Trong gia đình, Vệ Đạm là người nấu ăn ngon nhất, nhưng ông ấy muốn đến nhà nhà cậu của Hoắc Dự làm khách. Tất nhiên là không có lý do gì để khách nấu cơm, thế nên ông ấy ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi là điều đương nhiên, lại còn nhìn chằm chằm xem Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự có qua lại với nhau hay không.

Vệ Đạm không nấu cơm, Bạch Kiều và mợ của Hoắc Dự đi vào phòng bếp. Quý Thần Hi nhìn thấy như vậy cũng đi theo giúp đỡ.

Cuối cùng, Vệ Đạm không muốn Vệ Gia Tuyền bị ảnh hưởng nên cũng miễn cưỡng bước vào bếp.

Vừa rồi Vệ Gia Tuyền bị ba cô nhìn chằm chằm, nên rất là tiết chế ngồi bên cạnh nói chuyện với ông. Lúc này Vệ Đạm đã đi vào bếp, nên cô nhanh chóng đến bên cạnh Hoắc Dự nói: "Anh, luôn có người kiềm chế được ông.”

Hoắc Dự ôm lấy vai cô cười.

Tay nghề của Vệ Đạm thì không cần phải bàn, bữa trưa mọi người ai cũng ăn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, cậu của Hoắc Dự chủ động ra mặt điều tiết không khí, gọi Hoắc Khải Nam và Vệ Đạm cùng chơi mạt chược.

Có thể nói, khi Hoắc Khải Nam và Vệ Đạm cùng chơi mạt chược với những người khác được coi là giữ mối giao tình của bọn họ. Còn có chú họ của Vệ Gia Tuyền và ba của Khương Nhã là Khương Lâm, bốn người họ chính là bạn tâm giao của nhau. Nhưng từ khi Vệ Gia Tuyền kết hôn với Hoắc Dự, Vệ Đạm và Hoắc Khải Nam luôn khó chịu với nhau, nên bốn người bọn họ không cùng nhau đánh mạt chược nữa.

Cậu của Hoắc Dự nói là có thêm hai người cũng không đủ, chơi mạt chược cần bốn người, ông lại nháy mắt với Hoắc Dự: "Tiểu Dự, ba thiếu một, đều là đàn ông với nhau. Con đến chơi chung đi.”

Hoắc Dự nhanh chóng đồng ý.

Lần này Vệ Đạm cũng không vui, nhưng ông không trực tiếp mở miệng từ chối.

Bạch Kiều hiểu rõ con trai mình nhất, chờ khi ba người kia ngồi vào bàn mạt chược trước, bà đi đến bên cạnh Hoắc Dự: "Con biết chơi mạt chược từ lúc nào?"

Hoắc Dự lắc đầu: "Không biết.”

Bạch Kiều bất lực: "Được rồi, con lên đánh đi, mẹ ngồi bên cạnh xem giúp con.”

Bốn người đàn ông tập trung quanh bàn mạt chược, nhưng vì Hoắc Dự không biết làm thế nào nên Bạch Kiều và Quý Thần Hi ngồi ở phía sau hỗ trợ anh.

Bạch Kiều và Quý Thần Hi thường không thích đánh mạt chược, kinh nghiệm của họ cũng hạn chế, kỹ năng không tốt, không phải là một người thầy tốt có thể dạy cho Hoắc Dự chơi mạt chược.

Hoắc Dự chơi hơn chục vòng đã thua rất nhiều tiền, ba ông lão ngồi cùng bàn đều rất vui vẻ. Bất kể bạn có tiền hay không, không ai lại không thích thắng được tiền vào túi mình.

Hoắc Dự là người thông minh, đã đoán ra được thói quen chơi mạt chược của ba người trong thời gian ngắn. Bạch Kiều và Quý Thần Hi mấy lần chỉ bài cho anh đánh, anh đều không nghe. Sau đó mấy lần ra bài đều để Vệ Đạm thắng.

Nhìn thấy Hoắc Dự liên tục đưa tiền, Quý Thần Hi không khỏi nói với anh: "Tiểu Dự, sao con không nghe lời mẹ? Mọi người nói con không được đi bài đó mà.”

Bạch Kiều dường như đã nhận ra điều gì đó, ngồi xuống phía sau Hoắc Khải Nam, không còn chỉ điểm cho Hoắc Dự nữa.

Hoắc Dự nhìn thấy Bạch Kiều rời đi, quay đầu nói với Quý Thần Hi: "Mẹ, mẹ không cần giúp con nhìn bài, con tự chơi được mà.”

Quý Thần Hi vô cùng hoài nghi: "Tự chơi? Rõ ràng là con đang không ngừng thua tiền mà. Còn nói là tự chơi được.”

Hoắc Dự gật nhẹ đầu, Quý Thần Hi cũng đi ra chỗ khác.

Một lúc sau, Hoắc Dự lại thua không ít tiền, anh luôn để cho Vệ Đạm thắng bài. Quý Thần Hi nhìn thấy lại nói vài câu với anh, nghĩ thầm rằng Hoắc Dự vì sĩ diện mới không để bà chỉ bài cho anh đánh.

Thời gian chơi mạt chược trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt trời đã tối, đêm mùa đông đến rất nhanh.

Vệ Đạm cũng không còn khó chịu nữa, chơi mạt chược xong thì chủ động đi nấu cơm tối.

Thấy mẹ định giúp ba nên Vệ Gia Tuyền cũng định đi theo vào bếp nhưng bị Hoắc Dự ngăn cản.

Hoắc Dự nói nhỏ với cô: "Chúng ta ra ngoài mua pháo hoa đi?"



Vệ Gia Tuyền kinh ngạc: "Ở đây có thể đốt sao?"

"Đây là ngoại thành, không ai quan tâm đâu.” Tết năm nào Hoắc Vũ cũng về Giang Châu vài lần, khi còn bé, lúc nào cậu anh cũng dẫn anh ra ngoài mua pháo hoa về để đốt.

Vệ Gia Tuyền thực sự rất muốn thử: "Đi dạo một vòng, rồi mua thôi.”

Hoắc Vũ đưa cô ra ngoài và lái xe đi xa hơn một chút anh mới tìm thấy một người bán pháo hoa ở bên đường.

Hôm nay là đêm giao thừa, có khá nhiều người đến mua pháo hoa, cũng may là cả hai đến sớm nên vẫn còn nhiều.

Hoắc Dự chọn một ít pháo hoa lớn, Vệ Gia Tuyền lấy thêm vài thứ nhỏ nữa. Trong đó có một cái gọi là tiên gậy, Vệ Gia Tuyền khẽ nói với Hoắc Dự: "Tiên nữ nên chơi cái này.”

Hoắc Dự chỉ nhìn cô cười, vẻ mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Hai người lái xe đi hơi xa nên khi trở về nhà, đồ ăn của Vệ Đạm nấu đã được bày sẵn trên bàn.

Vệ Đạm cau mày nói với hai người: "Chuẩn bị ăn cơm mà đi đâu vậy?"

Vệ Gia Tuyền đang định giải thích vài câu, Vệ Đạm đã nói tiếp: "Con và Tiểu Dự chưa đói à? Mau ngồi xuống ăn cơm nào.”

Vệ Gia Tuyền cảm thấy thái độ dịu giọng của Vệ Đạm hết sức kì lạ.

Chờ khi mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Hoắc Khải Nam đột nhiên nói: "Vệ Đạm, hôm nay cậu thắng lớn, tất cả số tiền thắng được đều là tiền của con trai tôi. Trở về thủ đô nhớ mời ăn tối.”

Vệ Gia Tuyền cho rằng ba cô sẽ lập tức phản bác ba của Hoắc Dự, nhưng không ngờ ba cô vẫn kiên nhẫn mà trả lời: "Mời thì mời, đến lúc đó cậu đừng có mà không đến.”

Lúc này Vệ Gia Tuyền mới dám khẳng định, ba của cô đã có gì đó khác lạ.

Bữa cơm này coi như bữa tối giao thừa, Vệ Đạm làm đồ ăn còn phong phú hơn cả buổi trưa, lúc mọi người ăn xong cũng đã trễ.

Tiết mục lễ hội mùa xuân mỗi năm một lần đã bắt đầu, một số người lớn tuổi đã tập trung ở phòng khách để xem. Vũ Gia Tuyền đưa Hoắc Dự đi trong lúc những người khác không để ý.

Vũ Gia Tuyền đẩy Hoắc Dự vào tường vùi mặt vào lòng anh, cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Anh, anh có biết chuyện gì đã xảy ra với ba em không?"

Hoắc Dự cúi đầu hôn lên trán cô, cả ngày bị ba vợ nhìn chằm chằm, không dám lại gần cô, lúc này mới tìm được cơ hội vươn tay ôm lấy cô.

"Lúc chiều khi anh chơi mạt chược, anh đã cố ý thua ba em.” Hoắc Dự chớp mắt nói.

Vũ Gia Tuyền không thể tưởng tượng được: "Anh, không phải anh không biết chơi sao?"

Hoắc Dự đáp: "Lúc đầu thì không, nhưng sau đó anh có thể đoán được ba em muốn bài nào hoặc ông ấy muốn ra bài nào, sau đó anh sẽ cho ông ấy. Mẹ em xem anh chơi bài nhưng không phát hiện nhưng ba của em chắc chắn đã biết.”

Vũ Gia Tuyền nheo mắt vẫn không thể tin được, thở dài nói: "Anh, cách nịnh hót người của anh quá cao cấp.”

Hoắc Dự đưa tay gãi gãi mũi của cô, bất lực nói: "Nếu không phải vì em anh đã không sức ra suy nghĩ những thứ này.”

Vũ Gia Tuyền cười đến mức híp mắt lại.

Hoắc Dự cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ôm eo cô hai người đổi vị trí. Anh ấn cô vào tường, cúi đầu hôn cô.

Hơi thở đan xen, nhiệt độ tăng dần nhịp tim của hai người càng lúc càng dồn dập.

"Gia Tuyền, Tiểu Dự ra ăn hoa quả đi.” Giọng Vệ Đạm đột nhiên truyền đến từ xa.

Vệ Gia Tuyền nhanh chóng buông Hoắc Dự ra, Hoắc Dự đuổi theo cô hôn thêm một cái nữa.



"Ngôi sao của anh, sau này chúng ta luôn có thể đến thăm họ, nhưng chúng ta không bao giờ được sống chung với họ.” Chuyện vừa xảy ra khiến cho Hoắc Dự đột nhiên có suy nghĩ này.

Vệ Gia Tuyền lại không thể nhịn cười được.

Đến nửa đêm, Bạch Kiều đưa cho Vệ Gia Tuyền một hộp đồ trang sức được đóng gói đẹp mắt: "Cái này là do chị của Tiểu Dự giới thiệu. Đó là kiểu dáng mới. Nhìn rất đẹp mắt, đây là quà năm mới cho con.”

Vệ Gia Tuyền kinh ngạc nhận lấy, vội vàng nói: "Cảm ơn mẹ.”

Hoắc Khải Nam không quan tâm việc đến mối quan hệ của Vệ Đạm và ông ấy như thế nào, nhưng với Vệ Gia Tuyền ông ấy luôn xem cô như con gái của mình. Ông ấy cũng mang ra thứ gì đó: "Gia Tuyền, Tiểu Dự đã nói với chúng ta rằng con rất thích ngôi nhà ở Los Angeles. Lần trước ba đã muốn chuyển cho con vài bất động sản, đây là một trong những thứ đó, lần này không nhiều chỉ có một cái con hãy nhận đi.”

Lúc đầu Vệ Gia Tuyền không đòi hỏi gì, không chỉ bởi vì những tài sản này có giá trị cao mà quan trọng hơn lúc đó cô và Hoắc Dự vẫn là vợ chồng giả. Nhưng trước khi cưới hai người đã nói chuyện rồi, giờ cô cũng không muốn từ chối nhiều.

Vệ Đạm biết con gái đang nghĩ gì, liền nói: "Gia Tuyền, con cầm lấy đi đó là tâm ý của ba Tiểu Dự.”

Khi Vệ Gia Tuyền thấy ba mình đã lên tiếng, cô cũng không từ chối nữa.

Vệ Gia Tuyền nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ba cô bất ngờ đưa ra một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

"Tiểu Dự, ký tên, chỗ tên của tôi đã được ký.”Vệ Đạm cất giọng ra lệnh.

Lần này không biết sao lại biến thành Hoắc Dự, ngay cả Hoắc Khải Nam cũng hơi kinh ngạc.

Lúc này Hoắc Khải Nam xem như đã hiểu, ông ấy hừ lạnh một tiếng: "Vừa rồi tôi nói sao mà ông lại bảo Gia Tuyền phải nhận những thứ tôi đưa. Nhưng xem ra có những thứ lớn hơn đang đợi ở đây.”

Sắc mặt Vệ Đạm lạnh lùng: "Ông đừng nghĩ tôi muốn cho Tiểu Dự. Tôi chỉ thấy Gia Tuyền nhất định muốn làm diễn viên giống mẹ nó, kết quả là con bé vẫn ở trong công ty của chú họ, tôi cảm thấy không tốt. Sau khi tốt nghiệp, tôi thành lập một công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình. Tôi nghe nói gần đây Tiểu Dự cũng đang vừa mở một công ty truyền thông mới, vì vậy hãy để Tiểu Dự liên kết hai công ty lại với nhau. Trong tương lai, ít nhất khi Gia Tuyền muốn đóng phim cũng không cần bận tâm về việc đầu tư.” Ông ấy đến giờ vẫn cứng miệng.

Ban đầu Vệ Đạm thành lập công ty này để đầu tư vào các bộ phim do Quý Thần Hi đóng, nhưng nó khác với những gì Hoắc Dự làm gần đây. Công ty của ông ấy không ký hợp đồng với người khác mà là trực tiếp đầu tư và ông ấy nhờ Hoắc Dự tiếp quản công ty. Tất cả là để hai đứa không phải lo lắng.

Nghe xong lời của Vệ Đạm, Hoắc Dự không do dự nữa, tất cả đều là vì Vệ Gia Tuyền.

Vừa đúng lúc đến nửa đêm, pháo hoa có thể được nhìn thấy trên bầu trời đêm, chắc là do những người khác sống gần đó bắn pháo hoa.

Vệ Gia Tuyền nhìn thấy như thế, vội vàng kéo Hoắc Dự đi lấy hết những thứ bọn họ mua lúc nãy ra.

Một số pháo hoa lớn Hoắc Dự đều để Vệ Gia Tuyền đốt và anh đang đứng bên cạnh che chở cho cô, sợ rằng cô sẽ vô tình làm bản thân bị thương.

Pháo hoa lần lượt được bắn lên, bầu trời đêm được thắp sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu. Vệ Gia Tuyền nhìn lên trời, nhưng Hoắc Dự lại đang nhìn cô.

Lúc đầu còn một vài người lớn đứng xem, nhưng sau đó thấy bên ngoài quá lạnh, cũng đã quá muộn nên họ muốn nghỉ ngơi. Vì vậy nên họ đã đi vào trong, chỉ còn lại Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền ở bên ngoài.

Vệ Gia Tuyền vẫn cầm trong tay cây gậy tiên phát sáng vừa cười vừa nhìn Hoắc Dự: "Anh có cho rằng đây đều là đồ chơi của trẻ em không? Cũng không trách em được chỉ có thể trách anh dẫn em đi mua. Trước giờ em chưa từng chơi thứ này.”

Hoắc Dự nói: "Như em đã nói đây là là đồ chơi của tiên nữ. Em chính là thần tiên trong lòng anh.”

Cả người Vệ Gia Tuyền run lên, trên mặt lộ ra vẻ lạnh cóng: "Lạnh quá.”

Hoắc Vũ cười thành tiếng.

Biệt thự của cậu Hoắc Dự ở ngoại thành, không bị kiểm soát về việc bắn pháo hoa, nhưng trong khu biệt thự chắc chắn không được phép. Lúc này Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đang ở bên ngoài khu biệt thự, đốt pháo xong liền nắm tay nhau đi về.

Xung quanh còn có người khác đốt pháo và hét hò ầm ĩ, đây đúng là không khí của ngày Tết.

Hoắc Dự quay đầu lại nhìn Vệ Gia Tuyền nói: "Ngôi sao của anh, từ nay về sau anh sẽ ở bên em mỗi đêm giao thừa.”

Thật lâu sau, Vệ Gia Tuyền khẽ "ừm” một tiếng, lúc Hoắc Dự không nhìn thấy, hai mắt cô ửng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play