Nguyệt Nha Nhi nhìn hộp điểm tâm sạch sành sanh như thể chưa từng có gì ở trong đấy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

Ăn xong mới nói không có dễ như vậy, thật sự là đại trượng phu mà như vậy sao?

Nàng mỉm cười trước, tiến lên “Đùng” một tiếng đóng lại nắp hộp cơm: “Như vậy Đường tiên sinh, phải như thế nào mới có thể tới tư tề phòng sách để đọc sách được?”

Đường Khả Lũ phủi sạch bột phấn của điểm tâm trên y phục: “Ngô Miễn đúng không, ngươi trước đây đã từng đọc sách chưa?”

Đôi mắt Ngô Miễn hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm gạch xanh trên đất: “Ta, chưa từng đọc qua bất cứ loại sách nào. Nhưng nghe qua một ít.”

Nguyệt Nha Nhi vội vã nói giúp: “Trí nhớ của hắn cực kỳ tốt, học thuộc lòng sách vanh vách, chỉ ở trong khoảnh khắc. Ta chưa từng thấy trí nhớ tốt như vậy. Đường tiên sinh nếu không tin, đọc cho hắn nghe một đoạn thơ đi.”

Nghe xong lời này, Đường Khả Lũ tiện tay cầm cuốn《Đại học》lên.

“Bài học hôm nay, ngươi cũng nghe hết rồi đúng không? Đến, đọc từ ‘Cổ chi dục minh Minh Đức dục thiên hạ giả’ đến hết, đọc cho ta nghe.”

Ngô Miễn có chút không dễ chịu, nhìn một chút Nguyệt Nha Nhi, nụ cười của người phía sau nhất thời sinh ra dũng khí cho hắn.

Hắn nhắm mắt, mở miệng đọc: “Cổ chi dục minh Minh Đức dục thiên hạ giả, trước tiên trì quốc; dục trì quốc giả, trước tiên tề gia…”

Lúc đầu, âm thanh của Ngô Miễn còn có chút yếu, đọc xong hai câu, thanh âm của hắn càng ngày càng vang dội.

Đến cuối cùng, một chút vấp cũng không có, nhớ kỹ《Đại học》 đến nước

chảy mây trôi.

Đường Khả Lũ gật gù, đứng dậy lấy một cây bút từ giá bút xuống, chào hỏi: “Lại đây viết hai câu.”

Trên án thư giấy và bút mực đầy đủ, Ngô Miễn nắm chặt bút, nghiêng cổ tay viết hai xuống.

Nguyệt Nha Nhi cùng Đường Khả Lũ đều lại gần nhìn.

Chờ nhìn kỹ chữ của hắn, Đường Khả Lũ cười chỉ Nguyệt Nha Nhi: “Trí nhớ là tốt. Nhưng chữ của ngươi cũng chỉ coi như là tàm tạm, còn không bằng cô nương này.”

“Đấy là tự luyện, trí nhớ không phải là dễ luyện ra như vậy.”

Nguyệt Nha Nhi trách móc, liếc nhìn Ngô Miễn: “Miễn ca nhi, ngươi nói đúng hay không?”

Ngô Miễn chăm chú mím môi mỏng, dùng sức gật gật đầu.

Đường khả lũ xoay người lại, ngồi xuống trên ghế thái sư: “Được thôi, có điều còn có hai việc, Tiêu nha đầu ngươi phải đồng ý với ta.”

“Đường tiên sinh ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, đều dễ thương lượng.”

Đường khả lũ một mặt nghiêm túc: “Cái thứ nhất, sau này ta đến nhà ngươi mua điểm tâm có thể mua nhiều hơn mấy cái.”

“Đấy không phải là sợ ngươi ăn no quá sao!” “Nói bậy. ”

Đường Khả Lũ trừng mắt: ” Đường mỗ ta lại không phải là hài tử vô tri, làm sao có thể ăn quá no. Ta lẽ nào nhìn giống người bất thường như vậy sao?”

Vẫn có chút giống.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng nhổ nước bọt trước, nhưng vẫn là thỏa hiệp: “Được thôi, chúng ta thương lượng việc này sau. Lại nói, ta sau này cũng không chỉ bán mỗi loại điểm tâm này, nói không chắc đến khi đó, mỗi loại điểm tâm ngươi ăn một phần là đủ no rồi.”

Đường Khả Lũ trên mặt hiện ra nụ cười: “Còn có một cái.”

“Ngươi làm một loại điểm tâm đặc biệt cho ta ăn, ta ăn hài lòng thì sẽ thu nhận tên tiểu tử này làm đệ tử nhập môn.”

Nguyệt Nha Nhi trợn mắt biết trước sẽ như vậy mà.

“Xin hỏi Đường tiên sinh, muốn ăn loại điểm tâm như thế nào?”

Đường Khả Lũ há mồm liền đến: “Phải có vị ngọt lại có thịt, còn phải có khoai môn. Này mấy thứ nguyên liệu nấu ăn đều là đồ ta thích ăn.”

Vừa có thịt lại vừa có khoai môn, còn muốn ngọt, đây là loại điểm tâm kỳ quái gì?

Nguyệt Nha Nhi cò kè mặc cả: “Này… Đến khi nào ta làm được thì hắn mới có thể nhập học?”

Đường Khả Lũ dựng thẳng lên một ngón tay: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Lời nói như vậy là đã định.

Chờ ra khỏi Tư Tề phòng sách, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy biểu hiện Ngô Miễn, vẫn còn có chút hoảng hốt, liền cười hắn nói:

“Làm sao? Có thể theo Đường tiên sinh đọc sách, ngươi không vui mừng sao?”

“Không phải vậy.”

Ngô Miễn thả chậm lại bước chân: “Ta chẳng qua là cảm thấy, ta lúc trước đúng là có chút bảo thủ.”

Hắn cảm khái nói: “Ngươi nói đúng, nếu như bởi vì sợ thua mà không đi thử nghiệm, vậy thì bản thân cũng đã thua.”

Quay lưng nhìn ánh nắng chiều, đôi mắt phượng của Ngô Miễn giống như sao trời, hắn bỗng nhiên ôm quyền, hướng Nguyệt Nha Nhi một cúi người: “Cảm ơn ngươi, Nguyệt Nha Nhi.”

Nhìn thấy hắn trịnh trọng như vậy, Nguyệt Nha Nhi có chút không dễ chịu, lui về sau một bước: “Việc này có gì, là do ngươi vốn dĩ ưu tú.”

Nàng nhấc mắt thoáng nhìn ánh nắng chiều, chợt nhớ tới một chuyện: “Đã đến lúc này rồi? Ta còn đồng ý với Vu Vân Vụ đến chi nhánh của Song Hồng lâu để chỉ cách làm kẹo hồ lô!”

Nguyệt Nha Nhi đem hộp cơm kín đáo đưa cho Ngô Miễn: “Ngươi nếu nói muốn cảm tạ ta, hiện tại đã đến lúc báo ân, ngươi giúp ta mang hộp cơm về đi.”

Nói xong, nàng nắm làn váy. Chạy đi như cơn gió.

Chi nhánh của Song Hồng Lâu mở ở hẻm hai cầu Thập Tứ. Vùng này có rất nhiều nước, đi được hai bước thì có một cây cầu nhỏ bằng gỗ hoặc đá, mỗi

cây đều có một tư thái riêng.

Vì có nhiều nước chảy, người dân xung quanh đây sống trong những con hẻm dài.

Người của nơi này, khi vừa nhắn tới cây cầu hai Thập Tứ, nhiều người không hẹn mà nở nụ cười.

Đều nói cầu hai Thập Tứ là chốn phong nguyệt, nữ tử thanh lâu ở khu mười chín, còn có Ngũ gia nuôi ngựa gầy ốm.

Những nhà nghèo ở Giang Nam, nếu như có nữ nhi dung mạo mỹ miều, thì đã sớm bán con cho tú bà.

Tú bà dẫn nữ nhi của họ đi đâu? Hẻm hai cầu Thập Tứ.

Nguyệt Nha Nhi một đường chạy tới, nhìn thấy quán trà tửu quán, hai bên bờ sông đều treo đèn lồng đỏ, ánh sánh màu cam đỏ hơi mờ, từng cái một lơ lửng trong trời đêm.

Đèn lồng đỏ trong đêm tối, tràn ngập mùi hương của son phấn.

Chỗ của nữ tử thanh lâu ở là nơi có mùi son phấn nồng nặc, đứng ở dưới ánh đèn.

Không nói ra được ám muội cùng tươi đẹp.

Nàng từ trước tời giờ cũng không biết hẻm hai cầu Thập Tứ là nơi nào, bây giờ thấy đầy đường Hồng Tụ chiêu, mới hiểu được vì sao gọi hẻm hai cầu Thập Tứ phong nguyệt.

Hương trầm bay lơ lửng, khách qua đường bước đi chậm chạp, nhìn thấy nữ nhân cầm Tâm Nghi, liền đi theo hương trầm của nàng, theo nàng đi về phía hẻm nhỏ.

Người trốn ở dưới mái hiên thấy thế, chạy trước một bước đi báo tin. Tiếng người rộn ràng, chính là nơi phong lưu nhất.

Chi nhánh của Song Hồng lâu chỉ ở đầu hẻm hai cầu Thập Tứ, cũng không phải đoạn đường đông đúc, vì thế người ở tương đối ít.

Nguyệt Nha Nhi vào quán, tới đón nàng là lão bản của chi nhánh, nói chuyện rất khách khí.

“Lúc này người làm điểm tâm đang bận rộn, sợ là muốn chờ một lúc nữa mới rảnh rỗi. Làm phiền Tiêu cô nương nghỉ một chút, chờ một lát.”

Nói xong, lại mời Nguyệt Nha Nhi đến một gian phòng bao nhỏ.

Đến bữa ăn, lão bản lại dặn dò người hầu trà mang lên chút trà bánh đến ăn, nói ghi vào tên hắn.

Nguyệt Nha Nhi vội vàng từ chối: “Không cần khách khí như thế, tự ta trả cũng được.”

“Tiêu cô nương từ xa đi tới chỉ điểm cho đầu bếp của chúng ta, làm phiền ngươi rồi. Lại nói, bây giờ người trong tiệm chúng ta đều biết, Song Hồng lâu còn dính ít danh tiếng của ngươi.”

Lão bản tuy khách khí, nhưng ngữ khí lại không thể từ chối, mời nàng ngồi xuống nghỉ một lát, rồi vội vàng rời đi.

Nguyệt Nha Nhi đang ngồi ở dưới cử sổ, nhìn nước chảy róc rách ngoài cửa sổ.

Nàng tò mò dựa vào cửa sổ, nhìn xung quanh bên ngoài.

Chỉ thấy hai tòa nhà bên sông, nối liền với nơi nước chảy, có một sân thượng nhỏ bên cạnh.

Mơ hồ nghe thấy tiếng sáo trúc, không biết là nữ nhi nhà nào đang hát《Bổ nát ngọc》.

Nguyệt Nha Nhi nghe xong một lúc, người hầu trà liền đem trà bánh đưa ra. Có bánh đường, lúa mạch nướng, còn có một cốc sữa bò giả đặc biệt được làm vì nàng.

Người hầu trà giải thích: “Nghe nói Tiêu cô nương không thích dùng trà lắm, chúng ta đã tự chủ trương đổi thành cái này. Nói đến, cái này là đầu bếp của chung ta làm ra! Những cô nương đến đây đều thích.”

Nhìn bát canh giống như một bãi cát trắng mịn, Nguyệt Nha Nhi múc một thìa ăn.

Ồ, là vì ngọt, trong cảm giác có vị mật ong trộn với rượu, nhưng mà lại không có vị sữa.

Nàng bỏ thìa xuống, cười nói: “Ta biết rồi, là dùng lòng trắng trứng gà trộn với mật ong và rượu, có đúng hay không.”

“Ha, Tiêu cô nương này miệng thật siêu!”

Người hầu trà nổi lên hứng thú, giải thích cách làm: “Đúng như ngươi nói, lấy lòng trắng trứng gà, trộn cùng với mật ong và rượu, rồi đánh tan thì cho vào nồi chưng lên. Chờ khi lửa lớn, bắt đầu có hơi nước, nhìn giống sữa bò giả.”

Sau khi ăn uống no đủ, chuyện làm ăn của Song Hồng lâu vẫn tốt như cũ. Lão bản tự mình lại đây một chuyến, nói rõ tình huống, còn nói đợi lát nữa sẽ phái người đưa nàng về nhà.

Nguyệt Nha Nhi đến đều đến rồi, lần này cũng không thể rời đi nhanh như vậy, cũng chỉ có thể ngồi chờ.

Nàng một mặt nhìn cửa sổ, một mặt nghĩ tới điểm tâm mà Đường Khả Lũ muốn nàng làm, thời gian ngược lại cũng trôi qua khá nhanh.

Chờ đến khi ánh đèn mờ đi, trong quán trà cuối cùng cũng yên tĩnh, đầu bếp làm điểm tâm cuối cùng cũng không còn việc.

Nguyệt Nha Nhi trước tiên nhìn hắn làm một lần kẹo hồ lô, phát hiện lúc phủ đường xảy ra vấn đề.

Liền ra tay dạy hắn phủ đường một lần.

Chờ đến khi đầu bếp làm điểm tâm học được, tiếng đánh cáng cũng vang lên bên tai.

Lão bản thấy nàng dạy dỗ đầu bếp, cười rạng rỡ mà tiến lên: “Thực sự là khổ cực Tiêu cô nương, dùng chút đồ ăn khuya rồi hãy đi.”

Nói, có người hầu trà nâng lên mấy bát bánh thịt viên, chia cho mọi người cùng ăn.

Món bánh thịt viên này, dùng chiếc đũa đâm, “Tư” có nước chảy ra.

Hóa ra bên trong nhân bánh thịt viên, chỉ dùng một miếng mỡ heo nhỏ đông lại làm nhân.

Sau khi chưng trên bếp, thịt hóa thành nước, một cái cắn xuống, lại thành bánh bao rỗng ruột.

Trong đêm ngột ngạt, có thể ăn một bát bánh thịt viên nóng hổi, khỏi nói có bao nhiêu đẹp đẽ.

Nếu bên tai không có cười đùa tiếng, thì đã tốt hơn rồi.

Bắt nguồn của tiếng cười tiếng ca hát là từ mười nữ tử thanh lâu.

Các nàng ngồi ở bàn cạnh cửa, chỉ gọi một ấm trà rẻ nhất, đùa cợt, hồn nhiên không để ý tới Nguyệt Nha Nhi và những người khác ở bên cạnh đang dũng bữa.

Nguyệt Nha Nhi không khỏi nhìn về phía những nữ tử thanh lâu kia, một người hầu trà thấy, nói với nàng: “Đám đàn bà này, buổi tối không có khách tời liền chạy tới chỗ này đùa cợt, cản lại cũng không ổn, ngươi đừng để ý các nàng.”

Nguyệt Nha Nhi đáp một tiếng, nhưng lại quan sát những nữ tử kia trong bóng tối.

Hóa ra tất cả đều rất vui vẻ, hoặc tán gẫu hoặc hát, cũng không biết là ai nhắc đến mẫu thân, đám người bỗng nhiên im lặng.

Một người trên mặt có tàn nhang, nhưng lại trát rất nhiều son phấn giá rẻ: “Hôm nay một người cũng không bán đi được. Chờ về nhà, cũng coi như chịu đòn đi hoặc là lại không được ăn cơm, ta hai ngày đều không ăn được thứ gì đàng hoàng.”

Nàng vốn dĩ đang nghẹn ngào, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười duyên. Mang theo mùi hương son phấn của nữ nhân, một thiếu nữ cài trâm vàng mặc váy đỏ đi vào trong cùng với hai người khác, ánh nến chiếu đến khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ của thiếu nữ, giống như hồ yêu mê hoặc con người.

Trong lúc nhất thời, đám nữ tử thanh lâu không hẹn mà cùng tản ra, nhường ra một cái bàn trống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play