Thất tịch trôi qua, cũng gần hết nửa cái mùa hè rồi, sau khi Dư Hạo nộp bản thảo lần thứ nhất xong, đợt bản thảo thứ hai lập tức được chuyển đến hòm thư. Cơ cấu thực sự không giống như với bên ngoài, thấy Dư Hạo nộp bản thảo nhanh như thế, liền ném một đống tới cho y. Dư Hạo nghĩ thầm mấy ông bà tìm mấy người phiên dịch khó như vậy à? Nhưng mà không sao, được thôi,... tiếp tục đưa tiền là làm được ngay.
Dư Hạo lượn vài vòng trên diễn đàn phiên dịch, phát hiện công việc của bản thân đúng thật là đang bê gạch, trừ lần đầu tiên có Trần Diệp Khải đảm đương vai trò là người trung gian cùng với tiền nhuận bút bên ngoài ra, thì lần thứ hai, cơ cấu vòng vừa rồi là do đối phương một mình liên hệ với Dư Hạo, tiền nhuận bút so với giá thị trường thấp hơn 20%, rất nhiều sinh viên trường ngoại ngữ đều không nhận.
Nhưng việc này Dư Hạo đã cực kỳ vừa lòng rồi, ít nhất cũng tốt hơn so với bê gạch.
"Bình rượu kia bao nhiêu tiền?" Dư Hạo hỏi Chu Thăng.
Chu Thăng: "Ông đây đường đường là Thái Tử gia Vân Lai Xuân, ăn cơm ở nhà hàng nhà mình còn đòi tiền?"
Dư Hạo nói: "Bữa cơm kia là hai bọn tôi ăn!"
Chu Thăng: "Tôi ký đơn, tính cùng với bữa tối của chúng ta. Dư Hạo, cậu có thể đừng phiền như thế được không?"
Dư Hạo: "Được thôi, tôi chuyển tiền rượu cho cậu..."
Chu Thăng không hiểu được, nói: "Không phải tiền của tôi vẫn luôn ở chỗ cậu à?"
Dư Hạo nghĩ cũng thấy đúng, đành phải thu hồi bao lì xì định dùng trả sinh hoạt phí cho Chu Thăng. Nhưng còn bao lì xì chỉ nhận thôi đã được 1580, vì thế Dư Hạo hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho trót, y mở WeChat kéo lên trên, ấn vào tên của Gothic Amor gửi lại hai lì xì, trong lòng mới cân bằng hơn chút.
Dư Hạo: "Bị block rồi..."
Chu Thăng cười nhạo nói: "Đó là fuckboy đấy, cậu bị lừa vào tròng còn không biết."
Dư Hạo hoàn toàn không có kỹ năng giám định trai đểu, khi truy hỏi Chu Thăng làm sao thấy được, Chu Thăng lại không thèm phản ứng y, ngủ rồi.
Không giúp nhau gì cả... Thôi cứ để kệ cuộc đời của mình như vậy đi.
Dư Hạo từ bỏ hoàn toàn, cuộc sống đối với y gần đây chẳng khác nào đang trốn chạy khỏi một trò hề hỗn loạn không kiểm soát nổi. Y không muốn lái xe [1] vòng vòng rồi mà vẫn nghĩ tới Chu Thăng, nghĩ tới cảm xúc hỗn độn, nghĩ tới những thứ hiển nhiên, nghĩ về tình yêu và cả đời người chán nản, nghĩ cũng có nghĩ ra đâu, còn tự rước mệt vào người. Tình yêu đối với y mà nói chẳng khác gì một tấm vé số, chẳng những không thể trúng số mà còn chẳng biết đã ném tấm vé đó đi đâu rồi.
[1] Lái xe ở bên Trung hay được dân mạng dùng để nói tránh cho mấy thứ 18+, ở đây có thể hiểu là Dư Hạo không muốn đi hẹn hò với người khác mà vẫn nghĩ về Chu Thăng.
Tôi đành yêu đơn phương cậu tiếp vậy, Dư Hạo tự nhủ, cùng lắm thì chú ý khoảng cách một chút, đừng hại Chu Thăng bị người ta nói là đồng tính luyến ái là được rồi. Sau khi nghĩ thoáng, Dư Hạo cũng nhẹ nhõm hơn.
Học viện giữa mùa hè, sinh viên trước trọ ở trường không về nhà cũng dần dần ít đi, hàng đêm đều cực kỳ yên tĩnh, trầm lặng giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nhà ăn cuối cùng cũng đóng cửa, xe bus ngừng, ngay cả Trần Diệp Khải cũng về nhà. Bây giờ mỗi ngày không phải Chu Thăng nấu cơm thì là hai người đi gần 2km, xuống dưới chân núi ăn đồ xào.
"Đây là cái gì?" Buổi tối một ngày, Dư Hạo phát hiện Chu Thăng mang về vài bộ quần áo, từng bộ từng bộ treo lên tủ quần áo, đều là áo thun phong cách Trung Quốc cùng với quần thô (raw là quần làm từ cây gai).
"Ông chủ đưa." Chu Thăng dường như không có việc gì nói, "Tìm công việc part - time làm người mẫu mạng, hôm nay vừa xong, tiền lương 4000."
"Hoá ra mỗi ngày cậu đều đi ra ngoài là để làm người mẫu?" Dư Hạo nói, "Tại sao không nói?"
"Không có." Chu Thăng mặt không biểu tình đáp, tiện đà trèo lên giường, nằm ngủ.
Dư Hạo bụng đầy nghi hoặc, bản thảo hôm nay dịch xong rồi, đến trước khi kì nghỉ hè kết thúc có thể nhận tiếp đợt thứ hai, tới khai giảng phải tranh thủ thời gian đọc sách. Suốt gần năm tháng giằng co làm phiên dịch viên part time, nhờ đó đã khiến trình độ ngoại ngữ cùng Trung văn của y tiến bộ vượt bậc, bài thi cấp 4 tháng 1 sang năm có khi nhắm mắt cũng có thể qua.
Làm một công việc mà y có thể nguyện ý trả giá cả cuộc đời, cùng với được ở bên cạnh với người y yêu chân chính... Trong mỗi đêm dài sau khi kết thúc công việc, Dư Hạo sẽ không nhịn được mà nhớ tới câu nói của Trần Diệp Khải, làm phiên dịch viên có phải là công việc mà y nguyện ý trả giá cả cuộc đời không? Dư Hạo cảm thấy không phải, nhưng công việc phiên dịch part time này, lại đánh thức phần nào đó ý thức trách nhiệm ở sâu trong nội tâm của y.
"Chu Thăng?" Khi Dư hạo đang muốn đứng dậy đi rửa mặt, chợt thấy trong phòng ngủ lại xuất hiện ánh sáng vòng Kim Ô.
Chu Thăng mang theo vòng Kim Ô đi ngủ!
Dư Hạo lập tức khẩn trương lên, liền lay động Chu Thăng, thoáng chốc Chu Thăng trợn mắt, bị đánh thức, bực bội mà nói: "Làm gì đấy?!"
Chu Thăng hấp tấp ngồi dậy, Dư Hạo bị dọa tới phát sợ, nói: "Cậu đi vào mộng của ai?"
Chu Thăng: "..."
Chu Thăng giương mắt nhìn Dư Hạo, biểu tình kia như đứa trẻ con bị bắt nạt, mày nhíu chặt. Dư Hạo nôn nóng hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Chu Thăng hít sâu, bình tĩnh trở lại, nói: "Không phải tôi đã đồng ý với cậu rồi à, tôi sẽ không tự tiện tiến vào mộng của người khác nữa đâu?"
Dư Hạo nói: "Đúng thế! Vậy tại sao cậu..."
"Đương nhiên là mộng của tôi chứ sao, cậu có thôi hay không?" Chu Thăng nói.
"Hả..." Mạng nhỏ của Dư Hạo bị doạ rớt mất nửa cái, nói, "Cậu ở trong mộng của mình hả, được, không có việc gì, là do tôi hấp tấp quá, cậu ngủ đi."
Dư Hạo đi đánh răng, Chu Thăng lại nặng nhọc nằm xuống, thở phào một hơi.
Khi Dư Hạo rửa mặt lại đột nhiên nhớ tới, gần đây không để ý nhiều, hình như Chu Thăng vẫn luôn để tay chôn ở dưới gối ngủ, hắn đã sử dụng vòng Kim Ô bao lâu rồi? Nhưng lại một mực không thèm tiến vào trong mộng của mình? Chu Thăng ở trong mộng của hắn làm gì?
Dư Hạo đi lên giường, quan sát kỹ Chu Thăng, khi Chu Thăng đi vào giấc ngủ lông mày vẫn nhăn sâu, một tay đặt ở dưới chăn đơn, một tay kia lại giật giật trong vô thức. Dư Hạo quan sát hắn một lát, không hỏi tiếp nữa, nằm xuống ngủ.
Lúc này Wechat chợt nhắc nhở, hơn 8 giờ ngày hôm nay có người lạ add y.
Dư Hạo nhìn vào nhãn, thông qua tìm kiếm mà add, mắt lại nhìn Chu Thăng đang ngủ say, khi đang muốn ngủ, màn hình di động lại sáng lên.
Mắc Cạn: 【 Muộn như này còn chưa ngủ? 】
Dư Hạo: 【 Được nghỉ hè, cậu là ai? 】
Mắc Cạn gửi cái sticker, lại nói: 【 Ngủ đây, em sợ bị mẹ tịch thu điện thoại, ngày mai dậy nói chuyện, ngủ ngon. 】
Dư Hạo không hiểu nổi, nhìn giọng điệu giống như là có quen y, buông điện thoại xuống, lại nhìn Chu Thăng, Chu Thăng không có động tĩnh gì, Dư Hạo liền ôm tâm tư thấp thỏm đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày liên tiếp, Chu Thăng đều đeo vòng Kim Ô đi vào giấc ngủ, mỗi ngày đều không nói lời nào, Dư Hạo phát hiện có chút không thích hợp.
Vào buổi sáng, Chu Thăng mệt mỏi đánh răng, Dư Hạo suốt một đêm này chưa từng đi vào giấc mộng của mình, cũng đồng nghĩa với việc Chu Thăng không đi tìm y, Dư Hạo liền quan sát Chu Thăng: "Buổi tối hôm qua không có việc gì chứ?"
"Ừm." Chu Thăng nói, "Mấy ngày nữa, chúng ta đi công viên trò chơi chơi nhỉ? Kỳ nghỉ hè cũng trôi qua nhanh thật."
"Ừ." Dư Hạo nói, "Cậu ở trong mộng của mình làm gì thế?"
Chu Thăng không trả lời, mắt nhìn vào điện thoại trong tay Dư Hạo, hỏi: "Tán dóc với ai đấy?"
"Một thằng nhóc thôi." Dư Hạo nói, "Không biết tại sao lại add tôi."
"Thằng nhóc?" Chu Thăng mỉm cười, "Bao tuổi?"
"Học sinh lớp 12." Dư Hạo nói.
Chu Thăng dở khóc dở cười nói: "Sao lại dụ được thế?"
Thằng nhóc tên "Mắc Cạn" kia add Dư Hạo, mỗi ngày đều tìm y tán gẫu vài câu, mười chín tuổi, lớp 11 vừa mới lên 12, lúc trước tạm nghỉ học một năm, thế mà còn lớn hơn vài tháng so với Dư Hạo. Dư Hạo lúc nào cũng cảm thấy kỳ quái, vẫn luôn hỏi cậu là tại sao tìm được số Wechat của mình, đối phương chỉ nói là được bạn bè giới thiệu.
Dư Hạo lập tức nghi ngờ là đứa nhỏ này có thể có anh trai hoặc chị gái cùng trường với mình, thậm chí còn cùng khoá cùng lớp. Thằng nhóc tên "Mắc Cạn" kia đang nghỉ hè học bổ túc ở trường cấp ba, hỏi Dư Hạo có tiện để phụ đạo cậu ta tiếng Anh hay không, sẽ trả học phí. Dư Hạo nhìn đề, đúng thật là đề thi Đại học, vì thế khi rảnh rỗi cũng ở trên Wechat giảng giải cho cậu vài câu. Thầm nghĩ chắc là không phải lừa đảo đi? Nhìn thì có vẻ không giống, nếu đúng thật để lừa y mà còn nghĩ ra đề thi đại học tiếng Anh thì cũng quá tốn công rồi.
"Khi nào đi xem mặt?" Tươi cười trên mặt Chu Thăng mang theo vẻ trào phúng.
Dư Hạo: "Không gặp, tôi không có hứng thú với học sinh cấp ba."
Chu Thăng: "Chưa gặp qua thì biết sao được? Đi đi."
Dư Hạo: "..."
"Chu Thăng?" Dư Hạo nhìn thấy trên điện thoại Chu Thăng, thông báo Wechat đến từ "Cảnh Nhã".
"Hửm?" Chu Thăng đứng trước gương, lấy sáp vuốt tóc, nói với Dư Hạo: "Cậu thích tôi để tóc dài chút hay ngắn hơn?"
Tâm tư Dư Hạo lại không đặt trên mái tóc của Chu Thăng, nói: "Có việc thì cậu cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được, có được không? Tôi cảm thấy hình như gần đây cậu không ổn lắm?"
"Không có ——" Chu Thăng nói, "Tôi vẫn tốt mà, này nói xem, kiểu tóc nào đẹp?"
Dư Hạo nói: "Kiểu tóc lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi thấy cũng được, màu sắc cũng đẹp nữa."
"Lại nhuộm cho cậu ngắm nhá?"
"Thôi." Dư Hạo nói, "Tôi thích tóc đen hơn, hôm nay cậu đi ra ngoài à? Chu Thăng, tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện."
"Mấy ngày nữa đi." Chu Thăng nói, "Hôm nay có xíu việc, bữa tối không cần đợi tôi về ăn đâu. Cái quần jean kia Khải Khải mua cho cậu khá đẹp đấy, cho tôi mượn mặc đi."
"Tôi tự mua." Dư Hạo nói, "Giá gốc là hai ngàn bốn đấy."
Dư Hạo tìm quần jean đưa cho Chu Thăng, Chu Thăng vừa mặc lên người, ngược lại còn hợp hơn Dư Hạo, khí chất đường phố kia còn rất trend.
"Cậu quả thực chính là cái móc treo quần áo trời sinh." Dư Hạo bất đắc dĩ nói, "Cái quần này sau này là của cậu, hôm nay đi ra ngoài gặp ai?"
Chu Thăng cười, lấy áo khoác đi ra cửa, hôm nay là một ngày mưa. Dư Hạo đứng trên ban công, nhìn mưa phùn bay tán loạn ở không khung, con đường bị nước mưa thấm ướt hết.
Chu Thăng kéo mũ trùm lên, cô đơn mà đi trên con đường ngoài ký túc xá.
Dư Hạo đóng gói bản thảo cuối cùng gửi cho bưu kiện, nhớ tới biển mây cùng sương mù trong mộng của Chu Thăng, đứng dậy kéo ngăn kéo Chu Thăng ra —— vòng Kim Ô bị Chu Thăng mang đi.
Rốt cuộc là tên nhóc này đang làm cái gì? Dư Hạo nghĩ thầm.
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, công việc cuối cùng cũng làm xong rồi, Phó Lập Quần với Sầm San đã thả rất nhiều ảnh chụp ở Hokkaido trong nhóm, suy nghĩ của Dư Hạo tạm thời bị lệch hướng, mở ảnh chụp trong nhóm xem, bị thồn cả thau cơm chó của hai người bọn họ, nghĩ thầm yêu đương thật tốt quá, y cũng muốn cùng Chu Thăng đi Hokkaido, mỗi ngày không có việc gì làm thì dính với nhau.
Mắc Cạn: 【 Haizzz, cuối cùng cũng học bổ túc xong, chả mấy mà lại khai giảng, hôm nay anh có rảnh không? Cùng ăn với em một bữa nha?】
Dư Hạo nói: 【 Trời mưa đấy, không muốn ra ngoài. 】
Mắc Cạn: 【 Ra tâm sự đi, em muốn tự tử. 】
Dư Hạo: 【 Đừng lấy loại việc này ra để đùa. 】
Mắc Cạn lại gửi vài câu "Ha ha ha": 【 Em tới trường của anh tìm anh nhé? 】
Dư Hạo: 【Em không biết anh ở chỗ nào. 】
Mắc Cạn: 【 Đương nhiên biết, em còn biết là anh học chuyên ngành tâm lý học cơ. 】
Dư Hạo: "......"
Dư Hạo nghĩ thầm thằng nhóc này sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Vừa nghĩ liền hiểu rõ, Mắc Cạn nghỉ học tạm thời hơn một năm, bây giờ lớp 12, cũng tức là bạn học cùng lớp cấp ba của cậu ta đều là sinh viên đại học năm nhất, có lẽ sẽ có người biết y ở trường.
Mắc Cạn: 【 Anh có ô không? Em qua đó đón anh nha, anh ở cùng ký túc xá với Chu Thăng phải không? 】
Dư Hạo: 【 Em quen cậu ấy???!!! 】
Mắc Cạn: 【 Không quen đâu, chỉ biết tên thôi. 】
Dư Hạo: 【 Đừng tới đây, mấy tuyến xe đều ngừng rồi, hẹn chỗ nào uống cà phê đi. 】
Mắc Cạn sảng khoái nói: 【 Được. 】tiếp theo gửi định vị cho Dư Hạo, vừa khéo là quán cà phê nhà kính.
Dư Hạo đi ra bên ngoài học viện đợi xe, ngược lại xe bus đã mặc kệ gió mưa, chỉ là giảm chuyến xuống. Buổi chiều trước khi đi vào quán cà phê nhà kính, lúc bước vào trung tâm thương mại, cụp ô, đột nhiên thấy bóng lưng của Chu Thăng.
Chu Thăng mặc cái quần jean kia của Dư Hạo, trên người là cái ao thun màu trắng, vừa mới chỉnh lại tóc, đang hẹn hò với một cô gái tóc dài, đứng ở trên thang cuốn tự động, đi lên tầng hai, Chu Thăng còn xách túi cho cô gái kia. Túi xách kia Dư Hạo đã thấy Sầm San từng đeo rồi, ban đầu còn tưởng là Sầm San, nhưng cô gái này trang điểm không giống như phong cách của Sầm San.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, đi giày thể thao, nhìn qua có vẻ vô cùng trẻ, khí chất cũng rất thuần khiết, bóng dáng của hai người tựa như đôi tình lữ nhỏ, quả thực là trời sinh một đôi.
Dư Hạo nhìn trong chốc lát, mãi cho đến khi Chu Thăng lên tới tầng hai, chuyển sang thang máy ở trên tầng ba, Dư Hạo mới đi sang hướng bên kia, bước vào quán cà phê nhà kính.
Trước cái bàn gần cửa sổ, có một nam sinh mày rậm mắt to, làn da trắng nõn, cả người mặc bộ đồng phục màu xanh trắng ngồi đấy. Dư Hạo mới vừa đi vào muốn quan sát, nam sinh kia liền rời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên, huýt sáo về phía Dư Hạo.
Việc này làm Dư Hạo muốn tránh cũng không trốn nổi, bất đắc dĩ cười, đành phải ngồi vào chỗ đối diện nam sinh kia.
"Em không lừa anh mà, anh xem nè?" Nam sinh đưa cho Dư Hạo xem phiếu điểm thi thử vừa mới nhận về ở trường luyện thi ngày hôm nay, trên phiếu điểm ghi xếp hạng thứ nhất trên trường luyện thi.
Ngữ văn 133! Toán học max điểm! Tiếng anh 141! Văn tổng 129!
"Trời ơi!" Dư Hạo chỉ muốn lật bàn, "Thành tích này cũng có thể thi Bắc Đại Thanh Hoa đi! [2]"
[2] Bắc Đại (Hay Đại học Bắc Kinh), Thanh Hoa: Là một trong những ngôi trường top đầu bên Trung Quốc.
Y lại chú ý đến tên của nam sinh trên bài thi là "Âu Khải Hàng", học trường trung học số 1 ở Dĩnh thị, đúng thật là học sinh lớp 12, không có lừa y.
"Uống gì? Em đi mua." Âu Khải Hàng nói, "Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã dạy em viết văn tiếng Anh."
Dư Hạo dựa vào trên ghế quan sát cậu, ngẫm nghĩ, nói: "Cà phê muối biển."
Âu Khải Hàng mua hai ly cà phê, tự bỏ vào trong ly của mình năm sáu gói đường, Dư Hạo nghĩ thầm ngoại trừ Chu Thăng, thằng nhóc này cũng là quái vật ăn đường. Nhưng mà có thể lý giải, phần lớn người động não nhiều đều yêu cầu bổ sung rất nhiều lượng đường, đại não hoạt động thì tiêu hao nhiều nhất chính là đường.
Âu Khải Hàng cao không khác gì Chu Thăng, mặc một bộ thể dục, đi giày thể thao, đôi giày kia lại vừa đúng là phiên bản mà Phó Lập Quần thích. Dư Hạo nghĩ thầm trẻ con bây giờ đều phát dục tốt thế... Không đúng, thằng nhóc này chỉ là học sinh lớp 12 nhưng hình như so với y còn lớn hơn vài tháng.
"Có phải có chút kinh ngạc hay không?" Âu Khải Hàng nói.
"Kinh ngạc gì?" Dư Hạo xác thật có chút kinh ngạc, lại không định nói ra.
"Em á." Âu Khải Hàng nói.
"Em nhỏ tuổi thật à." Dư Hạo nói, "Thật sự không giống như sinh viên đại học bọn anh."
"Không phải hai chúng ta đều lớn như nhau à?" Âu Khải Hàng nói, "Tính ra, em còn có thể xem là anh trai của anh đấy."
Dư Hạo mỉm cười.
Âu Khải Hàng nói: "Dư Hạo, anh là loại nào?"
Dư Hạo nói: "Là học sinh lớp 12, em cũng biết được nhiều quá nhỉ! Chăm chỉ học hành, đừng làm mấy việc linh tinh."
Trong khoảng thời gian này Dư Hạo thông qua việc việc tiếp xúc trên Wechat, có thể cảm giác được thằng nhóc này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hôm nay ra đây cũng vì muốn cự tuyệt cậu ta, đồng thời quyết định sau này trên Wechat sẽ không bao giờ add thêm bất kỳ người lạ nào nữa.
"Đi xem phim không?" Âu Khải Hàng nói.
"Không đi." Dư Hạo nói.
Âu Khải Hàng: "Vậy đi xem triển lãm tranh? Em có vé."
Phòng tranh lại ở ngay gần đây, Âu Khải Hàng móc ra hai tấm vé vào cửa Đôn Hoàng đặc biệt, hôm nay là ngày cuối cùng, Dư Hạo thật sự không thể kháng cự nổi cám dỗ này, Âu Khải Hàng lại nói: "Đi thôi! Đừng vô vị như vậy."
"Không phải là vô vị... Được rồi." Thực ra tâm tình của Dư hạo hôm nay không được tốt, cộng thêm một tuần nay, Chu Thăng dường như đều không thèm để ý y, nhìn dáng vẻ rõ ràng là có tâm sự nhưng một mực giấu diếm y, lại không cãi nhau, giống như chiến tranh lạnh mà cũng không phải chiến tranh lạnh, u ám đè nặng, cũng không thể thoải mái cho nổi, hơn nữa ba ngày này lại mưa, khiến cho Dư Hạo lại càng áp lực.
"Đi." Dư Hạo nói, "Thay đổi tâm trạng."
"Tâm trạng không tốt sao?" Âu Khải Hàng đeo balo trên lưng, còn cao hơn Dư Hạo, một tay cầm cà phê, một tay căng cái ô to màu đen ra, hơi nghiêng về phía Dư Hạo, cùng y đi qua đường lớn, đến trước phòng tranh xem triển lãm. Sức mạnh của nghệ thuật có thể làm con người tạm thời quên mất phiền não, đứng trước một vài bức hoạ màu sắc đặc biệt mỹ lệ, Dư Hạo cảm thấy không chừng trong mộng của mình sẽ bị những thứ Phi Thiên cùng tượng Phật xinh đẹp này trang trí lại một phen mất.
"Tựa như một giấc mộng vậy." Âu Khải Hàng hướng Dư Hạo hỏi, "Anh đi đến Đôn Hoàng chưa?"
"Chưa." Dư Hạo nói, "Vẫn luôn muốn đi, nhưng không có tiền."
Dư Hạo phát hiện bản thân mình không biết vì cái gì, khi đối mặt với Âu Khải Hàng lại có chút cứng nhắc, dường như do ý thức mà tự bắt chước Trần Diệp Khải, có lẽ ở trong nhận thức của y, đã tự biến mình thành nhân vật "Giáo viên", mà giáo viên có cách thuyết trình tốt nhất, chính là phong độ của Trần Diệp Khải đi.
"Đường cong này quá đẹp." Dư Hạo dùng ngón tay lướt dọc theo bích hoạ đặc biệt được triển lãm.
Âu Khải Hàng nói: "Đúng vậy, pháp lực của Phật, có thể làm con người quên đi đau thương."
Dư Hạo cười nói: "Đâu ra mà nhiều đau thương như vậy?"
Âu Khải Hàng thở dài, lại hướng Dư Hạo cười cười, Dư Hạo nghĩ thầm thằng nhóc này hẳn cũng là nam thần trường cấp ba của bọn họ đi? Thành tích tốt như vậy, vừa cao vừa đẹp trai, nhìn dáng vẻ thì điều kiện sinh hoạt cũng không tồi đâu.
Xem xong triển lãm, Dư Hạo cùng Âu Khải Hàng ở cửa hàng tiện lợi ăn Oden [3] cùng cơm hộp, Dư Hạo dần dần mà bắt đầu thích thằng nhóc này, nhìn dáng vẻ của cậu ta chắc cũng không phải loại hẹn gặp mặt để hẹn ch*ch hay yêu đương vớ vẩn mà tới, cả người cực kỳ đơn thuần cùng trong sáng. Có lẽ thật sự chỉ là tìm y để tâm sự thôi, kết thêm một người bạn.
[3] Bánh cá hầm
"Lớp 12 phải cố gắng lên." Dư Hạo nói, "Sẽ không hối hận đâu."
"Dạ..." Âu Khải Hàng nói, "Chỉ là em cảm thấy có hơi đáng tiếc, thời gian quá ngắn."
Dư Hạo nói: "Suốt một năm đấy! Còn ngại thời gian ngắn?!"
Âu Khải Hàng nói: "Ý em nói là không thể cùng anh phát triển tình cảm hẳn hoi ấy, ha ha ha ha ——"
Âu Khải Hàng cười ha hả, Dư Hạo lập tức xấu hổ, nói: "Đừng đùa!"
"Vậy... Em về nhà." Âu Khải Hàng nói, "Khai giảng xong là phải trọ ở trường rồi, điện thoại thì giao cho ba mẹ em, không thể liên lạc."
"Em đưa anh về nhé?" Âu Khải Hàng nói.
Dư Hạo vội nói không cần, tại sao người nào đều phải đưa y về, trông tôi thụ như vậy à?
"Nên là anh đưa em về mới đúng, đi thôi?" Cuối cùng Dư Hạo cũng công được một lần.
"Vậy anh đưa em đến trạm tàu điện ngầm? Anh về trường anh, em về nhà em."
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, không ít học sinh bắt đầu từ từ quay về trường, trên tuyến này toàn là học sinh trường cấp hai, cấp ba cùng đại học, kéo hành lý đi qua đi lại.
"Dư Hạo." Âu Khải Hàng dựa lưng vào cột, người trong tàu không nhiều lắm, hỏi Dư Hạo: "Rốt cuộc anh là cái gì?"
Dư Hạo nhìn dáng khỉ của cậu, khí chất lại có chút giống Phó Lập Quần, nói: "Anh là người!"
Âu Khải Hàng vô thức mà liếm môi, nói: "Rốt cuộc anh là 1 hay vẫn là 0, nhẹ nhàng nói cho em trai đi chứ..."
Dư Hạo đang muốn đùa cậu hai câu, đột nhiên lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi hình, hướng đến một đầu trong tàu điện ngầm, thời gian này không phải là giờ cao điểm, lại có một lão già mặc quần đùi dán ở sau lưng nữ sinh, Dư Hạo nói: "Em cầm điện thoại đi." Nói xong đi qua, mạnh mẽ kéo lão già kia ra.
Âu Khải Hàng cũng phát hiện, lập tức đứng thẳng, tức giận nói: "Này!"
Tốc độ của Âu Khải Hàng lại càng nhanh, chỉ thấy cậu đưa điện thoại cho Dư Hạo, bước xa một cái đi qua, chắn ở phía trước Dư Hạo, một tay xách cổ lão già kia lên, hùng hổ kéo lão đi, giận dữ hét: "Ông đang làm gì! Con mẹ nó, thích tìm chết à!" Chợt tát một cái xuống, toàn bộ tàu điện ngầm ồ lên, nữ sinh kia chạy nhanh trốn sang một bên.
Dư Hạo không nghĩ tới Âu Khải Hàng hung hăng như vậy, lão già bị Âu Khải Hàng phang một cái tát, ngơ ngơ một lúc, trên tàu điện ngầm còn có người chưa rõ tình huống, hỏi Âu Khải Hàng: "Cậu làm gì thế?"
Âu Khải Hàng: "Ông làm gì?"
"Cậu làm gì? Đánh người già?"
Ở Dĩnh thị, khi cãi nhau luôn lấy châm ngôn "Mày làm gì" để bắt đầu, "Mày tìm chết" để kết thúc, mỗi khi liên hoàn "Cậu làm gì" vang lên, Dư Hạo liền biết chuyện này trong thời gian ngắn sẽ không kết thúc, quả nhiên mọi người hết đợt này đến đợt khác, bắt đầu loop câu "Cậu làm gì?" kia, nhưng nhất thời không ai dám tiến lên động thủ với Âu Khải Hàng, lão già kia ý thức được thế cục đang có lợi với mình, bắt đầu quang quác cái mồm nằm trên mặt đất ăn vạ tiền thuốc men.
Dư Hạo hướng về phía bé gái kia nói: "Em chạy nhanh đi, không có việc gì, thừa dịp bây giờ đi mau."
Dù sao y cũng đã ghi hình lại, báo cảnh sát cũng không sợ, tàu điện ngầm đến trạm, cô bé nói nhỏ: "Cảm ơn." Đưa cho Dư Hạo hai thanh chocolate, lau mặt xuống xe.
Dư Hạo thật sự sợ một cái tát kia của Âu Khải Hàng sẽ đánh lão già kia điếc luôn, nhưng mà nhìn lão tung tăng nhảy nhót lăn lê bò trườn trên đất, chắc là cũng không đến mức đấy.
"Em có đai đen Taekwondo." Âu Khải Hàng nói với Dư Hạo, "Không sợ bọn họ."
Dư Hạo: "......"
Mọi người trong tàu rất nhanh mà nắm giữ từ ngữ mấu chốt, bắt đầu dần dần câm miệng, chỉ còn lại lão già kia gào khan, cầu xin mọi người báo cảnh sát giúp, ngồi dưới đất lại muốn bò lại đây, Âu Khải Hàng lại làm bộ muốn đá lão: "Cút!"
Lão già kia bị doạ, thoáng chốc không dám nói lời nào, tàu điện ngầm đến trạm, hai người giống như không có việc gì, xuống tàu đổi tuyến.
Dư Hạo: "Thế mà cứ vô kinh vô hiểm [4] như vậy để chúng ta đi, cũng không bị ăn vạ, còn tưởng rằng phải đi đến đồn công an một chuyến cơ."
[4] Vô kinh vô hiểm: Chế từ câu Hữu kinh vô hiểm (gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy), ở đây hiểu là không kinh sợ cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Âu Khải Hàng nói: "Sợ đéo gì, ba em nói là loại người này phải đánh cho gần chết mới thôi. Anh mà như vậy thì lão càng ngang ngược hơn."
Dư Hạo: "Đúng vậy, trước kia anh cũng không dám hạ thủ, dần dần mới học được."
Đi theo Chu Thăng nhiều, Dư Hạo cũng cảm thấy bản thân trở thành người không sợ trời cũng chẳng sợ đất, tôi cũng không mang theo tiền, ông đòi làm gì được tôi?
"Vậy..." Hai tay của Âu Khải Hàng mò mẫm ở trong túi, nghiêm túc nhìn Dư Hạo.
"Đi rồi?" Dư Hạo cười nói, "Chăm chỉ học tập, cho em cái này." Nói xong lấy hai thanh chocolate mà bé gái kia cho y đưa cho Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng cầm một thanh, để lại một thanh cho Dư Hạo. Móc từ trong túi áo ra một thứ, nói: "Cái này cho anh nè."
Đó là một cái hộp nhỏ, Âu Khải Hàng nói: "Là khối Rubik, không đắt, em tự làm, anh nhận đi."
Dư Hạo nhìn không đắt liền nhận lấy, Âu Khải Hàng nói: "Dư Hạo, sang năm gặp."
Dư Hạo cười nói: "Sang năm gặp!"
Dư Hạo cùng Âu Khải Hàng tách ra, đeo tai nghe lên nghe nhạc đi đổi tuyến, ở trên tàu điện ngầm cúi đầu nhìn khối Rubik nhỏ mà Âu Khải Hàng cho y, xoay vài cái, học sinh cấp ba này cũng khá khéo tay đấy.
Đấu trường La Mã cổ.
Medusa hóa thành khói đen biến mất trong nháy mắt, Hắc Long phun ra ngọn lửa đến trước mặt, chớp mắt vồ hụt, ngay sau đó Chu Thăng cầm khiên ngẩng đầu, Medusa tung ra móng vuốt, từ trên không rơi xuống!
Đuôi rắn của Medusa quấn lấy Chu Thăng, hung hăng đập lên miệng vết thương của hắn, ngay sau đó Hắc Long xoay mình, hai mắt Medusa phát ra ánh sáng lóe lên một trận sấm chớp!
Toàn bộ đấu trường chợt lóe lên, hắc long cũng cuồng bạo theo, xoay tròn ở trên không trung, một bên cánh của rồng bị đập vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành vụn đá cùng tro tàn tan ra, ngay sau đó, Medusa đè lại đầu rồng, sạch sẽ lưu loát cắt một phát vào yết hầu Hắc Long.
Máu tươi của Hắc Long phun trào, ngã thật mạnh xuống mặt đất.
Chu Thăng phát run, ở trong cơn mưa lớn gian nan đứng dậy, một thân khôi giáp của hắn bị xé rách đến tan nát, ngực, lưng, tất cả đều là vết cào của Medusa, miệng vết thương không có cách nào khép lại, đang không ngừng thấm máu ra bên ngoài.
Hắn cúi đầu, ở trong vũng nước trên đấu trường, thấy mặt mình đầy bùn đất.
"Nhận thua đi!" Âm thanh Satan vang lên, "Thừa nhận bản thân thất bại, cũng có thể xem là một loại dũng khí."
Chu Thăng thở dốc ngẩng đầu, hai móng của Medusa hợp lại thu về, đồng tử trong đôi mắt phóng đại xoay tròn, bắt đầu tụ ánh sáng.
"Không." Chu Thăng lạnh lùng nói.
Chớp mắt, thú bông hồ ly lông bằng nhung trên vai Chu Thăng bỗng hóa thành một vệt ánh bạc, bay thẳng về phía chân trời.
Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, chuyến xe bus còn lại cuối cùng là lúc 9 giờ, Dư Hạo đợi 45 phút, nhắn tin cho Chu Thăng, không trả lời, khi trở về phòng ký túc xá đã là 9 giờ 40.
Kỳ nghỉ hè đã gần kết thúc, sinh viên trở lại trường cũng nhiều dần, Dư Hạo nhìn người đi qua lại trong trường, trong lòng có một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt. Kỳ nghỉ hè này rõ ràng đã làm rất nhiều việc, kiếm lời được không ít tiền, lại giống như sống uổng phí thời gian, mang cho y cảm giác trống rỗng khó tả.
Chu Thăng đi gặp đối tượng hẹn hò mà ba hắn sắp xếp, hẳn là sẽ thuận lợi nói chuyện một khoảng thời gian đi? Như vậy đối với nhau nói ra cũng là chuyện tốt... Dư Hạo ở dưới ánh sáng le lói của bóng đèn đường trở về phòng ngủ, mở cửa, Phó Lập Quần ngày mai mới về đây, phòng ký túc xá dường như đã được quét dọn qua, Chu Thăng ngồi ở trên ban công.
Dư Hạo không nói chuyện, đi đến ban công muốn đập vào bả vai hắn một chút, lại thấy vòng Kim Ô sáng loang loáng, một vệt lại đến một vệt tiếp theo, giống như lúc trước khi tiến vào tiềm thức, đang triệu hoán chính y.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng ngồi ở trên ghế nằm ở ban công, ngủ say, đầu hơi nghiêng.
Dư Hạo ngồi lên một cái ghế nằm khác, nhíu mày nhẹ nhàng kéo cổ tay Chu Thăng, đặt lên đùi của của mình, một tay để ở trên vòng Kim Ô, cùng dựa vào đầu hắn.
[22/10/2021]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT