Thang máy nhanh chóng mở ra, anh trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân biết đây không phải là Hoàng Dương, trên thực tế cô hoàn toàn không biết đây là căn chung cư nào.

Tống Lâm muốn làm cái gì cô cũng không biết.

Mộ Cẩm Vân không muốn ra thang máy, cô giữ chặt cửa thang máy và nhất quyết không chịu ra.

Thế nhưng sức cô không bằng Tống Lâm, người đàn ông đó quay đầu lại và trực tiếp bế cô lên.

Cả người cô như bao tải bị anh khiêng trên vai, dù cô có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng tới anh một tí gì.

Mộ Cẩm Vân run lên và liên tục đấm vào người anh: ""Anh muốn làm gì hả Tống Lâm! Anh buông tôi xuống ngay! Thả tôi xuống!""

Cô giống người điên ầm ỹ kêu to, nhưng là anh tựa như cái gì đều nghe không được giống nhau, kia nắm tay rơi xuống trên người của anh, một chút uy lực đều không có.

Tống Lâm cũng ngừng lại rất nhanh. Anh giơ tay lên bấm vân tay, cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Mộ Cẩm Vân bị anh khiêng vào và bị anh ném trên sô pha.

Đầu cô hơi choáng váng, không nhịn được nên nôn ra.

Gan ngỗng và rượu vừa cho vào bụng lúc nãy nhanh chóng hòa vào nhau khiến cô buồn nôn thêm.

Chiếc thảm đắt tiền nhanh chóng bị dơ, Tống Lâm lại không thèm nhìn lấy một cái.

Anh cởi chiếc áo bành tô ra ném lên sô pha, nhanh chóng đi vào bên trong.

Đây không phải là nhà liên tầng nhưng diện tích rất lớn, chỉ có phòng khách thôi đã có bốn hay năm mươi mét vuông rồi.

Đằng sau sô pha có tấm vách ngăn và làm bằng gỗ, trên đó có khá nhiều tác phẩm nghệ thuật.

Bên cạnh sô pha là cầu thang ba bước, Mộ Cẩm Vân vịn vào tay vịn cầu thang đi tới thì thấy là nhà về sinh.

Cô vào trong nhà vệ sinh rửa mặt rồi trở ra thì phòng khách vẫn cực kì im ắng.

Tống Lâm không có ở đây nên cô nhấc chân đi đến thềm cửa và muốn rời khỏi nơi này.

Thế nhưng cô mở cửa ra thì lại phát hiện cánh cửa đó chẳng những phải có vân tya để vào mà cả ra ngoài cũng phải quét vân tay.

Mộ Cẩm Vân sắp điên mất, cô nhấc chân dùng giày cao gót để phá cửa.

Mộ Cẩm Vân đạp mấy cái nhưng mất hết sức cánh cửa đó vẫn bình yên.

Lúc trước Tống Lâm khiêng cô đi nên túi và điện thoại của cô đều chưa kịp lấy, bây giờ cô muốn gọi báo Trần Đông Kiệt cũng không được.

Cô cũng không biết Tống Lâm muốn làm gì, anh khiêng cô tới nơi này, sau đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Mộ Cẩm Vân ngồi dưới đất, vừa mới ói xong và cũng mới đạp cửa nên bây giờ cô cực kì mệt mỏi.

Khi nghe thấy tiếng bước chân thì mí mắt cô giật giật nhưng không mở ra.

Tống Lâm từ trong phòng bước ra thì trông thấy Mộ Cẩm Vân đang ngồi ở thềm cửa.

Tới nay cô trang điểm ăn mặc khá tỉ mỉ nên chắc là có chuẩn bị.

Thế nhưng bây giờ cô lại nhếch nhác với lớp trang điểm trôi mất, mái tóc cũng lộn xộn và thậm chí là váy còn bị vướng rách, the6 thảm không tả nổi.

Anh đi đến trước mặt cô, từ đầu đến cuối cô vẫn không cử động.

Tống Lâm giơ tay vuốt tóc cô nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng hất ra: ""Đừng đụng vào người tơi.""

Chút khách sáo cuối cùng cô cũng không muốn dành cho anh.

""Em muốn tôi ôm em vào hay là em tự vào?""

Anh mãi mãi không bao giờ biết đủ là gì, Mộ Cẩm Vân nhìn anh và châm chọc nở nụ cười: ""Tổng giám đốc Lâm đang làm cái gì thế này? Giam lỏng tôi ư?""

""Tôi ôm em.""

Anh làm như không nghe thấy, vừa dứt lời đã giơ tay định ôm cô.

Mộ Cẩm Vân giơ tay đẩy anh ra: ""Anh cút ngay đừng đụng vào tôi.""

Cô không nhìn anh nữa mà chỉ vịn tường đứng dậy.

""Anh muốn nhốt tôi ở đâu?""

Từng câu từng chữ đâm vào lòng anh nhưng Tống Lâm lại chợt cười: ""Mộ Cẩm Vân, em nói em hận tôi nhưng không yêu tôi thì tại sao em lại hận?""

Anh nói xong, không đợi cô mở miệng đã xoay người bước đi: ""Đi theo tôi.""

Mộ Cẩm Vân không ngờ anh vẫn còn cười được, móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay, nhấc chân theo anh vào trong.

Tống Lâm ném cô ở đó, vào phòng xong Mộ Cẩm Vân lập tức sững sờ.

Cô không biết anh có cố tình hay không nhưng cố tình cũng chẳng sao cả, ba năm đã mài mòn tất cả mọi thứ.

""Mười phút, nếu như em không tắm xong thì tôi có thể tắm giúp em.""

Anh nói xong bèn xoay người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Mộ Cẩm Vân đứng đó trong chốc lát, mới đi đến trước mặt tủ quần áo, giơ tay mở cửa tủ ra.

Tống Lâm thật là cái biến thái, anh thiết kế căn phòng này giống hệt phòng của Hoàng Dương.

Bên trong vẫn là quần áo hợp với cô, trên bàn trang điểm là những hãng mỹ phẩm cô thường dùng.

Trong phòng tắm cũng thế, Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi vào, mở vòi sen.

Dòng nước ấm áp nhanh chóng dội xuống từ trên đỉnh đầu, cô nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình không cần suy nghĩ những chuyện quá khứ đó nữa.

Thế nhưng cố gắng vô dụng, trí nhớ là thứ không phải bạn muốn bỏ đi thì nó sẽ ngoan ngoãn vào sọt rác.

Cô không thể kiểm soát nổi.

Mộ Cẩm Vân giơ tay đấm vào tường và cơn đau giúp cô tỉnh táo lại.

Đóng vòi hoa sen, cô mở cửa đi ra ngoài.

Không biết Tống Lâm đứng đó từ khi nào, anh đứng trước cưa sổ và cầm ly rượu đỏ.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh thì hơi hoảng hốt, cô theo anh một năm và có vô số buổi tối anh luôn như vậy.

Thế nhưng cô tỉnh táo nhắc mình đây không phải năm đó.

Cô không phải Mộ Cẩm Vân năm đó và anh cũng không phải Tống Lâm năm đó.

Nghe được tiếng bước chân, Tống Lâm quay đầu nhìn về Mộ Cẩm Vân.

Cô tẩy trang và sắc mặt tái nhợt, tóc rũ sau lưng và sắp dài đến eo rồi.

Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, anh ngửa đầu uống cạn: ""Em muốn gì, tôi có thể cho em.""

Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân trực tiếp nở nụ cười, hồi đầu chỉ là cười khẽ nhưng giọng càng ngày càng lớn: ""Anh mạnh miệng thật.""

Cô nói xong bèn hừ lạnh: ""Tiếc là thứ tôi muốn anh không thể cho nổi!""

Cánh tay cầm ly rượu siết chặt, Tống Lâm nhìn cô: ""Mộ Cẩm Vân, chọc giận tôi thì chẳng có lợi gì cho em cả.""

""Thế thì sao?"" Cô nói xong bèn nhấc chân đi về phía anh, ngẩng đầu nhìn anh: ""Tống Lâm, làm người không thể tham như vậy, trước đó khi anh đưa ra sự lựa chọn thì hôm nay anh không có tư cách đứng trước mặt tôi!""

""Anh có biết vì sao tôi hận anh không?""

Chẳng mấy khi giọng cô chịu đi, Tống Lâm cũng bất giác nói khẽ: ""Tại sao?""

Thế nhưng một giây sau cô lại đột nhiên trở nên dữ tợn: ""Trước đó tôi quá ngu ngốc, tôi không so đo nhiều! Thế nhưng tại sao anh luôn phải ép tôi? Giang sơn tôi dốc mồ hôi nước mắt để gầy dựng, anh chỉ dùng vài câu đã ép tôi phải buông bỏ. Thế cũng được đi vì suy cho cùng nguồn vốn khởi động Dành Dành cũng là lòng tốt của anh! Thế nhưng tại sao sau đó anh vẫn ép tôi?""

Cô đi tới chèn ép về phía anh, giơ tay nắm cổ áo anh: ""Anh dồn tôi ngồi tù, tôi chấp nhận. Thế nhưng sau đó anh lại lôi tôi ra? Tại sao? Từ đầu đến cuối anh vẫn không muốn buông tha cho tôi! Tống Lâm, tử đầu đến cuối anh vẫn ép tôi!""

Cô nói xong bèn đẩy anh ra, khi ngẩng đầu lên thì mắt đã đỏ hồng: ""Tôi từng yêu anh bao nhiêu thì bây giờ tôi hận anh bấy nhiêu! Từ đầu đến giờ tôi vẫn không trách anh, tôi chỉ trách bản thân mình, do tôi quá ngu ngốc! Do tôi quá ngu ngốc đúng không! Nếu như tôi thông minh hơn một chút, bo bo giữ mình thì chắc thằng bé đã gọi tôi là mẹ rồi!""

""Thế nhưng vì tôi ngu ngốc nên bây giờ tôi chẳng còn gò cả! Không còn gì cả! Thế nhưng anh vẫn còn ép tôi, anh muốn giết chết tôi, tôi uất ức sống hơn nửa đời người tôi, tôi không muốn để anh được toại nguyện Tống Lâm.""

Trước đó cô gọi anh là tổng giám đốc Lâm, uyển chuyển dịu dàng, nay cô gọi anh là Tống Lâm, nghiến răng nghiến lợi, như thể đang muốn cắn nuốt máu xương anh.

""Nói xong chưa?""

Anh đặt ly rượu sang một bên, anh giơ tay kéo cô nhưng Mộ Cẩm Vân phản ứng quá mạnh nên giơ tay đánh anh.

Tống Lâm giữ tay cô lại, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy: ""Tôi chưa từng nghĩ tới những chuyện quá khứ bởi vì nó đã trôi qua.""

Nói xong anh lại dừng một lát: ""Em nói là tôi ép em cũng được, nói thế nào cũng tốt thôi nhưng cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh tôi thôi Mộ Cẩm Vân.""

""Anh không sợ nửa đêm tôi giết chết anh ư?"" Cô lạnh lùng nhìn anh và cực kì nghiêm túc.

Anh cũng biết cô nghiêm túc, từ cái ngày cô trở về thì cô làm cái gì cũng là nghiêm túc.

Ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.

Đó là những điều anh dạy cô, thế nhưng không ngờ có một ngày nó lại dùng cho chính mình.

Anh đau lòng, thế nhưng Tống Lâm chưa bao giờ chịu nhận thua: “Chết ở trên tay em, coi như là chết có ý nghĩa.""

""Ha ha."" Mộ Cẩm Vân cười nhạo muốn giật tay ra nhưng lại không được.

Cô chẳng những không né được mà còn bị anh kéo lên giường.

Tống Lâm vỗ tay và đèn trong phòng nhanh chóng tắt đi chỉ để lại một ánh đèn le lói.

""Anh mướn làm gì!""

Anh lấy chăn đắp lên người họ, Mộ Cẩm Vân cảm thấy anh điên rồi: ""Anh bị điên hả Tống Lâm!""

""Em không muốn tôi chạm vào em thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn nằm xuống.""

Anh hơi mệt mỏi.

Mộ Cẩm Vân giật mình, kịp phản ứng lại thì anh đã nằm xuống.

""Tách tách"", đó là tiếng chiếc đèn cuối cùng tắt ngóm

Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng mở ngăn kéo và tay cô đột nhiên bị anh kéo lấy.

Cô muốn rụt tay lại nhưng ngón áp út đã bị anh giữ, sức lại không bằng anh nên ngón tay chỉ đau thôi chứ chả được gì.

Chẳng mấy chốc đã có thứ gì đó chạm vào tay cô.

Mộ Cẩm Vân nhận ra đó là gì, cô muốn gỡ nó xuống lại bị anh cố gắng đeo vào.

Trong bóng đêm, cả người cô bị anh giữ trong ngực, tay đeo nhẫn bị anh giữ chặt và có làm gì cũng không rút ra được.

""Em đừng cử động nữa, tôi lại nghĩ là em đang cố tình đốt lửa đấy."""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play