Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mình vừa bị cái gì đâm một chút nên vội vàng thu hồi tầm mắt.

Lúc này, xe bọn họ xe cũng tới nơi, chính là đứng ở Tống Lâm kia cỗ xe rêu rao Lincoln mặt sau.

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, cúi đầu cười với Mộ Cẩm Vân: ""Xe đến đây rồi, chúng ta đi lên thôi.""

""Ừm."" Cô khẽ nói ứng, đi theo Tiêu Dật tới chỗ chiếc xa.

Tài xế xuống xe mở cửa xe, Tiêu Dật nghiêng người ý bảo cô đi vào trước.

Mộ Cẩm Vân cười với Tiêu Dật tỏ vẻ cảm ơn, đang định cúi người ngồi vào bên trong xe thì đột nhiên có người gọi cô một tiếng: ""Cô Cẩm Vân.""

Cô khẽ nhíu mày, cũng không tính để ý tới nhưng mà đối phương đã chạy tới chỗ chiếc xe bên này: ""Cô Cẩm Vân.""

Người đó là Lý Minh Việt.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Lý Minh Việt, trên mặt cũng không vẻ mặt gì đặc biệt.

Nụ cười trên môi Tiêu Dật nhạt đi, nhưng anh ta cũng không mở miệng nói gì, chỉ là đi lên phía trước nửa bước, xem như giúp Mộ Cẩm Vân chặn Lý Minh Việt.

""Thư ký Việt, có chuyện gì cần nói ư?""

""Tổng giám đốc Lâm muốn nói với cô mấy câu.""

Tống Lâm bảo Lý Minh Việt tới đây tức là đang muốn cô qua đó.

Mộ Cẩm Vân khẽ mím môi, nhìn qua Tiêu Dật: ""Tôi đi qua đó một chuyến.""

""Không vội, tôi ở chỗ này chờ cô.""

Cô gật đầu, sau đó theo Lý Minh Việt đi sang bên kia.

Tống Lâm cũng vào trong xe, Lý Minh Việt dẫn cô tới chỗ chiếc xe đang đỗ: “Cô Cẩm Vân.""

Trong xe cực kì tối tăm, Mộ Cẩm Vân vừa cúi đầu, đã nhìn thẳng vào mắt Tống Lâm.

Tay cô đang rũ hai bên chợt siết chặt và cúi người ngồi vào.

“Lạch cạch.” Cô vừa ngồi xuống thì cửa xem đã bị người ta đóng lại.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi hoảng hốt, thế nhưng nhìn vào ánh mắt Tống Lâm thì cô vẫn là kiên trì mở miệng trước: ""Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp.""

Cô vừa dứt lời thì chiếc xe đột nhiên chậm rãi lái đi.

Lớp vỏ bọc bình tĩnh Mộ Cẩm Vân cố dựng lên lập tức sụp đổ: ""Tổng giám đốc Lâm, anh có chuyện muốn nói với tôi cơ mà? Anh làm vậy là sao?”

Tống Lâm nhìn cô, mặt không chút thay đổi ném ra hai chữ: ""Cản đường.""

Sau khi anh nói xong thì xe trực tiếp lái ra khỏi khách sạn và lên đường quốc lộ.

Mộ Cẩm Vân nhìn cảnh vật liên tục vụt qua ngoài cửa sổ thì chỉ cảm thấy lòng mình phát run.

Nói có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô lên xe rồi, Tống Lâm cũng chỉ nói đúng hai chữ.

Anh cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng ánh mắt đen tối đó nhìn thẳng tắp vào cô.

Đôi mắt đó vừa lạnh lẽo vừa tối đen, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn là không dám nhìn qua.

Thế nhưng cô lại không thể cúi đầu, chỉ cần cúi đầu, cô sẽ thua.

""Em đang bắt đầu cùng với Tiêu Dật ư?""

Chiếc xe dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ tiền, người đàn ông im lặng tầm năm phút rốt cuộc đã chịu mở miệng.

Mộ Cẩm Vân cười lạnh: ""Chuyện này không có liên quan gì tới anh thì phải.""

“Tiêu Vi Đức không còn trẻ, sức khỏe cũng không có gì đặc biệt, không biết bị chọc điên một vố xong có nằm vào quan tài luôn không.”

Anh luôn nói chuyện độc mồm độc miệng như thế, Mộ Cẩm Vân nghe chỉ cảm thấy cả người lạnh toát: ""Tống Lâm, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, anh cứ việc nói thẳng.""

Cô gái trước mặt đã tỏ ra khó chịu, gương mặt xinh đẹp ấy cũng không thể che giấu được sự tức giận của cô.

Ánh mắt luôn đong đầy tình cảm ấy nay chỉ còn lại lạnh lẽo cùng thù hận, anh nghĩ tới cảnh cô cười với Tiêu Dật trong hội trường lúc nãy thì Tống Lâm lại cảm thấy có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy.

""Dành Dành đã tiến hành xin cấp số đăng kí, em cảm thấy tôi nên ra tay lúc nào thì tốt?”

Anh nói hờ hững là thế nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh đến mức con người ta lạnh lẽo.

Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói thì cả người cứng ngắc.

Cô muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vừa mấp máy môi thì lại phát hiện môi mình đang run lên.

Anh đang cảnh cáo cô!

Anh đang uy hiếp cô!

Đèn đỏ đã chuyển màu, chiếc xe lại nhanh chóng lao đi.

Tay Mộ Cẩm Vân đã siết lại thật chặt, dường như lòng bàn tay cô đã bị móng tay bấu nát.

Sau một lúc lâu, cô mới cắn răng ném ra hai chữ: ""Dừng xe!""

Xe không có dừng lại, Tống Lâm lạnh lùng nhìn cô, hừ lạnh: ""Mộ Cẩm Vân, cánh em cứng thì tôi sẽ chặt đứt đôi cánh của em, tôi xem em có thể cứng tới khi nào.”

Cả người Mộ Cẩm Vân đang phát run, cô nhìn người lái xe phía trước và nổi điê lên nói: ""Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Dừng xe!""

Giọng của cô rất lớn, nhưng trong xe không có ai nghe cô nói.

Cô xoay người kéo cửa xe, nhưng cửa xe cũng bị khóa cứng.

Tống Lâm vẫn lạnh lùng nhìn cô và không nói một lời, như thể đang nhìn con thỏ đang vùng vẫy trong vô vọng nơi lồng sắt.

Mộ Cẩm Vân không thể mở cửa xe, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: ""Tống Lâm, anh không phải là đàn ông!”

Cô đã gào ra những lời đó.

Cô vừa dứt lời thì sắc mặt người đàn ông ấy nhanh chóng tối đi: ""Lái nhanh lên một chút!""

Anh vừa nói xong thì tốc độ xe đã tăng lên.

""Anh có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này, anh kiếm chuyện với những người vô tội thì được cái gì?”

""Em cứ yên tâm, tôi sẽ chằm vào em, Mộ Cẩm Vân!"" Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt đó làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Mộ Cẩm Vân giật mình, chiếc xe đột nhiên ngừng lại.

Tài xế đằng trước dè dặt quay đầu lại nhìn Tống Lâm: ""Tổng giám đốc Lâm, đến khách sạn rồi.""

""Mở cửa.""

Anh nói xong bèn đẩy cửa xe ra và xuống xe.

Mộ Cẩm Vân cũng đẩy cửa xe ra, cô xuống xe được rồi chỉ muốn bỏ chạy.

Tên điên Tống Lâm này, cô không muốn đứng gần anh dù chỉ là một phút!

Thế nhưng cô vừa xuống xe đi được vài bước thì Tống Lâm đã đi tới.

Mộ Cẩm Vân bị anh tóm lại, cô chạy không thoát.

Trong nháy mắt, cả người cô cô đột nhiên như con mèo xù lông vừa cầm tay anh vừa gào lên: ""Anh buông ra!""

Tống Lâm cười lạnh, dễ dàng bế cô lên.

Mộ Cẩm Vân đấm đá giãy dụa, có một nhóm người trở về, nghe được Mộ Cẩm Vân hét lên bèn nhìn về phía này theo bản năng.

Mộ Cẩm Vân thấy có người nhìn qua, vội vàng mở miệng: ""Cứu mạng! Tôi không biết anh ta! Anh ta là tên điên! Cứu tôi với!""

Cô ăn mặc khá xinh xắn, quần áo Tống Lâm cũng khá chỉn chu, hai người mới từ trong bữa tiệc ra lại gây ra chuyện thế này khiến con người ta phải suy nghĩ miên man.

Có người định ra tay nhưng Tống Lâm đột nhiên nói: “Thật lòng xin lỗi, vợ tôi đang nổi cáu với tôi ấy mà!”

Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói, chỉ cảm thấy ngực tê rần, khi kịp phản ứng thì lại mở miệng: ""Tôi không phải là vợ anh ta! Tôi không biết anh ta!""

Cô giãy dụa mạnh, khàn cả giọng, hai mắt đỏ hồng, cực kì đáng thương, đã có người đàn ông nhịn không được muốn tiến lên hỗ trợ.

Nhưng mà tài xế của Tống Lâm lái xe lại ngăn cản, sau đó tài xế lấy tấm ảnh trong lòng ngực ra đưa cho những người đó xem, cuối cùng những người đó đành phải tản ra.

Mộ Cẩm Vân bị Tống Lâm ôm vào trong thang máy như thế, sức cô không bằng Tống Lâm, trốn không được, nhìn cửa thang máy khép lại, cô cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu ra mà lại há miệng cắn cánh tay anh.

Cô dùng hết sức cắn nên mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng.

Tống Lâm cúi đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo: “Dùng thêm chút lực nữa đi!""

Anh cười, bên trong đáy mắt là khiêu khích hung hăng ngang ngược.

Mộ Cẩm Vân suýt hôn mê đi nhưng cơ bắp của anh cực kì cứng rắn, vừa mới cắn xuống không biết nhưng cằn được một lát thì tuy có trầy xước da nhưng răng cô cũng đau.

""Đinh"" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Tống Lâm ôm cô vẫn đi đến,sau khi đặt cô xuống thì giơ tay giữ chặt lấy eo cô, tau còn lại lần mò thẻ phòng mở cửa.

Mộ Cẩm Vân bị anh xách theo giống như xách túi đi vào, anh buông lỏng tay thì cả người cô đã ngã ở trên giường.

""Tôi không phải là đàn ông hả?""

Anh cúi người, hai cái đùi đè nặng hai đùi của cô, Mộ Cẩm Vân không thể động đậy, nhìn anh một tay kéo caravat xuống thì cô ý thức được anh muốn làm gì.

Cô ngồi dậy vớ lấy cái gối đầu rồi ném vào mặt anh thế nhưng anh anh chóng chụp lại và ném đi, chiếc gối chẳng có tí sức sát thương nào.

Chẳng mấy chốc, hai tay cô đã bị anh giữ chặt ở trên đầu.

Cô nghiêng đầu đi cắn tay anh, nhưng mặc kệ cô dùng như thế nào lực, anh đều giống như không cảm giác, vấn đề là nhất quyết không buông ra.

Mộ Cẩm Vân cả người giống như cá nằm trên thớt gỗ thượng, nay chỉ có thể tùy ý để cho Tống Lâm xâm lược.

Nhưng cô không cam lòng, cô há miệng, khi anh đè xuống thì nhanh chóng há miệng cắn vào cổ anh.

Tống Lâm ngừng một chút, nhưng mà chỉ là một chút, thời gian một giây cũng chưa tới.

Anh không hề cử động, tùy ý để cho cô cắn.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, Mộ Cẩm Vân mùi máu tươi bị trong cổ họng xộc lên khiến cô muốn nôn.

Cô cuối cùng buông lỏng ra, đỏ hồng hai mắt nhìn anh: ""Tống Lâm, ngoài ép buộc tôi ra anh còn có thể làm gì?""

Nghe cô ấy nói thế, Tống Lâm đưa tay lau cổ của mình, nhìn thấy máu tươi trong lòng bàn tay, anh đột nhiên nở nụ cười: ""Em nói đúng, ngoài ép buộc em ra thì tôi chẳng biết làm gì cả. Nhưng Mộ Cẩm Vân à, tôi chỉ cần em buộc em thôi là được rồi!""

Anh nói xong thì hừ lạnh, giơ tay cởi áo khoác trên người mình xuống, cởi xong bắt đầu kéo đến áo sơmi.

Anh có sức rất mạnh nên chiếc áo sơ mi tốt thế mà anh nói xé là nát.

“Tôi sẽ cho em biết tôi có phải là đàn ông không!”

Anh hừ lạnh và lật người cô, giơ tay nắm lấy tay cô kéo lên trên và cởi quần an toàn xuống, nhanh chóng tách hai chân cô ra đè xuống.

""Anh buông ra! Tống Lâm! Anh đang cưỡng…”

Gần bốn năm thời gian không hề làm những chuyện này, anh không hề thực hiện màn dạo đầu đã tiến vào.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cả người mình giống như là bị xé rách ra vậy, đau đến mức cô không thể nói thành lời.

Va chạm như thế làm cho hai người đều đau đớn, nhưng Tống Lâm lại như người không có cảm giác.

Anh rất lợi hại, đối người khác tàn nhẫn, đối với mình cũng độc ác không kém.

Hồi đầu Mộ Cẩm Vân còn giãy dụa, nhưng đau đớn và nhục nhã cảm cuối cùng vẫn đánh bại cô.

Cô không cử động nữa, chính là mắt lạnh nhìn phía trước gối đầu, cắn răng gằn từng tiếng mở miệng: ""Tống Lâm, bây giờ mỗi lần nhớ tới ngày đó tôi vẫn thấy hối hận vì đã cầu xin anh, tôi thà rằng mình bị người ta cưỡng bức một trăm lần cũng không muốn cho anh một lần!”"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play