim mỉm cười trả lời: "Không sao đâu, có điện thoại còn hơn không có, ở đó cũng chỉ năm ngày bốn đêm, sẽ trôi qua nhanh thôi.”

Ngụy Lăng thấy Vệ Gia Tuyền và Hàn Thiền đang nhìn nhà nghỉ thì nói: "Hôm qua ở nhà tôi có xem qua nhiều sách du lịch, có rất nhiều người giới thiệu nhà nghỉ, không bằng chúng ta đến đó xem sao.”

Vệ Gia Tuyền nhanh chóng tìm thấy nhà nghỉ mà Ngụy Lăng nói đến, sau khi nhìn những dòng bình luận, nhà nghỉ này đúng là không tệ nhưng mà giá cả không hề rẻ.

Dụ Trạch cũng lại đây nhìn, vừa nhìn thấy cũng rất vui vẻ.

Vệ Gia Tuyền xác định rằng không thể quyết định bằng cách xem trên mạng được, cô mang đến cho Lưu Kiết và Đoạn Chi Dĩnh xem.

Lưu Kiết xua tay nói: "Các cô cứ chọn đi, tôi đi theo các cô du lịch là được.”

Đoạn Chi Dĩnh sau khi đọc xong nói: "Chọn nhà nghỉ này đi, tôi thấy nó khá rẻ.”

Đoạn Chi Dĩnh nói giá rẻ là so với chi tiêu hàng ngày của cô, nhưng nếu như so sánh với số tiền mà ban tổ chức đưa cho họ thì nhà nghỉ này không hề rẻ một chút nào. Nhưng mà Vệ Gia Tuyền thấy mọi người không phản đối nên cũng không có ý kiến gì.

Trải qua một chuyến bay dài cũng đến được sân bay Los Angeles. Cuối cùng bọn họ cũng nhận được điện thoại mà ban tổ chức đưa cho, không khác với suy nghĩ của mọi người lắm, điện thoại rất cổ, ngoài việc gọi điện thì cũng chỉ có thể nhắn tin.

Bọn họ nhận hành lý rồi sau đó đi tìm nhà nghỉ ở lại. Hành lý của họ khá nhiều, Vệ Gia Tuyền chỉ mang theo hai vali nên không tính là nhiều, mà Ngụy lăng lại mang theo ba cái vali và một cái túi xách. Hành lý rất nhiều nên muốn ngồi xe trung chuyển hay xe bus đều rất khó khăn. May mà bên này vẫn có chỗ cho thuê xe, giá cả không đắt lắm.

Bởi vì hành lý rất nhiều nên sáu người phải thuê ba chiếc xe.

Vệ Gia Tuyền và Hàn Thiền ngồi một xe, lúc này hàn Thiền mới có dịp nhắc nhở Vệ Gia Tuyền: "Tôi thấy nhà nghỉ này chúng ta chỉ có thể ở lại một đêm, sau đó còn đi ra ngoài du lịch, cũng phải tiêu đến tiền, tiền mà ban tổ chức đưa cho chúng ta không đủ đâu.”

Vệ Gia Tuyền thực sự thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, cô đã xem một lần rồi, may mà mọi người đều có điện thoại nên cô không quá lo lắng về việc thiếu tiền.

Hàn Thiền thấy lúc này không có người quay phim nên không ngại ngần nói: "Bình thường đều có thói quen chi tiêu nhiều, mấy người Ngụy Lăng nhìn nhà nghỉ đó không đắt nhưng nếu tôi không nói với cô lúc còn ở trong nước, tôi sợ sẽ có người cảm thấy không vui vẻ trong lòng. Cô cho bọn họ nghĩ trước như thế nào cũng được, muốn tiêu tiền thế nào thì tiêu, nhưng chỉ ngày hôm nay và ngày mai thì sẽ không còn tiền. Cô đưa số tiền còn lại cho bọn họ tính toán một chút, nhất định bọn họ sẽ không muốn ở lại nhà nghỉ đó nữa.”

Vệ Gia Tuyền cảm động nói: "Chị Hàn Thiền, may mà còn có chị.”

Hàn Thiền phì cười nói: "Tôi chỉ sợ cuối cùng chúng ta sẽ ngủ ngoài đường thôi.”

Vệ Gia Tuyền đã nghĩ đến chuyện kinh phí không đủ, người đội trưởng này cũng không hề dễ làm, bên trên còn có hai người lớn tuổi, phía dưới lại có hai người so với cô còn nhỏ hơn, cô phải chăm sóc tốt cho tất cả mọi người. Hàn Thiền đưa ra ý kiến giúp cô rất nhiều, có thể khiến cho lần đi chơi này thuận tiện, không gây xích mích đối với mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play