Người đó bước xuống xe và đi tới chỗ Trần Đông Kiệt bên cạnh, khi trông thấy Mộ Cẩm Vân đứng bên cạnh thì chợt giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng lại và đưa chìa khóa cho Trần Đông Kiệt.

""Tôi đã gọi điện thoại cho công ty xe kéo, cậu cứ ở đây chờ một lát đi.""

Trần Đông Kiệt nhận chìa khóa xe và nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: ""Cô Cẩm Vân?""

Mộ Cẩm Vân hút hết hơi thuốc cuối cùng rồi nhanh chóng ném điếu thuốc ra ngoài.

Làm xong hết cô mới đi theo Trần Đông Kiệt lên xe một lần nữa.

Đứng ở bên ngoài một lát thôi mà cả người cô đã cứng đờ vì lạnh rồi.

Trần Đông Kiệt thấy cô không nói lời nào, cũng không có chủ động mở miệng nói chuyện.

Xe nhanh chóng dừng lại dưới chung cư nhà Mộ Cẩm Vân, cô cởi dây an toàn nhưng không mở cửa xe, mà nghiêng đầu nhìn Trần Đông Kiệt: ""Anh Đông Kiệt, tôi nghĩ thành ý của tôi đã đủ rõ ràng rồi, nếu như anh tin tôi thì chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, nếu không tin thì cũng chẳng sao cả, tối hôm nay, tôi xem như đi chơi cho đỡ buồn vậy.""

Đúng là thành ý của Mộ Cẩm Vân cực kì rõ ràng, dù cô chỉ ở bên Tống Lâm một năm thôi nhưng cô lại biết rõ Tống Lâm là người thế nào.

Tối hôm nay, Tống Lâm đã chủ động tìm tới nhà họ Trần bọn họ.

Tuy rằng anh ta vẫn không biết Tống Lâm đã nói với cha mình điều gì nhưng đúng là Mộ Cẩm Vân khá tài giỏi.

Anh ta có dã tâm lớn, ít nhất là lớn hơn cha mình.

Hà Nội là một núi không thể có hai hổ, Tống Lâm chiếm lĩnh thị trường lâu như thế, cũng đến lúc phải nhường lại rồi.

""Cô Cẩm Vân, kế tiếp cô cần tôi làm như thế nào?""

""À, rất đơn giản, đính hôn với tôi.""

Cô nói chuyện đó đơn giản như hôm nay trời lạnh vậy.

Trần Đông Kiệt lại nhíu mày: ""Vì sao?""

""Anh Đông Kiệt muốn biết ư?""

Cô nói xong bèn cười khẽ ""Đàn ông các anh luôn thích chiếm hữu người khác lắm mà?""

Trần Đông Kiệt chợt sững sờ nhìn gương mặt chìm trong bóng tối của cô và buột miệng hỏi: ""Cô Cẩm Vân, tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao cô lại đối phó với Tống Lâm?""

""Hả?"" Cô khẽ thở dài nhìn anh ta, nụ cười dần biến thành sự mất mát: ""Không có gì, tôi thích ăn miếng trả miếng thôi.""

Ăn miếng trả miếng.

Đây là thứ anh dậy cho cô biết, có lẽ cả đời này anh cũng không ngờ rằng cô lại dùng những điều anh dạy để đối phó với anh.

Thấy cô không muốn nói, Trần Đông Kiệt cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Hợp tác thôi, chỉ cần mục tiêu nhất trí với nhau là được rồi.

Anh ta vươn tay: ""Hợp tác vui vẻ nhé cô Cẩm Vân.""

""Hợp tác vui vẻ, anh Đông Kiệt.""

Mộ Cẩm Vân lấy tay về và mở cửa ra.

Cô vừa xuống xe thì một cơn gió thổi qua, Mộ Cẩm Vân giơ tay kéo chặt áo khoác.

Cô cũng không lập tức đi vào nhà mà đi đến cửa hàng tiện lợi hai tư giờ bên cạnh mua một gói thuốc lá cùng cái bật lửa.

Lúc đi ra, cô mở hộp thuốc ra và đứng ngoài này cúi đầu hút thuốc.

Hút liên tục hai điếu, mặt của cô bị gió thổi cứng ngắc rồi Mộ Cẩm Vân mới xoay người đi vào.

Thang máy đi từ bãi đỗ xe dưới đất lên, nhìn đến Tống Lâm bên trong thì cô chợt sững sờ nhưng cô nở nụ cười rất nhanh: ""Trùng hợp thế tổng giám đốc Lâm, anh vẫn còn ở đây à?""

Khi nói những lời đó, cô đã cười.

Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người cô.

""Em muốn làm gì?""

""Tôi muốn làm gì hả?"" Cô đưa tay chỉ chính mình, nhún vai nói: ""Tôi cũng không biết.""

Sau khi nói xong, cô đi đến một góc thang máy, cúi đầu, có thể thấy là không muốn nói gì với anh nữa.

Người đàn ông ấy cũng không nói gì khiến bầu không khí trong thang máy cực kì yên tĩnh.

Qua khoảng mười giây thì cửa thang máy mở ra sau tiếng ""ting"", Mộ Cẩm Vân đứng thẳng người dậy và nhấc chân đi ra ngoài.

Cô mới nhấc chân ra được một nửa thì Tống Lâm lại đột nhiên mở miệng: ""Hạ Như Mộng ở chỗ tôi.""

Cô bước cả hai chân ra ngoài rồi mới quay đầu lại, hai tay cắm vào túi tiền nhìn anh: ""Thế thì liên quan gì tới tôi?""

Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại.

Mộ Cẩm Vân rút ra một tay, quơ quơ với anh: ""Tạm biệt, tổng giám đốc Lâm.""

Cô nói xong thì không đợi cửa thang máy hoàn toàn khép lại đã xoay người bước đi.

Mộ Cẩm Vân thuê căn nhà ở rất gần cửa thang máy, ra khỏi thang máy xong cô nhanh chóng đi đến căn nhà thứ ba mình đang ở.

Bên trong nhà không có người nên cực kì lạnh lẽo, cô đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn màn hình TV tối đen như mực phía trước, trên bẳng chẳng có cảm xúc gì.

Thang máy lên tới tầng ba mươi ba, Tống Lâm vẫn không đi ra ngoài.

Anh chạm vào con số tầng Mộ Cẩm Vân vừa dừng lại, thang máy dừng lại một lần nữa.

Tống Lâm nhanh chóng ra khỏi thang máy, nhấc chân đi đến cửa nhà cô.

Cô vừa trở về thì Lý Minh Việt đã điều tra hết tất cả mọi thông tin về nơi ở của cô, tất nhiên anh biết cô ở căn nào nhưng anh không nhấn chuông cửa mà chỉ đứng trước cửa chờ, nhớ tới nửa tiếng trước cô vừa mới đứng bên đường cái hút thuốc với Trần Đông Kiệt thì lại nhịn không được nên lấy một điếu thuốc ra.

Trước đó anh dùng trăm phương nghìn kế muốn khiến cho cô trở về, nay cô chủ động trở lại, anh lại không hề vui sướng tí nào.

Mộ Cẩm Vân đã tạo ra sức sát thương quá lớn vào ngày hôm đó, hoặc là nói chuyện quá khứ có sức sát thương quá mạnh mẽ.

Tới giờ anh vẫn không ngờ mình sẽ có một ngày như thế.

Anh đã quen nắm mọi chuyện trong tay, đó giờ anh luôn như vậy, chỉ có khi gặp mặt Mộ Cẩm Vân thì anh bỗng nhiên vụt mất tất cả mọi thứ.

Thế nhưng bảo anh buông tay thì anh không cách nào làm được.

Cô là thật lợi hại, chỉ có vài từ ngắn ngủi thôi cô đã khiến anh trở nên sợ hãi và nhát gan.

Anh sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên có cảm xúc sợ hãi vào cái ngày cô nhìn anh và nói với anh là cô hận anh.

Cô nói nghiêm túc như thế, chắc nịch như thế, nghiến răng nghiến lợi như thế.

Với Mộ Cẩm Vân thì Hà Nội thật sự không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Cô trở về mới có vài ngày mà ngày nào cũng ngủ không ngon, tối hôm nay càng nghiêm trọng, cô lại còn mơ thấy ác mộng.

Chỉ là ác mộng thôi mà, giật mình tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi.

Thế nhưng khi nhớ tới cảnh trong mơ thì cô lại mong đó chỉ là ác mộng.

Cô lại mơ thấy ngày đó, ngày bác sĩ nói cho cô biết mình mang thai, nhưng mà giây tiếp theo, cô thậm chí còn chưa kịp cười thì bác sĩ lại nói với cô là cô cứ chảy máu không ngừng, đang sảy thai, thai nhi quá nhỏ, không giữ được, còn muốn làm giải phẫu làm sạch tử cung.

Khi đó cô mới biết làm sạch tử cung là gì, người nằm trên chiếc giường đó, y tá nói cô đừng sợ, sẽ không đau.

Đúng là cô không thấy đau, bởi vì cô đã chết lặng.

Sau cuộc phẫu thuật đó cô đã bất tỉnh, tỉnh lại thì ngoài hóa đơn cũng như giấy xác nhận ra thì chẳng còn gì cho cô cả.

Đó là ngày bốn tháng một ba năm trước đây, cô vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày đó, bởi vì ngày đó cô đã trải qua sự lạnh lẽo rợn người.

Cảm giác lạnh lẽo đó thấu tận xương tủy và bây giờ vẫn còn khiến con người ta nhức nhối.

Cô giơ tay lau mắt mình, xuống giường ra ngoài sô pha châm thuốc.

Nicotine giúp cô suy nghĩ dễ dàng hơn nhưng cũng rời rạc, chuyện quá khứ đó, cô không bao giờ muốn nhớ tới nữa.

Nhà họ Trần là gia tộc lừng lẫy ở Hà Nội, năm xưa Trần Lịch kiểm tra thấy có ung thư dạ dày nên đã sang Mỹ chữa trị hơn một năm, sản nghiệp nhà họ Trần đều được giao cho Trần Đông Vĩ.

Con trai Trần Đông Vĩ là Trần Đông Kiệt lại là người biết phấn đấu không thua kém gì ai, tất cả mọi cô gái ở Hà Nội đều muốn vào nhà họ Trần.

Đừng nói là Trần Đông Kiệt, dù là gả cho Trần Trí thì rất nhiều người cũng có thể vui ngất trời.

Thời còn trẻ Trần Đông Kiệt còn có một hai bạn gái, nhưng mấy năm nay dường như chẳng có cô gái nào ở bên cạnh anh ta, thế nhưng anh ta cũng không còn nhỏ, cũng đến tuổi lấy vợ lấy chồng.

Người Hà Nội đang tò mò không biết con gái nhà ai được diễm phúc này.

Thế nhưng không ai ngờ Mộ Cẩm Vân ba năm trước xuất hiện bên cạnh Tống Lâm, ba năm sau cô lại tóm được Trần Đông Kiệt.

Mộ Cẩm Vân.

Người phụ nữ đó đã biến mất gần bốn năm ở Hà Nội, nếu không có tin tức bùng nổ hôm nay thì chắc rất nhiều người đã quên mất cô rồi.

Ba năm trước đây Mộ Cẩm Vân đi lặng yên không một tiếng động, chẳng ai biết cô đi đâu.

Ba năm sau, cô vừa về đến đã tạo thành một tiếng sấm đánh ngang tia tất cả mọi người.

Đêm qua Trần Đông Vĩ mừng đại thọ sáu mươi, Trần Đông Kiệt kéo Mộ Cẩm Vân tới tham dự, tay săn ảnh không chụp được hình trong bữa tiệc nhưng Trần Đông Kiệt đưa Mộ Cẩm Vân trở về thì lại bị chụp ảnh toàn bộ hành trình.

Tay săn ảnh đó cũng là người biết chụp, hình khá là rõ nét

Mộ Cẩm Vân nhìn ảnh chụp, nếu không phải là đương sự thì chắc cô đã tin rồi.

Tiêu đề bài báo còn khiến con người ta dễ thả hồn vào ảo tưởng hơn.

Hà Nội lại bị Mộ Cẩm Vân nhấc lên một ngọn sóng lớn, bộp, Mộ Tinh Anh nhìn thấy tin tức thì đã nổi điên, mặt mũi tái nhợt.

Mộ Cẩm Vân tắt TV, cô xả một bồn nước và định tắm xong thì uống chút rượu đỏ rồi đi ngủ bù.

Tất nhiên, trước khi ngủ bù cô phải gọi điện thoại cho Trần Đông Kiệt để đề phòng tình huống bất ngờ.

Tấm ảnh này có thể được tung ra là nhờ Trần Đông Kiệt ""giơ cao đánh khẽ"".

Trần Đông Kiệt đã định gọi cho Mộ Cẩm Vân nhưng không ngờ cô đã gọi tới trước.

Anh nhìn thoáng qua Trần Hồng Oanh trên sô pha, đứng dậy lên lầu: ""Cô Cẩm Vân?""

""Chúc mừng anh Đông Kiệt, tim vui lên mặt báo rồi.""

""Cùng vui.""

""Tôi cảm thấy, như vậy có thể giảm bớt một ít tiền quảng cáo, không biết ý của anh Đông Kiệt thế nào?""

""Tôi cũng nghĩ như vậy.""

Nói chuyện cùng người thông minh không cần phải mất quá nhiều sức lực, Mộ Cẩm Vân cười khẽ: ""Nếu chúng ta đã nghĩ giống nhau thì tôi nghĩ chúng ta nên đổi cách xưng hô thôi, chồng chưa cưới của tôi ạ.""

""Vợ chưa cưới của tôi, cô nghĩ chúng ta nên xưng hô với nhau thế nào?""

""Cẩm Vân thì sao?""

""Được, cô thích gọi tôi thế nào cũng được.""

""Được thôi, Đông Kiệt.""

Cô sửa miệng khá là nhanh, Trần Đông Kiệt nhíu mày: ""Cẩm Vân?""

Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: ""Tôi phải đi tắm đây, hi vọng hôm nay điện thoại của anh sẽ không bị gọi nổ.""

""Yên tâm.""

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó đưa tay lấy điều khiển từ xa kéo rèm cửa sổ lại, giơ tay cởi chiếc áo tắm trên người và nhấc chân bước vào bồn tắm.

Kế tiếp phải xem nhà họ Trần rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play