','Mô Mộ Cẩm Vân nhìn thấy sắc mặt của anh bỗng nhiên sa sầm xuống, không khỏi nhướng mày: “Tống Lâm, không phải anh ghen với cả phụ nữ đấy chứ?”
Anh không trả lời vấn đề này: “Cô ta đưa canh gì cho em?”
”Canh gà quả sung nha, sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“Em thích uống canh sao?”
Mộ Cẩm Vân không biết anh hỏi để làm gì, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, có gì sao?”
“Hầm canh cũng không khó.”
Anh khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt có chút khinh thường.
Mộ Cẩm Vân đang định nói gì đó, cả người cô đột nhiên bị Tống Lâm đè lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe được một tiếng “Ầm”, chiếc xe trực tiếp bị đụng lật nhào.
Vào lúc chiếc xe rơi xuống đất, Mộ Cẩm Vân cảm thấy đầu của mình giống như bị gõ “Coong” một cái.
Mùi xăng nồng nặc xộc vào trong mũi, cô vừa muốn cử động tay một cái, lại phát hiện ra tay của mình đang bị đè ép.
”Tống Lâm ơi?”
Giọng cô nói ra giống như phát run lên, một giây đồng hồ ngắn ngủi kia đối với cô mà nói giống như đã qua mười năm.
”Anh không sao.”
Giọng của anh có chút trầm thấp, Mộ Cẩm Vân nghe được, suýt chút nữa không nhịn được mà bật khóc.
”Chiếc xe đang rỉ dầu, trước tiên chúng ta ra ngoài cái đã.”
Anh vừa nói vừa giơ chân đạp vào cửa xe một cái, cánh cửa xe kia liền trực tiếp mở ra.
Tống Lâm đi ra trước: “Đưa tay cho anh.”
Chân của Mộ Cẩm Vân bị đè lên, bắp chân có lẽ đã bị gãy xương rồi, cơn đau khiến cô có chút lạnh sống lưng.
truyện tiên hiệp hayNhưng mà vào lúc này cô không muốn để Tống Lâm biết được, chỉ có thể nghiến răng mà đưa tay về phía anh.
Tống Lâm giúp cô nâng chiếc ghế lên, cô nhịn đau mà rút chân ra.
Anh kéo cô ra, Mộ Cẩm Vân nghiến răng mà dùng một chân đứng lên:
“Tống Lâm, còn tài xế!”
“Em chạy ra xa một chút!”
“Anh cẩn thận một chút!”
Mộ Cẩm Vân đưa tay lên lau đi nước mắt, chịu đựng đau đớn mà chạy ra xa.
Người tài xế đã rơi vào hôn mê, Tống Lâm đem người kéo ra.
Vào thời điểm nhìn thấy ánh lửa, cả người Mộ Cẩm Vân đều trở nên cứng đờ: “Tống Lâm! Anh chạy mau! Chạy mau đi!”
Cô đứng ở bên đó, cơn đau ở bắp chân rõ ràng có chút không đáng kể so với sự hoảng sợ lúc này.
”Bùng…” một tiếng, chiếc xe mà bọn họ vừa mới ngồi liền phát nổ rồi.
Tống Lâm thả người tài xế xuống, đi đến bên cạnh cô: “Đau chân sao?”
“Anh không sao chứ?”
Cô không trả lời anh, vươn tay sờ vào vết máu trên trán anh, càng sợ, càng thấy nhiều máu.
Mộ Cẩm Vân cả người đều hoảng loạn: “Tống Lâm! Anh đang chảy máu kìa!”
Anh cúi người xuống, thất cô muốn ngồi xổm, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Đừng lộn xộn.”
Anh vừa nói, đưa tay sờ sờ bắp chân của cô.
Thực ra sức lực của Tống Lâm không hề lớn, nhưng mà bàn tay kia vừa đặt lên bắp chân của cô, Mộ Cẩm Vân liền đau đến mức toàn thân run rẩy.
”Có khả năng xương bị gãy rồi, em đừng cử động lộn xộn.”
”Em biết rồi, anh đang chảy máu kìa!”
Cô vừa nói vừa vừa cởi bỏ chiếc khăn choàng ở trên người xuống.
Tống Lâm trực tiếp vươn tay đem khăn choàng quấn lại lên người cô: “Vết thương nhỏ thôi, em mang đi.” Anh nói xong liền gọi điện thoại cho Lý Minh Việt, sau đó mới báo cảnh sát gọi xe cứu thương.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Tống Lâm, Lý Minh Viết lập tức gọi người.
Xe cứu thương rất nhanh đến nơi, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm bọn họ liền lên xe cứu thương đi bệnh viện.
Chiếc chân phải của Mộ Cẩm Vân vào thời điểm chiếc xe lật bị đến gãy xương, Tống Lâm cũng bởi vì che chở ở trên người cô, đầu cũng bị đụng đụng một lỗ, làm rất đơn giản.
Người tài xế bị thương nặng nhất, mặt dù vào lúc túi đệm khí bung ra đã giảm bớt đi không ít công kích, nhưng mà anh ta vẫn bị đè gãy bảy cái xương sườn, phần đầu bởi vì bị va đập mạnh nên bất tỉnh ngay tại chỗ.
Khi Lý Minh Việt đến bệnh viện, Tống Lâm vừa mới khâu xong, châm của Mộ Cẩm Vân vẫn chưa được xử lí tốt.
Anh liếc nhìn Tống Lâm đang ở bên ngoài phòng điều dưỡng: “Tổng giám đốc Lâm, anh không sao chứ?”
Tống Lâm khẽ lắc đầu: “Cậu đã cử người đến hiện trường chưa?”
”Cử rồi. Tôi đã cho người đến kiểm tra Lương Lập Dương và Tống Gia Hào.”
“Tìm hai người họ ra cho tôi.”
Khi anh nói lời này, sự u ám trong đôi mắt đen giống hệt như ác ma mới đi ra từ địa ngục.
Lý Minh Việt chỉ cảm thấy lạnh lẽo: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lâm.”
Mộ Cẩm Vân bị gãy xương bắt chân, phải nẹp lại, tạm thời chỉ có thể dựa vào xe lăn và gậy chống.
Đột nhiên lại xảy ra một vụ tai nạn ô tô, ngoài việc hai người xử lí tốt vết thương, còn phải ghi khẩu cung.
Giày vò đến mười hai giờ sáng, hai người Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm mới về đến nhà.
Mấy ngày đầu khi chấn thương xương cốt đặt biệt khó chịu, mặc dù thuốc dùng để băng bó có chứa chất giảm đau, nhưng mà nửa đêm Mộ Cẩm Vân vẫn bị cơn đau làm cho tỉnh dậy.
Cô sợ đánh thức Tống Lâm ở bên cạnh, nên chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không dám động đậy.
Tuy nhiên không được bao lâu, Tống Lâm ở bên người đã giơ tay bật đèn lên: “Đau sao?”
Mộ Cẩm Vân theo bản năng giơ tay lên che mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng, cô mới thu tay lại mà nhìn anh: “Ừ.”
Tống Lâm nhìn vào cô, đôi mày cau lại: “Anh đi lấy thuốc cho em.”
Bác sĩ bảo bọn họ ra hiệu thuốc mua Fenbid, nói nếu như thực sự không nhin được thì có thể uống.
Mộ Cẩm Vân từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Tống Lâm trực tiếp đi ra ngoài, cô nhớ lại chuyện mất giờ trước, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi kia, giống như sự im lặng trước ngày tận thế, giờ cô nghĩ lại, có chút hoảng sợ.
Tống Lâm rất nhanh cầm thuốc và nước trở lại, Mộ Cẩm Vân uống thuốc giảm đau, sau nửa giờ cuối cùng cũng cảm thấy bớt khó chịu.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng rồi, nếu như không phải là quá đau, giờ này cô đã ngủ đến không biết trời trăng mây gió rồi.
Ngày hôm sau lúc Mộ Cẩm Vân tỉnh lại, trời đã sáng.
Tống Lâm hiếm khi còn đang ở bên cạnh, trên đầu của anh băng bó, một mảng tóc nhỏ bên trong trán của anh đều bị cạo mất.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu, nghĩ đến khi đó máu của anh không ngừng chảy ra, sợ rằng anh đã bị thương nặng.
Tống Lâm cúp điện thoại đi đến: “Tỉnh rồi sao?”
Mộ Cẩm Vân gật gật đầu, nhìn thoáng quá đầu của anh: “Anh có cảm thấy chóng mặt hay không?”
Tống Lâm bị chấn động não một chút, bác sĩ bảo bọn họ về nhà nên chú ý một chút.
”Không có.”
Anh đáp một tiếng, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, nhìn vào chân của cô: “Còn đau không?”
”Còn một chút.”
”Rất đau sao?”
“Không phải.”
Có là do tác dụng thuốc giảm đau, tuy rằng thức dậy vẫn còn cảm giác hơi đau, nhưng cũng đến mực khó mà chịu nỗi như đêm qua.
“Anh ôm em đi rửa mặt.”
“Em có thể tự mình làm!”
Cô cũng không là gãy cả hai chân, vẫn còn có một chân, cô có thể nhảy đi vào!
Tuy nhiên Tống Lâm trực tiếp bồng cô lên: “Mặt đất trơn trượt.”
“…”
Vào lúc ăn sáng, bản tin chín giờ đang phát lại vụ tai nạn xe hơi của bọn họ vào đem qua.
Tài xế gây tai nạn chết ngay tại chỗ, sự việc còn khá lớn, dù sao thì đám cưới của hai người Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân cách đây không lâu làm oanh động cả thành phố.
Lúc này.
Tống Gia Hào nhìn thấy tin tức, không cam lòng ném đi chiếc điều khiển từ xa trong tay: “Mạng của Tống Lam sao lại lớn như vậy chứ!”
Mà lúc này, Lương Lập Dương đi vào: “Chuyện này là anh làm sao?”
Tống Gia Hào nhìn anh ta một cái: “Là tôi làm thì thế nào?”
Lương Lập Dương giơ tay đấm anh ta một quyền: “Vậy thì anh liền chờ chết đi!”
Anh ta nói xong cũng mặc kệ Tống Gia Hào mà xoay người bỏ đi.
Mộ Cẩm Vân vừa mới ăn xong bữa sáng, Hứa Thanh Nga liền gọi điện thoại tới.
”Không sao chứ?”
”Vẫn còn tốt, gãy xương chân mà thôi.”
”Lương Lập Dương à?”
”Không rõ nữa.”
Hứa Thanh Nga vẫn luôn thẳng thừng: “Không có chuyện gì thì tốt, hi vọng trước lúc mình sinh con, chân của cậu có thể hoạt động tự nhiên lại.”
Mộ Cẩm Vân bất lực mà cười một tiếng: “Mình cũng hi vọng là vậy.”
Ngày dự Sinh của Hứa Thanh Nga là vao đầu tháng hai, bây giờ đã là cuối tháng mười một rồi, cho nên nói, trước lúc Hứa Thanh Nga sinh con, chân của cô có hoàn toàn hồi phục được hay không, thật đúng là không phải là một chuyện dễ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nguyệt Anh gọi đến, cũng là khỏi cô có chuyện gì hay không.
Ở đầu bên kia còn có giọng nói của Phương Duệ, có điều sau đó Triệu Nguyệt Nga có lẽ đã bỏ đi, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của công ty có Phương Duệ lo.
Mộ Cẩm Vân không ngờ được, mình với mới đi làm được một ngày, lại phải bắt đầu một kỳ nghỉ dưỡng bệnh tiếp.
Lúc này, Tống Lâm từ trên lầu đi xuống, Mộ Cẩm Vân cầm điện thoại ném lên trên ghế sa lon, tựa nửa người vào lưng ghế sa lon: “Điều tra ra đưa được?”
“Là Tống Gia Hào.”
Cô có hơi sửng sốt: “Anh ta cứ như vậy hận không thể khiến anh…”
Chữ kia cô không nói ra khỏi miêng, mặc dù chỉ là nói mà thôi, cô cũng không dám nói ra.
Tống Lâm nhìn thoáng qua cô: “Anh ta muốn ghết, anh cũng không cản anh ta.”
Anh nói xong liền ngừng lại một lúc, nhấc chân đi về phía cô: “Em không mệt sao?”
Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang nói chuyện nghiêm túc, giây tiếp theo anh đột nhiên hỏi cô có mệt không, Mộ Cẩm Vân hơn sững người mới phản ứng lại: “Vẫn còn tốt, em dựa vào ghế salon.”
”Ngồi thoải mái một chút.”
Anh nói xong, liền trực tiếp bế cô lên, thả lên trên ghế sa lon.
Mộ Cẩm Vân có chút dở khóc dở cười, anh còn chu đáo tìm cho cô một bộ phim, sau đó lại đi đến tủ lạnh rửa hoa quả, cầm đồ ăn vặt: “Bà Tống còn muốn cái gì nữa không?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Còn muốn có anh Lâm nữa.”
Tống Lâm khẽ hừm, đắc ý mà liếc nhìn Đại Bạch đang phơi nắng cách đó không xa.
Hai người đang xem phim, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mộ Cẩm Vân vừa muốn nói, Tống Lâm đã đứng dậy đi mở cửa rồi.
Chân cô không tiện, không cùng đi ra, chỉ có nghiêng đầu qua nhìn xem, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của Tống Lâm.
Chẳng mấy chốc, Tống Lâm liền trở lại với những chiếc túi lớn nhỏ.
Anh vào trong bếp, mất khoảng năm phút sau, anh mới bước ra.
Mộ Cẩm Vân không khỏi có chút tò mò: “Anh vừa rồi lấy cái gì vậy?”
“Đồ ăn.”
”Ồ, nhiều như vậy sao?”
Tống Lâm liếc mắt nhìn cô, lột nho cho cô: “Không nhiều.”
Mộ Cẩm Vân hự một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa.
Cơm trưa là do Lý Minh Việt mang đến, anh ta còn nói với Tống Lâm rằng đã bắt được Tống Gia Hào rồi, ở trong sân bay mà bắt được.”
Tống Lâm cười lạnh một tiếng: “Trước tiên bỏ đói anh ta mấy ngày đi.”
Mộ Cẩm Vân có chút tò mò: “Lương Lập Dương đâu? Chuyện này không liên quan gì đến Lương Lập Dương sao?”
”Cô Vân, vào buổi sáng Lương Lập Dương biết chuyện này liền đã ngồi máy bay chạy rồi.”
Dù Tống Lâm có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa nữa, cũng không thể đi cướp máy bay.
Tống Lâm hoàn toàn không hề để ý: “Không cần quản anh ta, anh ta cũng chẳng nhảy nhót được mấy ngày đâu.”
Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mày: “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Lý Minh Việt không muốn làm đèn phát sáng, yên lặng rời đi.'