Đến bây giờ Mộ Cẩm Vân cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy ngày Mộ Đình Nam gặp phải báo ứng, trước đây đối với người đàn ông này có lẽ cô còn có chút tình cảm, nhưng khi ông ta đích thân đưa cô lên giường Trương Minh Lâm, nửa phần tình cảm cũng không còn nữa.

Năm đó Mộ Đình Nam có thể phát tài, bất quá là dựa vào Tần Sinh Dung.

Nhưng mà ông ta không phải là một người đàn ông biết cảm ơn, đi quá giới hạn không nói, còn coi con gái ruột thịt của mình là hàng hóa.

Mộ Đình Nam chắc bị bệnh được một thời gian, người nằm ở trên giường, nhưng tính khí quá kinh khủng, đồ ném loạn xạ, hộ lý tựa hồ đã thành thói quen, cũng không nhìn ông ta.

Cô đứng một lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.

Nghe có người đi vào, động tác ném đồ của Mộ Đình Nam ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ra cửa, tầm mắt rơi vào trên người Mộ Cẩm Vân, cả người ông ta phát run: ""Mày tới làm gì?""

Mộ Cẩm Vân đứng ở cạnh cửa, nhìn ông ta, cười mà như không: ""Đã lâu không gặp, ông Mộ Đình Nam.""

Cô vừa nói, nhìn chung quanh.

Hoàn cảnh phòng bệnh này coi như không tệ, có thể thấy Mộ Đình Nam cũng không ngu xuẩn đến chết, biết giữ lại cho mình ít tiền, nếu không hai mẹ con Lương Thu Trà kia, lý nào lại đưa ông ta vào ở phòng bệnh VIP.

""Mày tới làm gì? Mày cút ra ngoài cho tao!""

Mộ Đình Nam tựa hồ muốn bắt thứ gì ném cô, nhưng mà mới vừa rồi ông ta đã quăng ném đồ đạc tứ tung minh tàng, tìm hồi lâu, chỉ tìm được gối.

Ông ta trực tiếp kéo gối qua ném về phía Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân bên nghiêng đầu né tránh, nhấc chân thẳng đi về phía trước.

Hộ lý nhìn cô một lúc, thấy cô đến gần Mộ Đình Nam, lúc này rốt cuộc mở miệng: ""Cô gái, cô cẩn thận, tính tình ông ấy không được tốt, thích ném đồ.""

Nghe thấy lời hộ lý, Mộ Cẩm Vân quay đầu hướng về phía cô cười: ""Cám ơn.""

Cô cười, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, cho tới trước giường Mộ Đình Nam, cô mới ngừng lại: ""Ông Mộ Đình Nam chớ căng thẳng làm gì, tôi không có ý gì, tôi chỉ đến thăm ông.""

Cô mỉa mai: ""Làm sao vậy, bà Mộ đâu, tại sao không ở đây chăm sóc ông?""

Mộ Đình Nam nghe thấy cô nhắc tới Lương Thu Trà, sắc mặt đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.

Mộ Cẩm Vân thấy biểu cảm ông ta rất xuất sắc, càng vui vẻ: ""Để tôi nghĩ xem nào! bà Mộ mà ông phí hết tâm tư cưới về, bây giờ, e là hưởng phúc với con gái nhỉ? Ông bị bệnh nan y cỡ này, cũng khó trách.""

""Mộ Cẩm Vân, tao là ba mày!""

""Ba?""

Cô nhíu mi, đột nhiên cười lên: ""Ba tôi đã sớm chết rồi, vào năm mẹ tôi chết, ông ta đã chết. À không, vào năm tôi năm tuổi, ông ta đã chết.""

Hộ lý vốn đang đang đoán xem người đi vào là ai, nhưng chưa từng nghĩ là con gái Mộ Đình Nam, hộ lý nhìn Mộ Cẩm Vân không thể tin, do dự một lúc, cô cũng không muốn dính vào những chuyện gia đình người ta, cuối cùng len lén đi.

Hộ lý vừa đi, Mộ Đình Nam ngay cả xuống giường cũng không thể.

Ông ta vốn muốn bảo hộ lý đuổi Mộ Cẩm Vân ra ngoài, nhưng hộ lý chạy trốn, bởi vì ông ta vô hóa chất, nửa người dưới gầy không có nửa phần sức lực, chỉ có nửa người trên bây giờ còn có thể ném đồ.

Qua ít ngày nữa, sợ là ngay cả sức ném đồ cũng không có.

Nghĩ đến đây, đột nhiên cả người ông ta liền nhũn chi chi.

Mộ Đình Nam ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân, dáng dấp Mộ Cẩm Vân rất giống Tần Sinh Dung, năm đó Tần Sinh Dung cũng rất đẹp, ông ta quen bà từ thời đại học.

Cha Tần Sinh Dung là họa sĩ nổi danh, cô cũng là tài nữ nổi danh trong trường học, ông ta hao phí không biết bao nhiêu tâm tư mới chinh phục được bà.

Ông ta quả thật thật lòng yêu Tần Sinh Dung, nhiều năm như vậy, bà một mực không sinh được con, ông ta cũng chưa từng trách bà.

Nhưng mà Lương Thu Trà xuất hiện phá hư hết thảy, Lương Thu Trà lúc ấy chỉ là một nhân viên lễ tân công ty ông ta, lúc đó Lương Thu Trà cũng rất trẻ tuổi, chưa xong cấp ba liền đi làm, một đôi mắt đáng thương nhìn ông ta, bản năng bảo vệ của đàn ông cứ thế bị khơi gợi.

Ông ta cũng không biết mình rốt cuộc tại sao phạm sai lầm, đại khái lần đầu tiên nghe thấy người ngoài nói ông ta ăn bám, ông ta liền uống rượu say, vừa vặn đụng phải Lương Thu Trà, chỉ lúc đó, ông ta cũng chỉ là nói mấy câu mình khó khăn thế nào cho cô ta.

Sau đó, từng bước một, ông ta bắt đầu chìm vào vực sâu.

Nhưng mặc dù như vậy, những người đó vẫn nói ông ta dựa vào Tần Sinh Dung mới có thể có ngày hôm nay, cổ phần công ty phần lớn đều là của Tần Sinh Dung.

Sau khi bà chết, khuôn mặt Mộ Cẩm Vân càng ngày càng giống bà không lúc nào không như nhắc nhở ông ta, ông ta dựa vào Tần gia mới có một ngày như vậy.

Ông ta đã từng rất yêu thương Mộ Cẩm Vân, nhưng mà sau đó có Lương Thu Trà, có Mộ Tinh Anh, ông ta cảm thấy, Mộ Cẩm Vân chỉ khiến cho ông ta càng ngày càng áy náy.

Ông ta đưa cô ra nước ngoài, vốn là cho rằng cả đời như vậy, nhưng mà lòng tham con người luôn là càng ngày càng lớn.

Ông ta đã từng cho rằng mình rốt cuộc vẫn còn lương tâm, nhưng bây giờ nhớ tới, ông ta cũng không biết, mình rốt cuộc mất hết lương tâm lúc nào.

Năm ngoái ông ta bắt đầu phát hiện ung thư phổi, thời kỳ cuối, làm trị liệu hóa chất hơn phân nửa, nhưng nhìn thái độ bác sĩ ông ta biết, mình không sống được bao lâu.

Lương Thu Trà từ sau khi biết được ông ta ung thư phổi vơ vét tiền gửi ngân hàng trong nhà, nhà cũng bị bà ta bán, nếu như không phải ông ta để ý, bây giờ có lẽ ông ta không phải ở đây, mà là phơi thây đầu đường.

Khoảnh khắc trông thấy Mộ Cẩm Vân, nếu nói là tức giận, không bằng nói là hối hận.

Nếu như có thể làm lại, ông ta nhất định làm một người tốt.

Nhưng mà không có nếu như.

Mộ Đình Nam đột nhiên không lộn xộn nữa, Mộ Cẩm Vân cảm thấy không thú vị: ""Thấy ông sống không được tốt, tôi rất vui vẻ.""

Cô nói xong, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ, Mộ Đình Nam đột nhiên mở miệng gọi cô lại: ""Cẩm Vân.""

Mộ Cẩm Vân không quay đầu lại: ""Tiếng xưng hô này, tôi nghĩ ông Mộ Đình Nam gọi không thích hợp lắm.""

""Ba không còn mấy ngày, sau khi ba chết, con đi tìm luật sư Vạn, cổ phần của ba, còn có tất cả những gì còn lại của ba, đều để lại cho con.""

Nghe thấy ông ta nói, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy châm chọc, cô quay đầu nhìn, lạnh lùng hỏi: ""Mộ Đình Nam, ông hối hận ư?""

""Cẩm Vân, ba thật sự xin lỗi con.""

Ông ta biết lỗi rồi, cũng biết, mình làm sai, không đền bù được.

Cả đời này thời gian huy hoàng nhất của ông ta, đại khái chính là thời gian Tần Sinh Dung vẫn còn sống, bà mất, ông ta bắt đầu đi về phía vực sâu.

Mộ Cẩm Vân là con gái bọn họ nâng như nâng trứng, đứa con gái mà ông ta đã từng đã thề phải để lớn lên trong bàn tay, lại bị ông ta lần lượt đẩy lên giường đàn ông xa lạ.

Nghĩ tới đây, Mộ Đình Nam ngay cả dũng khí nhìn Mộ Cẩm Vân cũng không có.

Bởi vì trị liệu hóa chất, cả người ông ta gầy rất nhiều, ngồi trên giường bệnh, giống như là nhánh cây khô già.

Mộ Cẩm Vân hít một hơi: ""Tôi đã nói, ba tôi đã sớm chết rồi.""

""Lương Thu Trà cầm cố tất cả nhà cửa cùng sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng của ba, nhưng bà ta không biết, mười năm trước ba đã mua một căn biệt thự, mấy năm nay giá nhà thành phố tăng rất mạnh, bây giờ chắc phải lên đến hơn chín mươi tỷ. Vốn hết thảy đều là để dưỡng già, nhưng bà già rồi, cũng vô ích, cái gì cũng không giữ được, có thể để lại cho con, cũng chỉ ít ỏi như vậy.""

Ông ta nói, thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.

Biệt thự mua từ mười năm trước, khi đó ông ta còn chút lương tâm, nửa đêm mộng nhớ Tần Sinh Dung, giấu Lương Thu Trà mua một ngôi biệt thự ở nơi hai người quen biết.

Năm đó suy nghĩ dùng để làm của hồi môn cho Mộ Cẩm Vân, nhưng không ngờ, đến cuối cùng, thứ duy nhất có thể để lại cho cô, cũng chỉ còn lại ngôi biệt thự kia.

""Công ty mấy năm nay càng ngày càng không ra gì, cổ phần trên tay ba không nhiều, chắc là tiền cũng không có bao nhiêu.""

Ông ta lải nhải vừ, tựa như đang trăn trối.

Mộ Cẩm Vân nghe, bàn tay càng lúc càng siết chặt: ""Đủ rồi!""

""Thứ gì của ông là của ông, tôi không cần. Những chuyện này không nên nói với tôi, hẳn nên nói cùng vợ con ông đi!""

Mộ Cẩm Vân vừa dứt lời, thanh âm đầy gai nhọn liền chen vào: ""Lão Mộ, Cẩm Vân nói không sai. Các người đã cắt đứt quan hệ cha con từ năm năm trước, bây giờ còn cái gì cũng phải để lại cho tôi cùng Tinh Anh mới đúng!""

Nghe thấy thanh âm Lương Thu Trà, Mộ Đình Nam cả người nóng nảy: ""Cút! Bà cút cho tôi! Ai bảo bà vào đây! Cô Vương! Cô chết đâu rồi!""

Mộ Cẩm Vân không muốn dính vào những chuyện hư hỏng giữa bọn họ, cô nhìn Lương Thu Trà, nhấc chân trực tiếp đi.

Mộ Tinh Anh tới chậm, lúc thấy Mộ Cẩm Vân liền sửng sốt, còn cho mình hoa mắt, ý thức được người nọ thật sự là Mộ Cẩm Vân, cô theo bản năng đuổi theo: ""Mộ Cẩm Vân! Mộ Cẩm Vân!""

Cô đi nhanh, Mộ Tinh Anh gọi cô, cô cũng không để ý.

Cô vào thang máy, Mộ Tinh Anh đuổi theo, Mộ Cẩm Vân đứng ở kia, lạnh lùng nhìn Mộ Tinh Anh ngăn thang máy.

Mộ Tinh Anh vốn là muốn mở miệng đâm chọc cô mấy câu, nhưng mà đụng phải tầm mắt Mộ Cẩm Vân, cô run lên, theo bản năng rụt tay trở về.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô cứ đứng đó như vậy, nhìn cửa khép lại, không dám nói một câu.

Bất quá mấy năm không gặp, làm sao Mộ Cẩm Vân giống như biến thành người khác?

Đáng sợ như vậy?

Mộ Cẩm Vân mới vừa ra khỏi bệnh viện, một cơn gió đánh tới, lạnh đến nỗi khiến cô run rẩy.

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên lau khóe mắt, đưa tay đón một chiếc xe taxi: ""Phiền anh chở đến chung cư Hoàng Dương.""

Tài xế nhìn cô, khởi động xe lái ra ngoài.

Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, cắn răng, không để cho mình khóc lên.

Cô không khóc.

Người như Mộ Đình Nam không đáng để cô khóc.

Hai mươi phút sau, xe dừng dưới lầu.

Cô không tìm thấy thẻ, trực tiếp đưa một tờ tiền mệnh số lớn.

Tài xế ở phía sau gọi cô, cô phất phất tay, tỏ ý không cần thối.

Lúc này thang máy không có ai, cô đi vào, nhấn lầu hai mươi ba, nhanh chóng lên đến.

Đẩy cửa ra, đâm đầu vào là không khí lạnh như băng không có bóng người.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu xuống thay giày, chờ cô ý thức được có người nhìn mình, cô theo bản năng ngẩng đầu lên.

Thấy người trên ghế sô pha, mặt cô nhất thời cứng ngắc.

Cô nhấc chân đi tới bên cạnh Tống Lâm: ""Anh vào bằng cách nào?""

Người đàn ông trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn cô, giơ tay lên ném cái gì đó ngay mũi chân cô: ""Tôi em giải thích, đây là cái gì."""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play