Ngô Miễn từng đọc một lần cuốn《 trung dung 》, thả bút lông trong tay
xuống, liền nghe thấy tiếng nước mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ, tí tách
vang vọng.
Mây đen âm u, dày đặc trên bầu trời.
Hắn nhìn cơn mưa này, có chút xuất thần.
Từ mấy ngày nay, hắn vẫn luôn đóng cửa đọc sách, không để ý đến
chuyện bên ngoài. Chỉ chờ đợi đến ngày mùng chín mỗi tháng, Nguyệt Nha
Nhi nhất định sẽ mang theo rượu ngon thức ăn ngon đến Ngô gia, cùng dùng cơm với phụ tử bọn hắn.
Nàng những ngày qua hình như đặc biệt bận rộn, cho dù là tới dùng cơm, cũng chỉ là vội vã ăn cho qua rồi đi.
Ngày hôm nay chính là ngày mùng chín.
Ngày hôm nay nếu trời mưa, Nguyệt Nha Nhi hôm nay sẽ không phải đến chứ?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhưng hắn vẫn đứng lên, đi tới trong sân, đứng dưới hiên nhìn ra bên ngoài.
Trời mưa rất lớn, giống như một bức rèm che lại trước mắt.
Có mấy hạt mưa rơi xuống đất, làm thành một vũng nước mưa, bắn lên xiêm y của hắn, man mát.
Hắn cứ như vậy, một mình đứng một lúc. Rất xa nhìn thấy một cây ô màu đỏ, nhảy nhót trong mưa bụi.
Là Nguyệt Nha Nhi.
Ngô Miễn thấy, vội vã cầm lấy một cái ô , đẩy cửa đi ra ngoài đón.
Nàng đeo lấy một cái hộp dài, rất lớn, nhìn có vẻ rất nặng, không biết là cái gì.
Vừa thấy được Ngô Miễn, Nguyệt Nha Nhi liền oán giận nói: “Hôm nay trời mưa thật to.”
Cái ô nhỏ màu đỏ của nàng có dáng vẻ rất ưa nhìn, nhưng lại hơi bé.
Vì không để cho đồ nàng đeo phía sau bị ướt, Nguyệt Nha Nhi không thể
làm gì khác hơn là nghiêng ô về phía sau, mưa hắt ướt gần nửa xiêm y.
Lập tức đổi ô giấy dầu trong tay mình cho nàng. Không nói lời gì, nhận lấy vật kia.
Chờ khi quay lại dưới hiên, Ngô bá cũng ra đón.
“Mưa lớn như thế, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến.”Hắn một bên
đưa lên một bát trà nóng, vừa cùng Nguyệt Nha Nhi nói chuyện.
Nguyệt Nha Nhi cười cợt, xoa xoa giọt nước mưa trên tóc: “Cũng không phải là mưa rất lớn, hiếm khi được rảnh rỗi.”
Ngô Miễn từ trong phòng bếp bưng một chậu nước nóng ra, lại cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, bảo nàng rửa tay.
“Không vội vã, ta mang theo đồ tốt cho ngươi, xem như là quà tặng sinh nhật năm nay.”
Ngô Miễn sinh nhật là tháng mười một, đã rất gần, nhưng nhà bọn họ
không quen tặng quà. Thường ngày đến lúc sinh nhật, Ngô bá đều sẽ đến
nhà bếp làm cho hắn một bát mì trường thọ, bên trên bỏ thêm hai quả
trứng gà, ăn kèm với mỳ trường thọ, cũng coi như là qua sinh nhật.
Quà tặng sinh nhật này, hắn nghe nói có mấy người có, nhưng hắn xưa
nay cũng chưa từng được nhận, vì thế cũng chưa từng có suy nghĩ đến thứ
này. Đầu hạ là sinh nhật Nguyệt Nha Nhi, hắn cũng không biết nên đưa gì, nghĩ một lúc lâu, đàng hoàng vào nhà bếp, làm một bát mỳ trường thọ.
Lúc này đến sinh nhật hắn, Nguyệt Nha Nhi lại nói muốn đưa quà sinh
nhật cho hắn, thứ kia vừa nhìn đã biết rất nặng. Ngô Miễn nhất thời có
chút bối rối.
Đó là một cái đàn cổ Phục Hy, sơn màu đen, hình thức rất đơn giản.
Tại sao lại đưa cho hắn một cái đàn cổ? Ngô Miễn có chút không hiểu, bởi vì hắn không biết đàn.
Hắn đang muốn đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, Ngô bá ở một bên nhìn khóe mắt đã ướt át.
Ngô bá đi tới, nhẹ nhàng gảy dây đàn, động tác rất nhẹ nhàng.
“Miễn ca nhi, cầm này chính là cái ta nói với ngươi, cây cầm mà nương ngươi thích nhất lúc đó.”
Năm xưa, Ngô Miễn mẫu thân tự chuộc thân, gả cho Ngô bá. Vì tập hợp
đủ tiền chuộc thân, nàng đem gần như tất cả đồ đạc trên người bán ra
ngoài, bất kể là trân châu bảo ngọc, vẫn là tơ lụa, hoặc là cây đàn cổ
mà nàng yêu thích này, toàn bộ đều bán. Chỉ để lại một cây trâm hoa đào
gỗ không đáng giá bao nhiêu.
Kỳ thực những thứ đồ để mặc kia, nàng cũng không phải rất để ý. Đau lòng nhất, trái lại là cây đàn cổ này.
Nhưng mà nàng vẫn đem đàn cổ bán ra ngoài.
Ngày thành thân hôm ấy, Ngô bá đã từng thề với nàng, ngày sau hắn phát đạt, nhất định sẽ mua lại cây đàn cổ này.
Nàng cười nói: “Được.”
Nhưng là nàng cho đến chết cũng chưa từng gặp lại cây đàn cổ này.
Trầm tư trong chuyện cũ, Ngô bá suýt chút nữa rơi lệ, tốt xấu cũng
nhịn xuống, nghẹn ngào hỏi: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi làm sao lại biết cây
cầm này?”
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy hắn thần thái, bất giác có chút hoang mang,
sợ mình lòng tốt làm sai, vội vã đứng lên để giải thích nói:
“Ta lần trước. Cùng Liễu Kiến Thanh nói chuyện phiếm, trong lúc vô
tình nói tới mẫu thân Ngô Miễn. Sau đó nàng nói cho ta, lúc đó Ngô bá
mẫu có tài đánh đàn là tuyệt nhất. Có rất nhiều người muốn mua cây đàn
cổ trên tay nàng. Ta vào lúc ấy liền ghi tạc trong lòng, gần nhất thật
vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, hỏi thăm xung quanh cuối cùng cũng mua về được.”
Ngô bá nghe xong, không nói gì nữa, chỉ là vội vã gật gật đầu, lảo đảo, trực tiếp đi vào trong phòng bếp.
Tiếng mưa rơi bỗng nhiên lớn lên.
Ngô Miễn hơi khẽ nhúc nhích dây đàn.
Mặt mày hắn buông xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, cùng Nguyệt Nha Nhi nói:
“Đáng tiếc ta lại không biết đánh đàn.”
Vừa nãy thấy thần thái Ngô bá, Nguyệt Nha Nhi thấy cái này đàn cổ
nhất định có thể lưu lại một chút chuyện thương tâm, trong đầu cũng có
chút thấp thỏm. Vào lúc này thấy tâm tình Ngô Miễn vẫn còn bình thường,
không khỏi thở ra một hơi.
“Ta biết một chút, đàn cũng không tốt lắm, ngươi muốn nghe một chút sao?”
Trước khi Nguyệt Nha Nhi xuyên không, lúc còn là học sinh, đối với
cái gì cũng cảm thấy hứng thú, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều học một chút.
Nhưng là có thể kéo dài kiên trì học, chỉ có môn quốc họa này. Giống như đàn cổ, nàng lúc đó nhìn cảm thấy rất phong nhã, liền quấn quít lấy
người nhà, mời cho nàng một vị danh sư đàn cổ, nhưng mà học không quá ba tháng liền bỏ qua. Cây đàn cổ mua về cũng treo trên tường, cũng chưa
từng lấy xuống. Cho nên mới nói biết đánh là biết một chút, chí ít còn
nhớ phổ nhạc như thế nào, nhưng dù là nửa bài, thậm chí ngay cả nửa bài
cũng không có.
Ngô Miễn nhìn nàng một cái, từ đàn cổ một bên tránh ra, nói: “Thật vinh hạnh.”
Nơi này cũng không có kệ để cầm đường hoàng ra dáng, Nguyệt Nha Nhi
trước tiên đặt lên bàn thử một chút, cảm thấy không tiện tay, liền đơn
giản đem đàn cổ đặt ở trên đầu gối.
Nguyệt Nha Nhi nhiều năm chưa chạm vào cầm như vậy, nàng có thể nhớ
tới một số thứ, cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ những nốt cơ bản, cũng
chỉ có một bài《 mai hoa tam lộng 》đã được đơn giản hóa.
Vậy thì đánh bài này đi.
Gảy mấy âm, nàng liền dừng một lúc, muốn suy nghĩ một chút thử một lần, mới nhớ tới tiếp theo nên ấn vào dây nào.
Tự nàng nghe tiếng nhạc cũng cảm thấy vô cùng thê thảm, giả vờ trấn tĩnh mà dand.
Nhưng Ngô Miễn lại nghe rất chăm chú, phảng phất như đang nghe người có quyền gảy đàn.
Gảy thử nhiều lần, cuối cùng Nguyệt Nha Nhi cũng gảy được một khúc hoàn chỉnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng quay đầu lại, lại phát hiện Ngô bá chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cửa phòng bếp, nghe rất chăm chú.
“Đàn cũng rất khá.”Hắn khích lệ nói.
Nguyệt Nha Nhi cho dù có da mặt dày, cũng không dám nói vữa nãy nàng đán rất tốt, lúng túng cười một cái.
Sau khi ăn xong cơm tối, Ngô Miễn theo thường lệ đưa nàng trở về.
Mưa rơi vào lúc này cũng nhỏ đi một chút.
Bây giờ hẻm Hạnh Hoa, đã không còn là một mảnh đen kịt nữa, ven đường cứ cách một đoạn đường, liền có một cây đăng, ánh nến tuy rằng tương
đối tối, nhưng tốt xấu có thể soi sáng con đường phía trước.
Một đường đi, cho dù là trời mưa xối xả,người tới dùng cơm vẫn nối liền không dứt.
Có thể thấy được nơi này thực sự đang phát triển.
“Cây cầm này có lẽ giá cả khá đắt.” Ngô Miễn nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn còn ổn.” Nguyệt Nha Nhi dửng dưng như không nói: “Ta hiện tại có tiền, mua được.”
Nhìn bộ dạng tiểu kiêu ngạo này của nàng, Ngô Miễn không khỏi cười lên.
“Được rồi, tiểu phú bà.”Hắn hiếm thấy trêu ghẹo nói: “Vì thế ngươi đến cùng đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?”
Nguyệt Nha Nhi đang muốn thuận miệng nói nói một con số cho qua, lại
nghe Ngô Miễn nói: “Coi như ngươi không nói cho ta, ta sau đó đi hỏi
người khác cũng biết, tội gì phiền phức như vậy.”
Hắn là người thật sự sẽ làm như vậy.
Không có cách nào, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nói số tiền mua cầm thực sự cho hắn nghe.
“Đắt như vậy sao?” Ngô Miễn hơi nhíu nhíu mày: “Coi như ta nợ ngươi.”
“Nói cái gì nợ hay không nợ?” Nguyệt Nha Nhi hơi xoay ô, giọt nước
mưa trên ô nhanh chóng xoay chuyển: “Ngươi thích là tốt lắm rồi.”
Ngô Miễn gật đầu, không lên tiếng, hắn ở trong lòng âm thầm nhớ rồi, ngày sau nhất định phải đối tốt với Nguyệt Nha Nhi gấp đôi.
Trở lại Hạnh Hoa quán, ngũ tẩu bận bịu ra đón, đối Nguyệt Nha Nhi
nói: “Liễu cô nương đến rồi, còn chuyển một số thứ đến, bảo là muốn ở
nơi này.”
Nguyệt Nha Nhi nghe xong, trở về nhà vừa nhìn, quả nhiên thấy bên
trong nhà chính chất đầy rương, vừa mới nhìn thì thấy giống như đồ cưới.
Liễu Kiến Thanh đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn qua ảnh chiếu
trên gương, nhìn thấy nàng trở về, nói: “Ta cuối cùng cũng thu thập đủ
tiền chuộc thân, thế nhưng cũng không địa phương đi, liền đến nhờ vả
ngươi hai ngày.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút rương bên trong nhà chính: “Ngươi xác định là nhờ vả ta hai ngày?”
“Ai nha cũng không sai lắm, nói thế nào ta cũng là cổ đông của Hạnh
Hoa quán nha.” Nàng luôn luôn là người kiêu ngạo, vào lúc này lại giả bộ tiểu thiếp, nhìn lại hơi có chút điềm đạm đáng yêu: “Ngươi nhìn ngũ tẩu cùng Lục Cân các nàng cũng có thể ở nơi này, ta tại sao không thể? Ta
cũng không phải là ở không chỗ này, ta xướng khúc cho ngươi, có được hay không?”
Nguyệt Nha Nhi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đáp
ứng để Liễu Kiến Thanh tạm thời ở lại. Vốn dĩ là, trong nhà nàng còn có
hai gian phòng trống, có thể lấy ra Liễu Kiến Thanh ở.
Đừng thấy Liễu Kiến Thanh bình thường là bộ dạng mắt cao hơn đầu, nếu thật sự ở chung một chỗ với nàng, lại phát hiện nàng là người rất dễ
thân cận. Thích ở trong phòng của mình, cũng không cãi nhau.
Cũng coi như là bạn cùng phòng vô cùng tốt.
Nàng ngược lại cũng sẽ không nuốt lời. Lúc đến bữa tối, sẽ ở trong cửa hàng đàn hát ba thủ bốn khúc.
Mỗi khi đến lúc này, Hạnh Hoa quán bên trong sẽ đứng đầy người.
Chỉ có một việc không được tốt, chính là mỗi lần lúc Nguyệt Nha Nhi
ăn đồ ăn, nàng đều sẽ vô cùng đáng thương nhìn, muốn ăn lại không dám
ăn.
Căn cứ ý nghĩ quan tâm yêu thương bằng hữu, Nguyệt Nha Nhi thẳng thắn sẽ nhân lúc buổi tối nàng ta đi ngủ, lén lút đến bên trong nhà bếp nhỏ
làm đồ ăn, dù sao nàng cũng luôn luôn ngủ rất sớm.
Tối hôm đó, Nguyệt Nha Nhi lại lén lén lút lút ở bên trong nhà bếp nhỏ nấu đồ ăn.
Hương vị xuyên thấu qua cửa gỗ, tản ra ngoài, khắp phòng đều ngửi
thấy. Liễu Kiến Thanh nằm ở trên giường, vốn là đã nghỉ ngơi, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, vẫn cứ trằn trọc trở mình.
Trong ngày thường Nguyệt Nha Nhi làm gì đó, thơm thì có thơm, nhưng
cũng chỉ là hương vị nhàn nhạt, mà hôm nay hương vị lại kéo dài rất lâu, rất nồng nặc.
Nàng nghĩ thầm: Ta liền đi xem một chút, không ăn, cũng không có quan hệ gì.
Nàng liền đứng dậy, đi về hướng nhà bếp nhỏ.
“Ngươi lại đang làm món gì vậy?”
Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại, thấy là Liễu Kiến Thanh.
“Chính là mỳ lạnh nướng.”
“Mỳ lạnh còn có thể nướng ăn?”
Liễu Kiến Thanh đến gần nhìn, chỉ thấy kệ bếp thượng bày đặt một cái
đĩa nhỏ, nhìn giống như là tinh bột mì cuộn lại, nướng đến khô vàng.
Vật này làm sao có thể thơm như vậy?
Ta liền ăn một miếng nhỏ, chắc sẽ không sao đâu?
Liễu Kiến Thanh gắp một đũa ăn.
Quay qua mỳ lạnh nướng, đặc biệt mềm, vị rất tốt nha. Bên trong mỳ
lạnh có một lớp trứng gà, tăng thêm mùi thơm. Bên trong mỳ lạnh còn có
thịt, sớm đã nướng đến vô cùng thơm, hơi có mỡ.
Nàng ăn một đũa, không nhịn được lại gắp một cái.
Mỹ thực trước mặt, vẫn là ăn trước rồi lại giảm béo thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT