Người tới không có ý tốt, Mộ Cẩm Vân nhấp môi, không nói tiếp.

Hạ Như Mộng nhìn cô, cười: “Cô dường như không hoan nghênh tôi tới nơi này lắm, nhưng mà…” cô ta nói xong nhấp một ngụm nước ấm: “Nơi này hẳn là nhà của Tống Lâm chứ.”

Nghe được lời nói của cô ta, mày Mộ Cẩm Vân lập tức nhíu lại, cô cũng không chịu thua: “Đúng vậy, nhưng hiện tại đây là nơi ở của tôi.”

Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có một chút chột dạ. Hạ Như Mộng nhìn cô, đột nhiên cười khẽ một chút:""Cô Vân hoá ra lại là người thú vị như vậy.”

“Nhưng so ra còn kém cô Mộng.”

“Không không không, là tôi so ra kém cô Vân, không phải mọi người đều nói, chán cơm thèm phở sao?” Hạ Như Mộng vẫn luôn cười, ngay cả buông lời nhục nhã người khác cũng cười như vậy.

Tay bên cạnh người Mộ Cẩm Vân hơi hơi nắm chặt, khẽ cắn răng, cô cũng cười một chút: “Cô Mộng, lời này tôi không hiểu lắm, cơm gì, phở gì? Ai là cơm, ai lại là phở chứ?”

“Cô Vân, tôi sống nước ngoài lâu quá, trong nước có cái từ gọi là gì ‘không cần làm cái gì còn muốn lập đền trinh’, tôi nghĩ cô Vân hẳn là biết đến rồi?”

Từ lúc Hạ Như Mộng tiến vào đến bây giờ, tổng cộng nói cũng nói có mười câu, nhưng mỗi một câu bên trong đều có ý móc mỉa.

Cô ta không có nói hẳn ra, nhưng so với nói hẳn ra càng làm nhục người khác hơn. Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Mộng ở nước ngoài lâu như vậy, cũng nên biết, có từ gọi là tự do yêu đương đúng không?”

Hạ Như Mộng hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cô ta liền phản ứng lại: “Cô với Tống Lâm đang quan hệ yêu đương đúng không? Chuyện này, anh ấy không nói với tôi.”

Sắc mặt Mộ Cẩm Vân trắng nhợt, cảm thấy chính mình đang bị Hạ Như Mộng giẫm đạp.

Cô vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì cô chỉ là tình nhân của Tống Lâm.

Tình nhân là cái gì?

Không thể lộ diện, cũng vĩnh viễn không được biết đến.

Nhưng Hạ Như Mộng không giống cô, cô ta là vị hôn thê, vị hôn thê cùng vợ, cũng chỉ kém vấn đề thời gian mà thôi.

Cô ta quả thật rất có phong thái vợ cả, và cũng có tư cách nhục nhã cô.

Sự sỉ nhục và không cam lòng đang trỗi dậy trong lòng cô, nhưng kết quả là, Mộ Cẩm Vân chỉ nở nụ cười: “Thực trùng hợp, anh ấy cũng không có nói với tôi về cô Mộng.”

Lời này thành công mà làm sắc mặt Hạ Như Mộng biến đổi, nụ cười trên mặt cô ta biến thành cười lạnh: “Cô Vân, người thông minh không giả ngây giả dại, tôi hôm nay tới tìm cô, mục đích rất rõ ràng.”

Sắc mặt Mộ Cẩm Vân cũng lạnh đi: “Mục đích của cô Mộng tới đây hôm nay là gì vậy?”

“Tôi là vị hôn thê của Tống Lâm, lúc trước cô với Tống Lâm thế nào tôi mặc kệ, nhưng là tôi hy vọng, về sau cô hãy biến mất trước mặt tôi, ít nhất, ở chỗ này, còn có ở công ty, đừng để tôi nhìn thấy cô.”

“Cô Mộng, suy nghĩ này của cô, cô đã nói cho tổng giám đốc Lâm nghe chưa?”

Cô nói xong, cười lạnh: “Cô Mộng, nếu cô đã biết tôi là ai, thì cô nên rõ ràng, vì cái gì tôi lại ở chỗ này, vì cái gì sẽ ở trong công ty.”

Từ lúc bắt đầu, cô đã không phải tự nguyện đi theo Tống Lâm.

Dựa vào cái gì, bây giờ cô lại hứng chịu sự nhục nhã của Hạ Như Mộng?

Sắc mặt Hạ Như Mộng cứng đờ, lập tức đứng dậy: “Nếu cô cứ không biết tốt xấu như vậy, vậy thì cô cứ chờ xem! Tôi thuận tiện nói cho cô, vào ngày ba mươi Tết, Tống Lâm sẽ cầu hôn tôi, cô ngẫm lại xem chính cô là cái thá gì? Mẹ cô ít nhất còn xuất thân danh môn, đừng để sau này cô làm xấu mặt mẹ cô.”

Không thể không nói, đúng là cái gì Hạ Như Mộng cũng biết, Mộ Cẩm Vân bị cô ta tra xét đến rành mạch, chỉ một đoạn lời nói như vậy, một chữ Mộ Cẩm Vân cũng không phản bác được.

Cô cắn răng, dùng hết tự chủ mới không có làm biểu tình của mình không tốt dù chỉ một xíu: ""Cô Mộng nếu là tới để nói tôi cái này, thì tôi đây đã biết, nếu cô không còn gì để nói, vậy mời cô rời đi cho.”

Mộ Cẩm Vân nói rồi dừng một chút, nhìn Hạ Như Mộng cười: “Cô hôm nay tới đây, tổng giám đốc Lâm có không biết đúng không?”

Hạ Như Mộng cứng đờ: “Tôi hy vọng đến lúc đó cô còn có thể bình tĩnh như vậy.”

Cô ta nói xong, xách theo ví đứng dậy rồi đi thẳng.

Cả trong phòng khách chỉ còn lại một mình Mộ Cẩm Vân, cô ngồi ở chỗ đó, nhớ tới lời Hạ Như Mộng, cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Cũng không biết qua bao lâu, cô mới giật mình, duỗi tay lấy nước uống, chạm tay vào mới phát hiện, nước cũng đã lạnh ngắt.

Máy sưởi rõ ràng đã mở, cô cũng không biết vì cái gì mà mình vẫn lạnh như vậy.

Hạ Như Mộng đến làm cả ngày của Mộ Cẩm Vân u ám, cái gì cũng không làm được, xem phim cũng không tập trung được.

Cuối cùng, cô quyết định thay quần áo ngủ cả ngày.

Vào thứ hai ngày đi làm, Tống Lâm đi công tác trở về.

Mộ Cẩm Vân đang xem một xấp văn kiện, Lý Minh Việt đột nhiên đến gõ gõ mặt bàn: “Thư ký Vân.""

“Thư ký Việt, có chuyện gì sao?”

Lý Minh Việt gật đầu một cái: “Tổng giám đốc Lâm gọi cô vào.”

Mộ Cẩm Vân hơi nhấp môi, đóng màn hình máy tính, đứng dậy đi đến văn phòng gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm, là tôi.”

“Vào đi.”

Cô dùng sức đẩy cửa, Tống Lâm đang nhận điện thoại, Mộ Cẩm Vân đứng ở một bên, không lên tiếng quấy rầy anh.

Sau một lúc lâu, anh tắt điện thoại, xoay người đi đến ghế rồi ngồi xuống: “Hạ Như Mộng tìm em à?”

Nghe anh nói, Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía anh: “Vâng, chủ nhật cô Mộng có tới một chuyến.”

“Cô ta nói cái gì?”

Anh duỗi tay cầm một chiếc bút máy, cúi đầu ở ký tên ở một xấp văn kiện, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng cô.

“Chưa nói gì, Cô Mộng chỉ nói, căn hộ kia là của anh, tôi chỉ là tu hú chiếm tổ.”

Cô nhìn chằm chằm anh, mong mỏi soi ra nét mặt của anh.

Nhưng trên mặt anh cũng không có biểu tình, không có chút cảm xúc nhìn cô.

Hai người ai cũng không nói chuyện, trong văn phòng rất yên tĩnh.

Thời gian một phút một giây qua đi, cũng không biết qua bao lâu, Tống Lâm đột nhiên mở miệng: “Không có gì, đi ra ngoài đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”

Cô gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cửa đóng lại rồi, Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, thì thấy nó đang phát run, đầu ngón tay lạnh băng đến làm cô khó chịu.

Cô trở lại trên chỗ ngồi, phủ áo khoác trên đùi mình, bàn tay luồn vào trong, một hồi lâu, mãi đến đôi tay ấm áp lại, cô mới tiếp tục xem một xấp văn kiện vừa rồi kia.

Tống Lâm biết Hạ Như Mộng đi tìm cô, vừa rồi lời nói của cô chỉ là là thử anh một chút.

Anh không có phủ nhận.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cay đắng, lúc trước người cưỡng bách cô đi vào là anh, hiện giờ người cảm thấy cô tu hú chiếm tổ cũng là anh.

Cô dựa phía sau, giơ tay che lại đôi mắt, cảm thấy đáy mắt nóng lên, trong lòng lạnh ngắt.

Hoá ra lúc đàn ông tuyệt tình thì có thể tàn nhẫn như vậy.

Triệu Nguyệt Anh đứng cạnh nhìn cô, cảm thấy đáy lòng khó chịu, nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể âm thầm mà than một câu.

Trên thế giới này, luôn là có một số chuyện, không phải mình muốn, nó sẽ được như vậy.

Kỳ nghỉ tết âm Lịch sắp tới gần, hai ngày cuối cùng, Tống Lâm không tới công ty nữa.

Công việc của các bộ phậm cũng đã dần dần ngừng lại, người ở bộ phận marketing thì xin nghỉ sớm ngay từ lúc đầu tuần.

Ngày hai tháng hai, sáu giờ hơn, làm việc suốt một năm đã kết thúc như vậy.

Sáu giờ hơn công ty đã vắng đến cơ hồ không có người, ngay cả ngày thường đèn của bộ phát minh luôn tăng ca nghiên cứu cũng đã tắt.

Triệu Nguyệt Anh hiếm lắm mới được lúc về trước từ năm giờ hơn, cô một mình ngồi ở trong văn phòng đến phút cuối cùng, chờ suốt tới sáu giờ rưỡi mới đi ra ngoài.

Bên trong thang máy trống rỗng, cũng chỉ có một mình cô ở đó.

Toà nhà chứa một đống văn phòng to như vậy, quay đầu lại xem, cũng chỉ có ánh đèn rải rác.

Mộ Cẩm Vân không bắt xe, tự mình đi bước một trở về.

Thật ra chung cư cách công ty không xa, khoảng chỉ khoang hai ba km, đi đường chỉ khoảng nửa tiếng là cùng.

Trên đường toàn là những con người vội vàng, chỉ mình cô thong thả bước đi nên có vẻ bổi bật.

Hôm sau đã là Tết Âm Lịch, ven đường rất nhiều tiệm cơm đã đóng cửa, ngay cả không ít cửa hàng ở trên đường đã đóng.

Mộ Cẩm Vân đi ở Gia Nhất tìm thật lâu mà không tìm được nơi ăn cơm, cô bèn mua một túi mì sợi cùng mấy quả trứng gà ở cửa hàng bán 24/24, để cả ngày mai ăn mì.

Tiếng loa không ngừng mà ở sau người vang lên, cô theo bản năng mà né vào bên trong.

Nhưng không trong chốc lát, xe lập tức chạy đến bên cạnh cô.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng ở trên mặt Lục Hoài Cẩn, không khỏi sửng sốt.

Cửa xe bị đẩy ra, tay anh ta đặt trên tay lái: “Mau lên xe, chỗ này không cho dừng xe.”

Cô gật đầu, vội vàng nắm tay cầm xe ra.

“Tìm cô suốt, sao lại chạy đến đây?”

Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi cho xe tiếp tục chạy về phía trước.

Mộ Cẩm Vân nhấp môi: “Tôi đi từ công ty trở về, muốn tìm quán ăn cơm chiều, phát hiện rất nhiều quán đã đóng cửa.”

Lục Hoài Cẩn cười nhạo: “Cô Vân, sắp ăn Tết rồi, ai mà còn mở cửa hàng cô đơn một mình chứ.”

Phía trước vừa đúng đèn đỏ, xe ngừng lại.

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt dừng ở trên tay cô còn xách theo túi mua hàng, hơi nhướng mày: “Cô không định mấy ngày sắp tới đều chỉ ăn mì tôm chứ?”

Mộ Cẩm Vân ngẩn người, không có phản ứng lại ngay, theo tầm mắt anh ta nhìn đến trứng gà cùng mì sợi trên tay mình, cô mới hơi hơi xấu hổ một chút: “Không phải, tôi đã hẹn đoàn du lịch, tối ba mươi Tết đi máy bay, đến Phú Quốc.”

“Chậc, không ngờ cũng biết hưởng thụ.”

“Ở đây quá lạnh.”

Kỳ nghỉ mười ngày của công ty, cô không muốn trông chung cư mà mơ màng.

So với việc ăn không ngồi rồi, còn không bằng tìm một chỗ nghỉ phép.

Về nước sắp mười tháng, đi qua không ít nơi, nhưng đều là vội vàng mà qua.

“Cơm chiều chưa ăn đúng không?”

Lục Hoài Cẩn không tiếp tục hỏi tiếp, bỏ qua đề tài này.

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Đúng, không tìm được thứ muốn ăn.”

“Ăn lẩu không?”

“Ăn!”

Cô vốn dĩ cũng muốn ăn lẩu, nhưng một mình thì luôn là bị yêu cầu chung bàn cùng người khác, không muốn thì không có chỗ, cho nên cô đã từ bỏ ý tưởng này.

Lúc xe chạy vào biệt thự, Mộ Cẩm Vân nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải đã nói là ăn lẩu à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play