Đồng chí cảnh sát đối với cô cực kì khách sáo, cô bị giam ở trong phòng thẩm vấn, tâm trạng lại cực kì bình tĩnh.

Có lẽ là lo lắng đề phòng lâu rồi, cuối cùng cũng chờ đến đây một ngày này, Mộ Cẩm Vân cũng không có cái gì ngoài ý muốn.

Phùng Lập nhìn người ở bên trong, cau mày, có đồng nghiệp đem tài liệu đưa cho anh ta: ""Đội trưởng.”

Phùng Lập gật đầu, nhận tài liệu ra khỏi phòng theo dõi

Cửa được đẩy ra, Mộ Cẩm Vân bên trong đang im lặng ngồi ở đằng kia.

Trên mặt bàn có một ly nước, cô uống một nửa.

Có lẽ là nghe được tiếng vang, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh ta.

Phùng Lập thu giấu cảm xúc trên mặt đi, nhấc chân đi qua, ngồi đối diện cô: ""Cô Cẩm Vân bình tĩnh hơn so với những gì tôi nghĩ.”

Nghe được Phùng Lập nói thế, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười: ""Nếu tôi làm thì tôi sẽ nhận, không phải việc tôi làm thì tôi sẽ không nhận.”

""Phải không?"" Phùng Lập nhướng mày, anh ta làm cảnh sát bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người như Mộ Cẩm Vân.

Anh ta nói xong bèn đưa hợp đồng trong tay ra: ""Đây là chữ kí tên của cô ư?”

Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua: ""Là tôi ký.""

""Chúng ta điều tra ra được thánh ba tài khoản của cô có một số tiền không rõ nguồn gốc được chuyển vào, khá nhiều, cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao số tiền đó lại được chuyển cho cô không?”

Mộ Cẩm Vân nhíu mày: ""Có thể cho tôi xem một chút không?""

Phùng Lập buông tay, cũng không làm khó cô.

Mộ Cẩm Vân nhận bản hợp đồng kia và sắc mặt nhanh chóng tái nhợt: “Cảnh sát, đây là chữ ký cũa tôi nhưng tôi lại chưa từng nhìn thấy bản hợp đồng này, anh bảo rằng trong tài khoản của tôi đột nhiên có một số tiền lớn thì tôi lại càng không biết.""

Cô tới đó thì dừng một chút: ""Tôi tin tưởng anh cũng đã điều tra về tài sản đứng tên tôi, tôi từng là một trong hai cổ đông của Dành Dành, trong tay nắm giữ gần tám mươi phần trăm cổ phần Dành Dành, sau đó tôi lại bán cho chủ của Dành Dành bây giờ là anh Trương Thanh Luân, vốn lưu động trong tay tôi vượt quá con số trăm tỷ, anh cảm thấy tôi cần phải mạo hiểm để lấy được con số lớn anh nói ư?”

Cô nói cực kì rành mạch và hợp logic, Phùng Lập cũng biết rõ cô nói chính xác chín mươi chín phần trăm.

Nhưng người có lòng tham không đáy, người có tiền không có nghĩa là họ không muốn kiếm thêm, anh ta làm cảnh sát lâu như vậy, tất nhiên không thể giải quyết vụ án vào những lý luận suông: “Cô Cẩm Vân, cô nói cũng đúng. Nhưng chữ kói này cùng với số tiền đó, chúng tôi có cả ảnh chụp, cô có thể giải thích là tại sao không?""

“Ảnh chụp gì?""

“Đây là ông Chu có tên trong bản hợp đồng này, ông ta đã khai mình sẽ cho cô một số tiền lớn để cô giúp ông ta bày ra một vở kịch.”

Phùng Lập nói xong trực tiếp đặt ảnh chụp trước mặt cô.

Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua, trực tiếp nhíu mày: ""Ta không biết người đàn ông này.""

""Vậy cô giải thích như thế nào về đoạn ghi âm cùng với những bẳng chứng tiếp xúc của hai người?

""Ta không biết ông ta, cũng không biết ghi âm cuộc trò chuyện và đống ảnh chụp là sao cả.”

Cô không thừa nhận, Phùng Lập cũng lạnh mặt: ""Cô Cẩm Vân, cô cảm thấy số tiền đó có thể khiến ở trong tù bao nhiêu năm? Nếu cô thật sự vô tội thì cô nên hợp tác với chúng tôi.”

Nghe được lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân đột nhiên nở nụ cười: ""Anh cảnh sát. Anh có tin tưởng là tôi vô tội không?""

Gương mặt được trang điểm sắc bén của người con gái trước mặt cười rộ lên thật đẹp.

Lúc nãy vẫn còn lạnh tanh rồi đột nhiên nở nụ cười.

Anh ta khẽ mím môi, không trả lời câu hỏi của cô: ""Cô Cẩm Vân, mời cô hợp tác với chúng tôi!""

Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước: ""Người đàn ông này là cậu của thư ký tôi, tiếp xúc với ông ta là vì trước đó thư kí tôi bị bệnh, tài liệu quan trọng của công ty lại ở nhà. Còn ghi âm cuộc trò chuyện thì tôi nghĩ không cần tôi nói anh cũng biết tại sao lại thế này. Chữ ký này... Tôi ký rất nhiều giấy tờ rồi nên không nhớ nổi, nếu cảnh sát cảm thấy tôi vô tội thì có thể điều tra thêm về thư ký của tôi.”

Lần đầu tiên Phùng Lập gặp phải người như vậy, nói cam chịu thì lại không đúng lắm.

Anh ta cũng không hỏi nữa: ""Vậy phiền Cô Cẩm Vân ở trong này chờ tin tức.""

""Ừm!"" Cô lên tiếng, nhìn Phùng Lập đóng cửa rời đi, tựa vào ghế và đột nhiên nở nụ cười.

Thật ra cô cũng vô tình phát hiện ra Trâm Anh không thích hợp, cô từng nhắc nhở Trâm Anh, chỉ là không ngờ, đối phương tiên hạ thủ vi cường.

Biết được chuyện của Mộ Cẩm Vân, điều đầu tiên Hứa Thanh Nga làm chính là tìm luật sư cho cô.

""Sao lại thế này?""

Mộ Cẩm Vân lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Nga: ""Mình cũng không rõ lắm, họ nói mình biển thủ mất tiền của công ty.”

Hứa Thanh Nga nhìn cô, nhíu mày: ""Cẩm Vân, ta muốn nói với cậu chuyện này!”

""Ừm!""

""Tháng trước chủ tịch Tín Hữu từng gặp mặt Tống Lâm, bây giờ xảy ra chuyện này…”

Nghe cô ấy nói thế, Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn: “Anh ta muốn mình tới cầu xin anh ta à?""

""Cẩm Vân, cậu đừng ngoan cố! Số tiền đó rất lớn, Tín Hữu mà làm lớn thì cậu sẽ ngồi trong tù rất lâu…”

""Vậy thì cứ ngồi đó thôi.” Cô đã chịu đựng Tống Lâm quá đủ rồi, anh có bản lĩnh thì cứ để cô ở trong này cả đời!

Hứa Thanh Nga biết mình đang đâm đầu vào một con trâu nên không có tiếp tục nói: ""Cậu yên tâm, rõ ràng chuyện này là vu oan giá họa, chỉ cần không phải sự thật thì cậu sẽ không sao cả.”

""Mình không lo lắng Thanh ga.""

Cô ấy nhìn cô nở nụ cười, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.

Hứa Thanh Nga chợt ngây ngẩn, đột nhiên hiểu ra.

Có lẽ Mộ Cẩm Vân là đã sớm chờ đợi tới cái ngày này, nay nó tới thì tất nhiên cô sẽ không lo lắng.

Phùng Lập đi rồi trở về đã mang đến một tin xấu.

Trâm Anh tự sát, để lại một bức di thư, nói đã sớm biết Mộ Cẩm Vân sẽ cắn ngược lại mình, cho nên cô ấy lấy cái chết chứng minh sự trong sạch.

Hơn nữa còn trả hết lại tiền Mộ Cẩm Vân nhờ cô ấy và cậu cô ấy giấu đi bỏ túi riêng, chỉ mong là mọi người không truy cứu trách nhiệm của ông ấy.

Vụ án nhanh chóng đi vào ngõ cụt, không ai có thể chứng minh Mộ Cẩm Vân trong sạch, ngược lại là tất cả chứng cứ đều nói lên rằng cô không trong sạch.

Vụ án này gây ra ảnh hưởng rất lớn, Mộ Cẩm Vân có thân phận đặc biệt, trước cái ngày ra tòa, Hạ Như Mộng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

""Mộ Cẩm Vân, chắc không ngờ là Tống Lâm tàn nhẫn như vậy nhỉ?""

Mộ Cẩm Vân nhìn Hạ Như Mộng trước mặt không nói gì.

Nhưng điều đó không thể giảm bớt sự vui vẻ của Hạ Như Mộng: ""Tôi nói cho cô nghe một tin tức tốt nhé? Chủ tịch Tín Hữu định gả con gái mình cho Tống Lâm đấy!""

Mộ Cẩm Vân vẫn là không nói gì, Hạ Như Mộng thấy cô không mở miệng, cảm thấy hơi nhàm chán: ""Quên đi, cô rơi xuống bước đường này rồi tôi lại bỏ đá xuống giếng cũng không còn nghĩa lý gì. Hôm nay tới thăm cô cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn nói cho cô biết, Tống Lâm chính là người như vậy, chúng ta gặp phải anh ta do do xui xẻo.”

Cô ta nói xong, đột nhiên nở nụ cười: ""Mộ Cẩm Vân, thật ra tôi rất hâm mộ cô, cô cứng rắn và kiêu hãnh hơn tôi nhiều.”

Dứt lời, Hạ Như Mộng xoay người rời khỏi đó.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng của cô ta, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay được buông lỏng.

Hạ Như Mộng nói rất đúng, gặp phải Tống Lâm là do bọn họ xui xẻo.

Thế nhưng cô sẽ chấp nhận như thế ư?

Một ngày nào đó, cô sẽ làm Tống Lâm hối hận.

""Mộ Cẩm Vân đã đến giờ."" Người canh gác gọi cô, ánh mắt đỏ ngầu của cô khiến người đó không khỏi giật mình.

Mộ Cẩm Vân dính dáng đến vụ án có số tiền quá lớn, dù bây giờ Tín Hữu vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của cô nhưng cô đã phạm luật nên bây giờ luật sư chỉ có thể giúp cô giảm án phạt xuống mức thấp nhất thôi.

Thế nhưng vụ án này cũng có rất nhiều chỗ không thể giải thích được, chẳng hạn như Mộ Cẩm Vân không có động cơ, hơn nữa, cậu Trâm Anh người được xem là đồng phạm chỉ gặp mặt nhau đúng một lần, ngoài ra cũng không có tiếp xúc gì.

Hơn nữa lúc trước người báo cáo với cơ quan chức năng không phải là ai xa lạ mà chính là Trâm Anh.

Thế nhưng nay Trâm Anh đã tự sát, chết không có đối chứng.

Tài khoản Mộ Cẩm Vân đột nhiên có một số tiền lớn là chuyện của cuối tháng hai, cô bị báo cáo vào giữa tháng năm, còn chưa tròn ba tháng.

Sau khi mọi chuyện xảy ra, hành động đầu tiên của Mộ Cẩm Vân chính là trả tiền về.

Trải qua lời biện hộ của luật sư, cuối cùng Mộ Cẩm Vân bị phán án tù giam có thời hạn tám tháng, hơn nữa phải bồi thường tất cả những tổn thất về mặt kinh tế cho Tín Hữu.

Sau khi có phán quyết, mặt Hứa Thanh Nga tái nhợt.

Mộ Cẩm Vân nhìn cô ấy rồi lại nở nụ cười.

Khi cô bị giải ra khỏi tòa án thì Tống Lâm đang đứng trên lối đi.

Mộ Cẩm Vân không hề liếc mắt nhìn anh dù chỉ là một lần.

Hứa Thanh Nga nhìn thấy Tống Lâm thì trực tiếp liền xông lên cho Tống Lâm một cái tát: ""Anh dựa vào cái gì mà dám đối xử với cậu ấy như thế!""

Cô ấy chỉ có một vài cảm xúc với những người thân quen, còn với người ngoài thì luôn hờ hững.

Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Nga nhìn Tống Lâm trước mắt, hai mắt đã đỏ lên.

Người đàn ông ấy đứng đó xoa má mình, nhìn Hứa Thanh Nga nở nụ cười: ""Chẳng dựa vào cái gì cả, chỉ là tôi thích thế!""

Nghe được lời này, cảm xúc Hứa Thanh Nga gần như không thể khống chế được, cô ấy tức giận đến nỗi cả người phát run, nếu không có Hàn nghị ngăn lại chắc cô ấy đã lao tới đánh cho Tống Lâm một trận.

Cô lạnh lùng nhìn Tống Lâm, đột nhiên nở nụ cười: ""Thật là may mắn, năm đó đứa bé của hai người không thể giữ lại được. Tống Lâm, anh là người không có trái tim!”

Hứa Thanh Nga nói xong bèn đẩy Hàn nghị, nhấc chân đi.

Thế nhưng người đàn ông lúc nãy vẫn không có thái độ gì đặc biệt chợt táo mặt, anh trực tiếp chặn đường Hứa Thanh Nga, chặn trước mặt cô ấy: ""Đứa nhỏ gì?”

Hứa Thanh Nga luôn giúp Mộ Cẩm Vân giấu diếm lâu như vậy, chuyện tới nước này rồi thì cô ấy cũng không muốn nhìn Mộ Cẩm Vân ngốc như vậy nữa: ""Tổng giám đốc Lâm là người thế nào nhỉ? Anh hỏi tối á? Chuyện của bốn năm trước, chỉ cần anh có lòng muốn biết thì cần gì phải hỏi tôi?”

Cô ấy châm chọc một phen rồi đi không hề dừng lại.

Tống Lâm nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Nga với ánh mắt hung ác, lớn tiếng gọi: ""Thư ký Việt!""

""Tổng giám đốc Lâm?"" Sắc mặt Lý Minh Việt cũng không tốt, anh ta không dám nhiều lời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play