Anh không có trái tim, trong thế giới của anh thì vinh hoa phú quý và quyền lực mới là thứ được đặt lên hàng đầu, cô biết mình không giành nổi và cũng không muốn tranh giành.

Cho nên nhiều năm như vậy, cô vẫn khép mình ở Hòa Bình.

Cô từng yêu anh, yêu không có đúng và sai, thế nhưng thiên đường của cô và địa ngục cô chịu đều do một tay anh mang tới.

Nói thật, trước đó cô vẫn chưa bao giờ hận anh.

Có lẽ là oán trách, trách anh khi đó lạnh lùng và hờ hững, nhưng nghĩ lại anh cũng không có làm cái gì sai, cô là người tình của anh, cô không có thân phận, xét đến cùng khi vợ cả tới thì cô lùi bước là chuyện dễ hiểu.

Thế nhưng phụ nữ đều làm bằng tình yêu, vì thế cô từng oán trách anh.

Dù vậy, cô cũng chưa từng hận anh.

Nhưng bây giờ, cô lại hận anh.

Cô hận anh đeo bám mãi không bỏ, hận anh lòng tham không đáy.

Một khi đã nói ra thì không thể dừng lại được.

Đó giờ cô vẫn không muốn nói bởi vì một khi nói ra lòng cô lại đau như ngàn con dao đang đâm vào.

Nhưng mà nay cô đã đủ đau, cô cần gì phải sợ hãi nữa.

“Ngạc nhiên lắm hả? Hạ Như Mộng đẩy tôi một cái, tôi vẫn còn chưa biết mình mang thai thì cô ta đã biết rồi. Cô ta mua chuộc y tá trong bệnh viện đổi thuốc cảm của tôi thành thuốc phá thai. Tôi cũng thấy ngạc nhiên, tôi chỉ ngã nhẽ một cái tôi, sao mới qua có một ngày bác sĩ đã nói cho tôi biết là tôi mang thai, con tôi còn không giữ được!”

Nước mắt không ngừng chảy xuống, tầm mắt bị ngăn trở, cô đưa tay lau nước mắt, cắn răng tiếp tục gằn từng tiếng nói: ""Tôi vừa mới biết mình mang thai, bác sĩ lại nói với người mới biết mình sắp được làm mẹ rằng con tôi không thể ở lại được.”

Cô nhớ tới ngày đó, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như vậy, tay chân lạnh toát, cô nằm ở trên giường bệnh, mờ mịt nhìn trần nhà, bác sĩ đúng trước mặt nói cái gì đó, cô nghe không rõ ràng lắm.

Sau đó Lục Hoài Cẩn tới, anh ta nắm tay cô, không ngừng gọi tên cô, nhưng trong đầu cô chỉ có lời bác sĩ đã nói: ""Cô Cẩm Vân, đây là đơn xác nhận phẫu thuật làm sạch tử cung của cô, cô ký tên đi.”

Nhớ tới ngày đó, cô chỉ cảm thấy mình lại bắt đầu rét run.

Cô nhìn Tống Lâm trước mặt: ""Thế nào? Vui vẻ không, Tống Lâm?""

Cô nói xong, đột nhiên cười ha hả: ""Thật ra đứa bé không đến đây cũng tốt, gặp phải một người cha như anh, một người mẹ như tôi thì có sinh ra cũng không thể sống vui vẻ hạnh phúc. Không đến cũng tốt.""

Giọng cô càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, Tống Lâm dường như nghe không được.

Lần đầu tiên anh nói không nên lời, Mộ Cẩm Vân trước mặt vừa khóc vừa cười, trên mặt tất cả đều là nước mắt, cả người thảm hại nhếch nhác nhưng ánh mắt nhìn anh lại như dao găm.

Tống Lâm còn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe thấy tiếng cô nghiến răng nghiến lợi: ""Tống Lâm, tôi biết trước kia tôi yêu anh nên bị khinh rẻ, tôi không so đo, nhưng sau đó tôi đã đi và sống cuộc đời của mình, tôi chỉ muốn sống bình yên quãng đời còn lại, anh vẫn không chịu buông tha cho tôi! Tôi hận anh cả đời này việc tôi hối hận nhất chính là nhờ anh cứu tôi!”

Nếu lúc trước biết có ngày hôm nay, cô thà chết trong tay mẹ con rắn rết kia.

Cô hận anh, hận muốn giết chết anh!

Anh dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì để đùa giỡn cô như thú cưng, nhớ tới thì trêu một tí, vui vẻ thì cười với cô rồi cáu bẳn lại lạnh lùng nhìn cô? Khi cần thì tìm tới cô, khi không muốn nhìn thấy giờ thì giơ chân đá văng!

Anh rốt cuộc là dựa vào cái gì!

Nói đến cùng, anh cũng chỉ ỷ vào việc cô yêu anh mà thôi!

""Anh có tư cách gì đến chất vấn tôi, Tống Lâm? Anh có tư cách gì!""

Cô nghĩ đến đứa bé đó thì lại thấy cả người mình trở nên khó chịu, cô đứng dậy trực tiếp giơ hai tay bóp cổ anh.

Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân cực kì dữ tợn, sức cô cũng không hề nhẹ một tí nào, dường như cô muốn giết anh thật.

Tống Lâm nhìn cô, chua xót như thủy triều dâng lên trong lòng, càn quét tới đây, anh bị bao phủ trong đó, làm gì cũng thấy đau đớn khó chịu.

Anh cũng không nhúc nhích, cũng như cô khi bị anh bóp cổ khi nãy.

Nhìn mặt Tống Lâm ngày càng tái xanh, hận thù trong mắt cô ngày càng dày đặc: “Anh tưởng rằng tôi yêu anh nên anh có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi nói cho anh biết, Tống Lâm, tôi hận anh!""

Cô khàn cả giọng rống lên, giọng nói đó có thể bật được cả mái nhà.

Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên chen vào: ""Cẩm Vân!""

Là Hứa Thanh Nga!

Mộ Cẩm Vân giật mình, tay cô buông lỏng, Hứa Thanh Nga đã chạy đã tới, kéo cô ra sau người mình và giơ tay bảo vệ cô, lạnh lùng nhìn Tống Lâm: ""Tống Lâm, nếu anh còn là một người đàn ông thì tốt nhất là hãy biến mất trước mặt cô ấy đi!”

Hàn nghị đi theo Hứa Thanh Nga tới chạn trước mặt Tống Lâm, Tống Lâm vừa bị Mộ Cẩm Vân bóp cổ nên hơi thở không được bình thường lắm.

Anh ngã trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân được Hứa Thanh Nga bảo vệ ở sau người: ""Nhưng em cũng yêu tôi.""

""Không! Tôi hận anh!"" Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu nổi cơn tam bành.

Cô che tai mình lại, hét to mình hận anh.

Hứa Thanh Nga tức giận đến nỗi cả người phát run: ""Hàn nghị, ôm Cẩm Vân đi!""

Nghe cô ấy nói thế, Hàn nghị đi tới ôm Mộ Cẩm Vân đi, Hứa Thanh Nga giữ lấy tay cô: ""Cẩm Vân, chúng ta về nhà.""

Mộ Cẩm Vân cắn môi, hai mắt màu đỏ tươi vẫn gắt gao nhìn Tống Lâm.

Cô không nói chuyện, chính là cả người phát run, nắm tay Hứa Thanh Nga thật chặt.

Tống Lâm nhìn cô, không cản Hứa Thanh Nga lại để bọn họ dẫn người đi.

Ra khỏi biệt thự, Mộ Cẩm Vân mới thoáng tỉnh táo lại, cô giật mình: ""Tôi tự đi được.”

Hàn nghị nhìn thoáng qua Hứa Thanh Nga, thấy Hứa Thanh Nga gật đầu anh ta mới buông tay.

Hứa Thanh Nga đỡ Mộ Cẩm Vân cảm nhận được cả người cô đang run rẩy, trong lòng vừa tức lại đau lòng, chỉ có thể nắm tay cô đi vào trong xe.

Nghe được tiếng động cơ, Tống Lâm vẫn ngồi ở trên sô pha không hề nhúc nhích mới đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nhìn chiếc xe dần dần lái đi xa, anh cũng không cử động gì, chỉ đứng đó như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới xoay người trở lại sô pha, giơ tay cầm lấy di động, tìm số Lý Minh Việt.

Rõ ràng chỉ cần ấn một chút có thể quay số điện thoại, thế nhưng anh nhấn rất nhiều lần, mới bấm xong dãy số.

Lý Minh Việt đưa Mộ Cẩm Vân đưa đến biệt thự xong cũng không còn dám đi làm cái gì khác, luôn ngồi trong khách sạn chờ anh.

Anh ta biết, trước đó Tống Lâm không chịu buông tha cho Mộ Cẩm Vân, nay có thêm một đứa nhỏ chắn giữa bọn họ thì Tống Lâm lại càng không có khả năng buông tay.

Nhiều năm như vậy, Tống Lâm chưa từng phá vỡ nguyên tắc của mình vì một người người phụ nữ nào, nhưng Mộ Cẩm Vân không giống vậy.

Anh ta đang nghĩ tới lúc này đây chuyện sẽ cực kì ầm ĩ thì Tống Lâm đã điện thoại tới.

Lý Minh Việt hẫng mất một nhịp tim: ""Tổng giám đốc Lâm?""

“Điều tra kỹ lại chuyện sẩy thai năm đó.”

Nghe anh nói thế, Lý Minh Việt cảm thấy run lên, biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì rồi nên anh ta vội vàng đáp lời: ""Được thưa tổng giám đốc Lâm.""

Vừa dứt lời, Tống Lâm đã ngắt cuộc trò chuyện.

Lý Minh Việt cảm thấy hơi bất an, vội vàng tìm người đi tra rõ chuyện năm đó.

Chuyện này trên cơ bản là sơ sót của anh ta, anh ta nghĩ Mộ Cẩm Vân là người thông minh như vậy nên chủ động phá bỏ đứa bé cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng anh ta lại quên rằng dù thông mình cách mấy thì đụng phải tình yêu cũng thành ngu ngốc.

Lý trí biết đứa nhỏ không thể giữ lại, nhưng trên mặt tình cảm thì nói chung vẫn luyến tiếc.

Tống Lâm này gọi điện thoại tới Lý Minh Việt đã biết, chuyện năm đó e là không có đơn giản như vậy.

Anh ta có linh tính là có thể chuyện này liên quan tới Hạ Như Mộng.

Cúp điện thoại xong, Tống Lâm ngồi trên sô pha, nhìn vừa vị trí Mộ Cẩm Vân vừa ngồi, lời cô nói vẫn còn bên tai.

Cô nói rất nhiều, nhưng chỉ có duy nhất câu đó nghe như tiếng ám ảnh, liên tục vang lên trong đầu anh: Tống Lâm, tôi hận anh!

Cô nói cô hận anh!

Trước đó cô đã nói một lần, nói khi cô tức điên lên được.

Khi đó anh chỉ thấy cực kì tức giận nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy khủng hoảng không nói nên lời.

Có một cánh tay đang bóp chặt lấy cổ an, anh không thở nổi.

Không, cô yêu anh!

Cô chỉ có thể yêu anh!

Anh tự tay xé hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc ra hút.

Nicotine không thể giúp anh tỉnh táo lại, lại làm cho anh thêm mờ mịt.

Tống Lâm sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có cảm giác không biết làm sao.

Anh không biết rốt cuộc người nào sai, vì sao, anh lại thảm hại khi đứng trước mặt cô gái tên Mộ Cẩm Vân này như vậy.

Đứa bé đó…

Đừng nghĩ nữa, nghĩ tới anh lại thấy tim nhói đau.

Chắc là khi đó cô cũng đau lắm nhỉ?

Cô thương anh như vậy, đó là đứa nhỏ của bọn họ.

Nghĩ đến đây, anh lại có vài phần vui vẻ.

Nhưng vui vẻ rồi anh lại không biết phải làm sao.

Là anh, anh hại chết đứa nhỏ của bọn họ.

Món nợ này anh cũng không biết trả lại như thế nào, cũng không thể trả lời.

Chiếc xe dần lên đường cao tốc, trong xe cực kì im lặng.

Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân thấy cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe không rên một tiếng, tóc lộn xộn xõa tung phía sau và trên mặt đều là nước mắt, nhếch nhác đến mức người ta phải đau lòng.

Cô ấy muốn nói, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lúc trước Mộ Cẩm Vân nói không cần kháng án thì cô ấy vẫn không hiểu tại sao, rõ ràng vụ án này không có đầy đủ bằng chứng để buộc tôi, có nhiều chỗ còn là chứng cứ vớ vẩn, cô chỉ cần xin kháng án và cho họ thời gian thì chắc chắn có thể tìm ra chứng cớ.

Nhưng mà Mộ Cẩm Vân lại nói không kháng, cô nói cô ấy chấp nhận thôi.

Một câu ""chấp nhận"" đã thay đổi nhận thức của cô ấy về Mộ Cẩm Vân.

Dành Dành có thể đi đến ngày hôm nay cũng là vì Mộ Cẩm Vân chưa bao giờ “chấp nhận” bỏ cuộc.

Sau đó lời Hàn Nghị nói đã thức tỉnh cô ấy, cô ấy tức giận rồi lại không thể làm gì, đành phải dùng tiền thuê người gác cửa để họ báo cho mình biết nếu như có Tống Lâm hay những người liên quan tới anh xuất hiện.

Cô ấy muốn đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.

Cũng không ngờ, hôm nay đã nhận được điện thoại nói Mộ Cẩm Vân bị thư ký của Tống Lâm đưa đi rồi, đến khu biệt thự Đông Sơn.

Cô ấy và Hàn Nghị đang định ăn một bữa cơm đàng hoàng với mẹ mình nhưng nghe thế thì lập tức chạy qua.

Nhưng vẫn muộn.

Cô ấy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Cẩm Vân thế này thì cô ấy chưa thấy bao giờ.

Hứa Thanh Nga nhớ nếu không phải mình gọi tiếng ""Cẩm Vân"" đó thì chắc Mộ Cẩm Vân thật sự sẽ giết chết Tống Lâm.

Cô thật sự rất hận anh.

Chiếc xe đỗ dưới lầu nhà trọ, Hứa Thanh Nga mở miệng gọi cô một tiếng: ""Cẩm Vân, chúng ta về nhà.""

Mộ Cẩm Vân lúc này mới giật mình, cô quay đầu nhìn cô ấy, không nói gì, đẩy cửa xe ra đi xuống.

Hứa Thanh Nga muốn biết cô bị cái gì nên vội vàng xuống xe đuổi theo cô, lại bị Hàn nghị kéo lại.

Mộ Cẩm Vân chạy tới trước cửa thang máy, nhấn nút và im lặng đứng đó.

Trông cô cực kì đau lòng, Hứa Thanh Nga không dám nói dù chỉ là một câu.

Cửa thang máy mở ra, Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi vào.

Trông cô thì vẫn bình thường, ngoài việc không nói gì ra, thế nhưng Hứa Thanh Nga vẫn thấy cô là lạ ở chỗ nào đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play