Khí trời ngày một nóng hơn, thực đơn theo mùa của Hạnh Hoa quán vậy mà thêm điểm tâm làm từ băng.
Tiểu ca đưa băng mỗi ngày đều đem tới một xe băng, mỗi một lần đến
đều nhìn thấy trang trí trong Hạnh Hoa quán có chút thay đổi. Hắn là kẻ
thô lỗ, không nói ra được biến hóa đến cùng như thế nào mới tốt, chẳng
qua là cảm thấy đặc biệt trang nhã hơn một ít. Hôm nay đến đưa băng. Chỉ thấy cửa nhỏ có thêm vài bồn hoa, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi ngũ tẩu: “Chuyện này sao lại càng ngày càng nhiều bồn hoa hơn vậy.”
Ngũ tẩu đang bảo người giúp việc trong cửa hàng mang băng vào phòng
bếp, nghe hắn hỏi như vậy, cười nói: “Những thứ này đều do Tiết nương tử mới vào mua.”
Từ lúc Tiết Lệnh Khương chuyển tới đây, bồn chứa dụng cụ trong nhà
dần dần trở nên tinh tế. Đến cả cái mành treo cửa sổ, cũng phải nửa
tháng đổi một lần, có lúc là rèm màu bích lục, có lúc là tạo hình cổ
điển trúc như rèm trúc, nàng luôn luôn yêu thích hoa, thỉnh thoảng liền
gọi nha hoàn mua chút hoa đến, để trong nhà. Ví dụ như Mạt Lị, hoa lan…
Chỉ cần là chợ hoa có bán loại hoa nào, nàng hầu như đều muốn mua về một bồn thật đẹp. Lúc đầu là đặt trong phòng nàng, nhưng trong phòng không
đặt được, liền đặt ở bên trong phòng chính, trong phòng chính không đặt
được, liền đặt bên trong vườn hoa nhỏ; bên trong vườn hoa nhỏ không đặt
được, liền bỏ vào bên trong Hạnh Hoa quan, Hạnh Hoa quán cũng không bỏ
được, không thể làm gì khác hơn là oan ức đem một ít hoa lan cắm ở cạnh
cửa.
Mỗi ngày Nguyệt Nha Nhi đều đi qua cửa, mặc kệ là lúc nào, luôn có thể ngửi thấy một loại mùi thơm.
Lúc tình cờ, Nguyệt Nha Nhi ở bên ngoài làm việc, cùng Liễu Kiến
Thanh nói chuyện phiếm, không biết sao nói tới hoa tươi to to nhỏ nhỏ
trong nhà: “Trong phòng sau nhà hiện tại tất cả đều là hoa, một ngày ta
quay về, còn tưởng là ta đi nhầm cửa đấy.”
“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi vậy, sống thô ráp như vậy.”
Liễu Kiến Thanh nói: “Đại tỷ tỷ thích hoa, có cái gì không tốt? Ta cũng
thích.”
Ba người các nàng mấy ngày trước đã lập lời thề, kết nghĩa kim lan.
Tiết Lệnh Khương số tuổi lớn nhất, vì thế là Đại tỷ tỷ; Liễu Kiến Thanh
số tuổi kém hơn, là Nhị tỷ tỷ; mà Nguyệt Nha Nhi bởi vì tuổi còn nhỏ,
chỉ có thể làm tam muội muội.
Nguyệt Nha Nhi cầm quạt trong tay, cười nói: “Ngươi lúc trước làm sao cũng không chịu nói lời hay, bây giờ ngươi lại thay đổi với nàng rồi.”
“Ta từ trước đến giờ chính là tính tình này, có sao nói vậy.”
Hai người đang nói cười, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài rèm truyền đến tiếng nói.
“Tiêu lão bản, đến Đào Diệp Độ.”
Mới nhấc lên màn kiệu, một làn gió mạt phả vào mặt, nhẹ nhàng khoan
khoái thoải mái, ngay cả cái cảm giác khô nóng của tháng sáu cũng bị làn gió này đè xuống.
Nơi đây là bến đò lớn nhất ở Kim Lăng, Đào Diệp Độ. Hay còn gọi là
mảnh ruộng của thương hải, lúc này hệ thống nước sông Tần Hoài cùng với
chỗ trong ấn tượng của Nguyệt Nha Nhi có chút bất đồng, đường ra của
nước trong thành, chỉ thấy sóng nước cuồn cuộn, thế nước hùng vĩ. Nghe
người ta nói là bởi vì cách sông Dương Tử cũng không xa.
Đứng từ Đào Diệp Độ, một bên là đường nước uốn lượn ra ngoài, cho đến sông Đại Vận. Mặt khác, mặt nước rộng mà dài, giống như một mặt hồ sâu, có rất nhiều cỏ lau mọc hai bên sông. Dọc theo hồ sâu này về phía
thượng nguồn, chính là cấm địa của hoàng gia hồ Huyền Vũ.
Hai người mới xuống dưới kiệu, Tiền lão bản chờ ở một bên bến đò tiến lên đón. Tiền lão bản làm việc luôn luôn thận trọng, trừ hỏa kế ra, hắn còn dẫn theo hai nha hoàn, trong tay mỗi người đều cầm một cái ô. Tranh nhau chạy tới, che nắng cho Nguyệt Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh.
“Trời nắng to như vậy, làm khó ngài phải tự mình đến đây. Thuyền liền dừng ở phía trước.”
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười cùng hắn hàn huyên vài câu, đoàn người đi về phía bên đò
Chỉ thấy ba cái thuyền hoa, đang dừng bên bến tàu.
Thuyền hoa đã được trang trí qua, bị ánh nắng mặt trời sưởi ấm, tỏa ra mùi trúc nhàn nhạt.
Liễu Kiến Thanh bám sát bên tai Nguyệt Nha Nhi, hỏi: “Tại sao lại có
ba cái thuyền hoa? Trước kia không phải người nói mua hai cái sao?”
“Vốn định là mua hai cái, một cái làm nhà bếp, một cái làm vị trí yến hội. Nhưng sau khi nghe Đại tỷ tỷ nói, tự mình bỏ tiền bảo ta mua thêm
một thuyền khác. Nói một cái thuyền hoa chuyên môn tiếp đón khách nam,
một cái thuyền hoa khác chuyên môn tiếp đón nữ khách.”
Nguyệt Nha Nhi giải thích với nàng nói: “Vốn là ta cũng muốn mua ba
cái thuyền hoa, nhưng lại sợ bạc trong tay không đủ, vì thế chỉ dự định
mua hai cái. May mà Đại tỷ tỷ hỗ trợ, trong tay mới dư dả chút.”
Nghe xong lời này, Liễu Kiến Thanh nhìn Nguyệt Nha Nhi cười: “Ta mới
không tin tiền trong tay ngươi mua không nổi ba cái thuyền hoa. Ngày ấy
ngươi dặn dò Lỗ Bá đi về hướng Kinh Thành, lại trả cho hắn một phần thù
lao rất lớn, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy. Vào lúc này bảo người
vào kinh, chắc là ngươi đang chuẩn bị cho kỳ thi tiếp của Ngô Miễn đúng
không?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy.” Nguyệt Nha Nhi nghỉ chân, cẩn thận căn dặn nàng: “Lời này của ngươi nhất định không thể nói với Ngô Miễn.”
“Tại sao không thể nói?”
“Vốn chuyện thi công danh này, cũng coi như là số. Hắn bây giờ còn
chưa thi Hương, lại nói cái này trước, không phải là càng cho hắn thêm
gánh nặng. Lại nói, ta cũng có những chuyện khác muốn làm, cũng không
chỉ vì cái này.”
Liễu Kiến Thanh nhìn nàng thật sự cuống lên, liền cười nói: “Được rồi, được rồi, ta còn lâu mới là loại ba hoa như vậy!”
Hai người nói chuyện một lúc, liền đi tới thuyền hoa ngừng bên bờ.
Tiền lão bản cười rạng rỡ, mời hai người leo lên thuyền hoa nhìn.
Mua thuyền hoa là vì làm yến thuyền, nói đến, cũng là linh cảm cho
quán mới của Nguyệt Nha Nhi. Thuyền yến tuyệt diệu, ở chỗ vừa nghiêng
đầu đã có thể thấy mặt hồ, lại có thể thưởng thức món ngon mỹ vị. Đồng
thời ăn thuyền yến so với ở uống tiệc rượu trong phòng, cần phải cao
rộng hơn chút. Dù sao kiến trúc kiểu cũ, khó tránh khỏi có chút không
thông gió, ánh nắng không chiếu tới, hoặc là gặp lúc trời nóng bức, cũng rất dễ khiến người buồn bực. Cho dù là Hạnh Hoa quán, sau khi vào hạ,
khách hàng muốn đến nhất định sẽ ngồi bên trong đình viện.
Mà thuyền yến lại không có vấn đề này. Thuyền bơi trên nước, luôn luôn có gió, cảnh sắc tự di chuyển.
Ngoài ra, loại hình thức dùng cơm là yến thuyền này, quả thực là
chuyên môn vì đạt được đo đế đóng giày của các quý nhân quan to. Một là
tính bảo mật vô cùng tốt, không thể so với ngồi bên trong tửu lâu lớn,
tình cờ có thể nghe thấy tiếng khách nữ huyên náo. Chính là quy củ
nghiêm mật nữ quyến, cũng không cần lo lắng bị người ngoài xông vào. Hai là cực kỳ phong nhã, điển tích trong thời cổ, luôn có thể nhìn thấy
vương tôn công tử yến ẩm trên thuyền, thời gian uống rượu mua vui có thể lưu lại rất nhiều sau này.
Điều này cũng rất phù hợp đối với định vị sản nghiệp của Nguyệt Nha Nhi —— kiếm lời của người giàu có tiền.
Nàng xưa nay có ý kiến gì, đều muốn đi kiểm chứng. Đây chính là đang
điều tra thị trường, đúng dịp nghe nói có người đồng ý qua tay thuyền.
Nguyệt Nha Nhi liền tự mình đi xem, hình dáng to nhỏ của thuyền này cũng vừa ý nàng, cũng không quá lớn, cho tới trên sông Tần Hoài lại không
thể đi qua; cũng không quá nhỏ, không khác gì thuyền nhà phổ thông của
dân bản địa. Mặc dù có chút địa phương không thích hợp lắm làm thuyền
yến, nhưng cũng có thể thay đổi. Sau khi xem, Nguyệt Nha Nhi liền nộp
tiền đặt cọc, sau đó lại ủy thác người chủ thuyền sửa lại cấu trúc theo
yêu cầu của nàng.
Lên thuyền xem xét, Nguyệt Nha Nhi từ trong tay áo móc ra bản vẽ
trước kia, tự mình cầm một phần, cho Liễu Kiến Thanh một phần, như thế
cùng đi đối chiếu.
Tình cờ có vài chỗ không phù hợp quy hoạch, Nguyệt Nha Nhi liền dùng
bút khoanh lại, giao cho thuyền hành Tiền lão bản, muốn hắn làm lại.
Liễu Kiến Thanh đưa tay che ở mi tâm, nhìn về phía bên ngoài truyền:
“Truyền yến này của ngươi dự định làm ở nơi nào? Sông Tần Hoài sao? Ban
đầu ta cũng định qua bên nương thuyền làm món ăn, nhưng thuyền của người ta lại tốt hơn so với hai cái thuyền nhỏ này.”
“Nếu như nhà đò bình thường cũng không sai biệt lắm, ta cũng không
cần làm.” Nguyệt Nha Nhi cười chỉ hồ sấu ở bên phải: “Hẳn là ở đây.”
“Địa phương này, để không phong cảnh đẹp đẽ của Tần Hoài.”
“Ngươi yên tâm, cho dù hiện tại không có gì đặc biệt, đợi đến khi
thuyền yến mở ra, ta cũng nhất định khiến nơi này thành địa phương đẹp
đẽ.”
Lời này nếu đổi thành người bên ngoài nói, Liễu Kiến Thanh khả năng
không tin, nhưng nếu là Nguyệt Nha Nhi nói, nàng liền không có dị nghị.
Xem xong thuyền hoa, hai người quay trở lại kiệu ngồi như cũ.
Bây giờ chủ bếp trong Hạnh Hoa quán, là Tiểu Hoàng sư phụ. Từ sau Kim Cốc yến Hoàng sư phụ tự đề cử chất tử của mình Nguyệt Nha Nhi, hắn liền tới Hạnh Hoa quán làm việc. Lúc đầu là phụ bếp, chuyên môn làm trợ thủ
cho Nguyệt Nha Nhi ngũ tẩu. Tiểu tử dẻo mồm, làm việc cũng nhanh nhẹn,
học mấy tháng đã có thể một mình chống đỡ một góc.
Thấy Nguyệt Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh trở về, hắn lập tức lại đây vấn an, nở nụ cười đáng yêu hỏi muốn ăn gì.
“Có còn thạch không?”
“Có, bây giờ ngày ngày nắng to, lương bì bán rất tốt. Có bánh bột mì, cũng có đậu phụ, muốn một loại nào.”
“Cho ta làm phần bánh bột mì.” Liễu Kiến Thanh nói xong, vội vã đi
tới dưới hiên, nàng ghét nhất chính là trời nắng như này, bởi vì sẽ
khiến người bị đen.
Trong phòng hôm nay đổi rèm màu xanh, nắng chiếu qua rèm, nhìn có vẻ cũng không nóng như vậy.
Tiết Lệnh Khương đang ngồi trong phòng chính thêu hoa, nhứ nhân ở một bên quạt cho nàng, còn đặt một chậu băng, toả ra hơi lạnh cảm giác mát
mẻ.
Thấy hai người một trước một sau đi tới, Tiết Lệnh Khương nhấc mắt:
“Trở về rồi. Nhứ nhân, ngươi đi lấy chút nước đậu xanh ướp lạnh đến.”
Nhứ nhân đáp một tiếng, vén rèm đi ra ngoài.
Liễu Kiến Thanh ngồi sát bên này bồn băng vụn, nhặt một viên bỏ vào
trong tay, ai oán nói: “Trời nóng như vậy, ngươi nhìn phấn trên mặt ta
sắp trôi rồi. Sao tỷ còn ăn được?”
“Ta tự nhiên đã ăn qua.” Tiết Lệnh Khương đưa cho nàng một hộp phấn: “Thế nào? Mấy cái thuyền hoa có được không?”
Một tay Nguyệt Nha Nhi cầm một viên băng, vừa định xoa trên mặt hạ
nhiệt độ, lại bị Tiết Lệnh Khương trừng một chút, chỉ có thể bỏ ý niệm
này đi: “Vẫn được, chính là trang sức bên trong thuyền, phải nhờ Đại tỷ
tỷ bỏ thêm chút tâm tư.”
Tiết Lệnh Khương gật đầu: “Không sai biệt lắm, nếu như ấn theo ngươi
nghĩ tới Thất Nguyệt khai trương, thứ tú trong tay ta cũng sửa lại thêu
xong.”
Đang nói chuyện, nhứ nhân mang đến hai bát nước đậu xanh ướp lạnh.
Đậu xanh nấu đến nở hoa rồi, ăn lên vị sàn sạt, rất nhẹ nhàng khoan
khoái.
Mới uống xong nước đậu xanh, thạch đậu phụ cũng đưa tới. Bánh phở óng ánh trong sáng, trên món ăn là dưa chuột thái sợi, thái đến rất nhỏ,
phối hợp đủ loại nước tương gia vị, vừa mềm vừa giòn, mát lạnh sướng
miệng.
Tiết Lệnh Khương xưa nay có quy củ “Nói không với đồ ăn”, chờ Nguyệt
Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh ăn xong, mới cùng các nàng thương lượng.
“Tam muội muội, trước kia muội nói muốn ta đến quản cái thuyền hoa
chiêu đãi khách nữ kia, ta nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn không ổn lắm.”
“Nơi nào không thoả đáng?” Nguyệt Nha Nhi dùng khăn lau miệng, nói: “Không cho nói —— ‘Ta không làm được’ .”
Tiết Lệnh Khương vốn muốn nói lời này, lại bị nàng đoạt trước, nhất thời không biết nên nói gì.
Liễu Kiến Thanh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, nở nụ cười:
“Không khó khăn như vậy, đại tỷ tỷ. Ngươi nhìn, ta một người chưa từng
học cách quản gia, không phải cũng kinh doanh Liễu thị xương sườn ra
dáng sao? Trên phương diện quản lý, ngươi khẳng định mạnh hơn ta.”
“Nào có.” Tiết Lệnh Khương thở dài: “Ta khi đó mới gả đến Triệu phủ,
cũng nghĩ sẽ quản gia, không biết làm sao, lại đắc tội với người rồi.”
Nguyệt Nha Nhi an ủi nàng: “Hai cái này không giống nhau, Triệu lão
thái thái khi đó có ý không muốn cho ngươi quản gia. Bây giờ vừa không
có ai ở trên ngươi, để làm khó ngươi. Chính là có một hai việc không thể quyết định chắc chắn được, chỉ cần hỏi ý ta với Nhị tỷ tỷ.”
Tiết Lệnh Khương gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút hoảng loạn.
Dù sao cũng là Nguyệt Nha Nhi tự mình kinh doanh thuyền chiêu đãi
khách nam kia. Mấy cái thuyền đồng thời khai trương, mình làm có được
không, quả thực vừa xem là biết ngay.
Mình nhất định không thể cản trở Nguyệt Nha Nhi, nàng âm thầm lập lời thề trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT