Hai người cũng không nói gì thêm, buồng xe an tĩnh.

Mộ Cẩm Vân nhắm hai mắt lại, cho đến xe ngừng, cô mới mở mắt ra.

Tống Lâm đi xuống xe, đi vòng qua cô kéo cửa xe ra, đưa tay hướng về phía cô, ý tứ rất rõ ràng.

Mộ Cẩm Vân nhìn, liền trực tiếp xuống xe.

Nhưng mà cô mới vừa xuống xe, tay liền bị anh dắt.

Ngón tay cái ấn trên mu bàn tay cô, Tống Lâm đóng cửa xe, cười mà như không nhìn cô: ""Uổng công vô ích.""

Mộ Cẩm Vân không phản ứng anh, mặc cho anh dắt mình vào bên trong.

Cô rời Hà Nội ba năm, thay đổi không quá nhiều, nhưng mấy năm này khách sạn quán ăn mới mở cũng không ít.

Bây giờ Tống Lâm đưa cô tới quán ăn này, trước khi cô đi vẫn chưa có.

Nhưng quán ăn có thể để cho Tống Lâm nhìn trúng, không phải dạng vừa.

Từ khi Mộ Cẩm Vân một mực đi học ở nước ngoài, rất nhiều chuyện không để ý, không tránh được hơi ""thiếu kiến thức"". Sau đó rời khỏi Hà Nội, cô vì Chi Tử, rất nhiều thứ đều phải buộc mình đi học.

Mới vừa vào quán ăn, cô liền nhìn ra được, trang trí không tầm thường.

Hai người mới vừa đi vào, người phục vụ liền tiến lên dẫn đường.

Nhanh chóng, bọn họ đã đến một phòng đặt trước.

Mới vừa vào ngồi, Tống Lâm liền đem thực đơn đưa cho cô, cô cũng không khách sáo, nhìn một lúc chọn mấy món ăn.

""Món cá kia không bỏ rau mùi.""

Lúc order, Tống Lâm đột nhiên nói một câu như vậy.

Ngón tay Mộ Cẩm Vân hơi run, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh lùng: ""Tôi bây giờ thích ăn rau mùi.""

""Vậy thì không cần sửa.""

Anh tựa hồ cũng không thèm để ý, Mộ Cẩm Vân nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy châm chọc.

Tống Lâm lại nhớ cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô có nên vui vẻ hay không?

Nhưng mà vui vẻ cái gì?

Anh trước đây có mấy phần thật lòng, chỉ diễn trò, cô lại tưởng thật, có cái gì để mà vui vẻ.

""Mộ Đình Nam mắc bệnh ung thư, em biết không?""

Rất nhiều lâu không nghe thấy tên người này, tay Mộ Cẩm Vân hơi dừng, ngẩng đầu nhìn về phía anh: ""tổng giám đốc Lâm là ý gì? Cảnh cáo tôi cái gì thế?""

Anh tựa như không có nghe thấy giễu cợt trong lời cô, gắp một miếng thịt cá vào chén, cúi đầu vừa gỡ xương vừa tiếp tục nói: ""Ung thư phổi, thời kỳ cuối.""

Mộ Cẩm Vân khẽ run tay, cô mím môi, không nói gì thêm.

Một giây kế tiếp, miếng cá mới vừa rồi Tống Lâm gỡ xương đã vào trong chén của cô.

Cô nhìn, nhíu mày, vểnh môi gắp miếng cá, cô muốn bỏ vào chén không một bên thượng, nhưng không ngờ Tống Lâm đột nhiên mở miệng: ""Ăn.""

Giọng anh rất nhạt, nhưng gương mặt cương quyết phân nửa cũng không giảm.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh: ""tổng giám đốc Lâm bảo tôi ăn, tôi dĩ nhiên sẽ ăn.""

Cô vừa nói, vừa nuốt vào, suy nghĩ chốc lát, cô liền trực tiếp nuốt xuống, biểu cảm giống như là ăn thuốc độc.

Tống Lâm sắc mặt hơi trầm, để đũa trên tay xuống, tựa vào ghế lấy một điếu thuốc, cúi đầu đốt.

Anh hút một hơi, sau đó mới nhìn cô mở miệng: ""Nếu em muốn sống tốt, thì em phải ngoan ngoãn, tính khí tôi không tốt, tôi cũng không biết tôi có thể nhịn tới khi nào.""

Nói xong, anh lại hút một hơi thuốc, sau đó liền trực tiếp dí đầu thuốc lá vào cái chén không một bên.

Làn khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng của anh, gương mặt bị khói mù lượn quanh, Mộ Cẩm Vân nhìn, tay nắm đũa càng ngày càng chặt.

Hồi lâu, cô để đũa xuống: ""Tôi no rồi.""

Anh nhìn cô: ""Tôi có chuyện, tự em trở về.""

Nói xong, anh liền đứng dậy đi.

Mộ Cẩm Vân cũng đứng dậy theo, cô đi ra khỏi phòng bao, đi hướng ngược lại với anh.

Phòng vệ sinh không ít người, nhưng không cần xếp hàng.

Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, cô thấy cách đó không xa có khu hút thuốc, đột nhiên muốn hút thuốc.

Nhưng mà cô lục trong xách tay mới nhớ hôm nay cô không có mang thuốc lá ra cửa, vừa vặn ở đó có một người đàn ông đang hút thuốc lá.

Mộ Cẩm Vân do dự, nhấc chân đi tới.

""Chào anh, có thể cho tôi một điếu thuốc không?""

Biểu cảm cô lạnh nhạt, mặc dù là cười, nhưng trên mặt không có nụ cười.

Chân mày người đàn ông nhếch, nhưng vẫn lấy thuốc ra đưa cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy: ""Cám ơn.""

""Cần bật lửa không?""

Mộ Cẩm Vân cười một tiếng, nhận lấy bật lửa: ""Cám ơn.""

Cô cúi đầu đốt thuốc, vừa trả lại bật lửa, một giọng nữ sắc lạnh liền chen vào: ""Mộ Cẩm Vân, cô đúng là không biết xấu hổ!""

Nghe thấy giọng Trần Hồng Oanh, cô nhíu mày, hút một hơi thuốc, chống tay nghiêng đầu nhìn sang: ""Cô Trần, nhà họ Trần dạy dỗ cô như vậy đấy hả?""

Trần Hồng Oanh biến sắc, tầm mắt rơi vào người đàn ông một bên: ""Cô đúng là thứ đàn bà lăng loàn! Một giây trước vừa mới đính hôn với anh tôi, có phải bây giờ lại đổi đối tượng hay không?""

Cô ta giận đến muốn ho: ""Lục Tấn Bắc, ánh mắt anh bất quá cũng chỉ như vậy, anh coi thường tôi, nhưng lại nhìn trúng thứ đàn bà đê tiện như vậy ư?""

Lục Tấn Bắc nhìn “người đàn bà đê tiện” trong mắt Trần Hồng Oanh đột nhiên cười: ""Đúng vậy, cô Trần ngược lại đúng là tự biết mình, biết mình kém hơn cả một người đàn bà đê tiện.""

Mộ Cẩm Vân nghe thấy anh nói, liền trực tiếp cười.

Trần Hồng Oanh vốn giận đầy một bụng, hôm nay cô tới coi mắt, đối tượng hẹn hò không phải ai, chính là Lục Tấn Bắc.

Lục Tấn Bắc mặc dù là họ Lục, nhưng không có liên quan gì với người của Nhà họ Lục ở Hà Nội

Nhưng nhà Lục Tấn Bắc không đơn giản, anh là người Phú Thọ, Nhà họ Lục ở Phú Thọ chỉ cần hỏi thăm là biết, bạn của cô Lục Tấn Bắc vừa vặn gả vào Nhà họ Trần, Lục Tấn Bắc năm ngoái trở về nước gây dựng sự nghiệp ở Hà Nội, cho nên làm cầu nối cho cô cùng Lục Tấn Bắc gặp mặt.

Địa vị Nhà họ Trần ở Hà Nội quả thật không tệ, trước kia Trần Hồng Oanh ánh mắt rất cao, mơ tưởng Tống Lâm, nhưng Tống Lâm coi thường cô, Nhà họ Trần cũng không nỡ bỏ qua người như vậy, bây giờ đụng phải một người môn đăng hộ đối như Lục Tấn Bắc, Trần Hồng Oanh cũng biết mình không thể quá chảnh chọe nữa, cho nên hôm nay cũng thành tâm thành ý tới coi mắt.

Nhưng Lục Tấn Bắc liền trực tiếp nói anh không cần bạn gái, cũng sẽ không đính hôn, sau khi nói xong trực tiếp tính tiền rời đi.

Cô cảm thấy Lục Tấn Bắc coi thường mình, giận muốn bất tỉnh, thật vất vả tỉnh táo lại muốn đến phòng vệ sinh dặm phấn, nhưng không ngờ nhìn thấy hai người Lục Tấn Bắc cùng Mộ Cẩm Vân vừa nói vừa cười, còn cùng nhau hút thuốc.

Một người là đối tượng hẹn hò, một người là người đàn bà cô ghét đến chết, hai người nhập bọn với nhau, Trần Hồng Oanh dĩ nhiên nổi giận.

Nhưng cô không ngờ, hai người này, người ngày càng không biết xấu hổ hơn người kia, Mộ Cẩm Vân lại còn dám cười cô!

Cô từ nhỏ cũng được bao bọc nuôi lớn, Trần Đông Kiệt cùng Mộ Cẩm Vân muốn đính hôn cô vốn không tán thành, sau đó không có biện pháp, chỉ có thể nuốt giận cho qua, nhưng khi hủy hôn cô lại thấy rõ ràng.

Chỉ cảm thấy Mộ Cẩm Vân đang đánh vào mặt Nhà họ Trần bọn họ, bây giờ lại còn tát nhiều hơn.

Cô cắn răng, rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp vọt tới bên cạnh Mộ Cẩm Vân: ""Cô thật sự là chẳng biết xấu hổ, chỉ biết dựa vào đàn… ""

Bàn tay cô chuẩn bị rơi xuống, liền trực tiếp bị Lục Tấn Bắc giữ lại.

Lục Tấn Bắc cũng không làm gì, sau khi ngăn cái tát kia liền buông lỏng tay, sắc mặt trở nên lạnh: ""Cô Trần, cô có giao dục thật, thật sự là để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa!""

""Anh!""

Mộ Cẩm Vân hút một hơi thuốc, tựa như chuyện không liên quan mình tình, nhàn nhạt nhìn lướt qua Trần Hồng Oanh, sau đó ấn đầu thuốc lá xuống bồn cát bên cạnh.

Cô đi tới bên cạnh Trần Hồng Oanh, cúi đầu hướng về phía cô phun miệng khói vừa rồi ra ngoài: ""Cô Trần, bây giờ tính khí tôi không giống trước kia, cô nên vui mừng, vì vừa rồi anh ta ngăn bàn tay cô lại.""

Cô bây giờ, là người có thù sẽ báo.

Cái tát hụt của Trần Hồng Oanh mới vừa rồi, nếu dám rơi vào trên mặt cô, cô liền trả lại cô ta hai cái.

Trần Hồng Oanh cứng người, không nói rõ ràng tại sao, chỉ cảm thấy lúc này Mộ Cẩm Vân rất đáng sợ.

Cô mắng chửi mấy câu, sau đó bắt xách tay chạy.

Mộ Cẩm Vân nhìn lưng cô, giễu cợt.

Thu hồi tầm mắt, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: ""Cám ơn.""

Lục Tấn Bắc cũng ấn đầu thuốc lá: ""Chuyện nhỏ, Lục Tấn Bắc.""

Mộ Cẩm Vân nhìn bàn tay anh ta duỗi ra: ""Anh Lục cũng không cần biết tôi.""

Bên cạnh cô, cho dù là người đàn ông nào, kết quả cũng sẽ không có gì tốt.

Nhớ đến Lục Hoài Cẩn, trên mặt cô hiện lên mấy phần bi thương.

Nếu như không phải là cô, anh cũng không cần tha hương đất khách.

Gần một năm, cô ngay cả anh sống tốt hay không cũng không biết.

Tống Lâm có bản lãnh như vậy, phàm là anh nghĩ, anh luôn cướp lấy được.

Lục Tấn Bắc nhìn lưng cô, chân mày hơi nhếch, ngược lại cũng không để ý.

Anh không muốn bắt chuyện, chỉ đơn thuần muốn làm quen.

Mộ Cẩm Vân vừa đi ra khỏi khu hút thuốc, liền thấy Tống Lâm đứng cách đó không xa.

Cô ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt anh, không biết tại sao, cả người cứng lại.

Cô muốn chạy trốn, nhưng trên thực tế lại không nhúc nhích.

Nhanh chóng, anh đi tới trước mặt cô.

Trên mặt anh, giận dữ hết sức kinh người, ánh mắt dò xét trên mặt cô, anh nhếch mép: ""Em đúng là lợi hại, Mộ Cẩm Vân.""

Trước kia anh gọi cô là Mộ Cẩm Vân nhiều lần, nhưng rất ít cắn răng nghiến lợi gọi cô như vậy.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy lòng run lên, thấy anh đưa tay tới, cô theo bản năng muốn rút ra, nhưng động tác không nhanh hơn anh.

Anh bấu cổ tay cô, khí lực trên tay dường như muốn bẻ gãy cổ tay cô.

Tống Lâm không nói gì thêm, người đàn ông vừa mới nói có chuyện quan trọng đi làm lúc này liền kéo cô đi ra ngoài.

Anh chân dài, đi mau, Mộ Cẩm Vân bị anh lôi, nhiều lần suýt chút nữa té nhào xuống đất.

Một mực bị anh lôi vào trong thang máy, trong thang máy còn có những người khác, thấy bọn họ như vậy, những người khác cũng theo bản năng đứng dạt ra một bên, để lại vị trí giữa cho bọn họ.

Mộ Cẩm Vân nhích nhích cổ tay, anh bấu càng chặt hơn, cô không nhịn được nhíu mày, muốn mở miệng, nhưng thấy những người khác, cô cuối cùng vẫn nhịn không nói.

Thang máy dừng ở lầu một, Tống Lâm đi ra ngoài trước, dùng sức kéo, lôi cô đi ra ngoài.

Cả người cô nhào vào người anh, anh cũng không dừng, xăm xăm đi về phía trước.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy tay mình đau không chịu nổi, cô rốt cuộc không nhịn được, cái tay còn lại giật tay anh ta: ""Anh làm đau tôi!"""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play