**********

Chương 157: Em vui vẻ về điều gì?

Ông, Trương Đại Bình ông đúng là tên khốn giết người ngàn dao, yêu ông thật sự là có mắt như mù. Tôi cho ông…”

Trương Lệ phản ứng lại, giơ tay ôm Trần Hồng trước: “Mẹ, bình tĩnh!”

Hai người cô ấy gọi đi cùng đều cầm máy quay còn người kia cầm máy ảnh lao vào trong.

Khi Trương Đại Bình nghe thấy giọng nói của Trần Hồng, cả người ông ta rối tung lên. Mộ Tinh Anh không đáp lại, đẩy Trương Đại Bình: “Giám đốc Bình, anh… A! Anh đang làm gì vậy! Anh chụp cái gì mà chụp!”

Cả hai người họ đang ôm nhau trên giường, họ không biết bản thân đang làm gì, nhưng tất cả mọi người hiển nhiên đều nhìn thấy.

Mộ Tinh Anh vô thức muốn vươn tay kéo tấm ga lên che đi cả người mình, nhưng tấm khăn trải giường lại đang bị Trương Đại Bình nằm đè lên, cô ta không thể kéo ra nổi.

“Không được quay phim! Tắt ngay cho tôi!”

Cô ta la hét liên tục, như một người điên, nhưng không một ai quan tâm đến cô ta cả!

Trần Hồng đứng bên cạnh, bị Trương Lệ kéo đi nhưng bà không hề mất kiểm soát như lúc nãy xông vào.

Bà lạnh lùng nhìn ông chồng mình, Trương Đại Bình đột nhiên thuyết phục, đẩy Mộ Tinh Anh ra: “Vợ à, nghe anh…”

Trần Hồng giơ tay tát vào mặt Trương Đại Bình: “Trương Đại Bình ông có thể câm miệng ngay cái miệng vào không!”

“Bộp ……”

Tiếng vỗ tay lớn đến nỗi khiến Mộ Tinh Anh đang đối mặt với máy quay trở nên hoảng loạn, cô ta không ngừng hét lên: “Trương Đại Bình! Cứu em với! Nào! Những người này là ai vậy!”

Nhưng không ai quan tâm đến cô ta, cô ta trông giống hệt như một chú hề bị chụp ảnh và quay video liên tục.

Đồng thời, ở nhà họ Mộ.

Hôm nay Mộ Đình Nam hiếm khi ở nhà, kể từ lần trước ở phòng tranh, Mộ Đình Nam càng ngày càng không muốn nhìn thấy Mộ Tinh Anh.

Nhìn thấy con gái, Lương Thu Trà không đợi để gặp cô ta, và thái độ của cô ta với Mộ Đình Nam cũng khác.

Không khí hòa thuận trong nhà hôm nay thật là hiếm có, Lương Thu Trà đích thân xuống bếp định nấu bữa trưa.

Nhưng ngay trước khi bà ta xuống bếp, ai đấy bên ngoài đã bấm chuông cửa.

Lương Thu Trà không nghĩ nhiều, bà ta liếc mắt ra lệnh cho quản gia bên ngoài: “Quản gia, ra ngoài xem là ai!”

Mộ Đình Nam vừa từ trên lầu đi xuống, đã gặp quản gia đang cầm trên tay một túi phong bì, ông ta nhướng mày: “Quản gia, anh cầm cái gì trên tay vậy?”

Quản gia nhớ tới lời người giao đồ đã nói, lập tức nhanh chóng giao lại: “Thưa ông, vừa rồi có người mang bưu phẩm này tới. Người ta nói với tôi là phải đưa tới tận tay ông.”

“Là gì thế?”

“Tôi cũng không rõ nữa!”

Sau khi quản gia đặt đồ xuống, anh ta đi đến đứng phía bên cạnh ông ta.

Mộ Đình Nam mở phong bì ra, và đống ảnh trực tiếp lọt ra ngoài.

Ông ta vô thức đưa tay ra đón lấy, quả nhiên thứ ông ta nhìn thấy chính là mấy tấm ảnh đáng xấu hổ không thể chịu nổi của Mộ Tinh Anh, tay còn ôm lấy cổ người đàn ông đối diện, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Mộ Đình Nam run lên vì tức giận: “Lương Thu Trà!”

Lương Thu Trà đang thái rau trong bếp đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Mộ Đình Nam, tưởng chồng mình lại phát điên, sau khi để dao xuống, bà ta lau tay cho khô rồi đi ra ngoài: “Sao vậy, ông lại làm sao vậy…”

Chưa kịp dứt lời, đôi mắt bà ta nhìn đã thấy những tấm ảnh nằm rải rác trên bàn cà phê.

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai ông bà Mộ Đình Nam và Lương Thu Trà, những người khác đều biết điều mà rời đi.

Mọi người phục vụ đều tự tâm niệm rằng họ càng biết ít về chuyện gia đình chủ nhà thì càng tốt.

Toàn bộ người hầu và quản gia đều chạy ra ngoài, sợ rằng sẽ bị giận cá chém thớt.

“Cái này từ ai mang tới?”

Lương Thu Trà nhìn Mộ Tinh Anh trong bức ảnh với vẻ hoài nghi. Người đàn ông đó trạc tuổi Mộ Đình Nam, có lẽ lớn hơn Mộ Đình Nam một chút. Con gái bà ta, con gái bà ta không ngờ lại…

“Giờ bà hỏi tôi ai gửi đống ảnh này tới đây thì tôi làm sao biết là ai? Nhìn con gái ngoan bà dạy dỗ đây này, nhà họ Mộ đúng là không còn mặt mũi nào để ngẩng lên nhìn mọi người mà!”

Vừa nói Mộ Đình Nam vừa giơ tay tát Lương Thu Trà.

Sau khi ăn một cái tát, Lương Thu Trà vẫn chưa hề tỉnh táo: “Không thể! Cái này nhất định là bị người khác hãm hại! Những bức ảnh này đều là giả, hẳn là Mộ Cẩm Vân thôi, đúng, là Mộ Cẩm Vân thôi. Mộ Đình Nam, con gái ngoan của ông, Tinh Anh của ông…”

Lương Thu Trà hét lên thật lớn, Mộ Đình Nam sửng sốt một chút, cảm thấy chuyện này hình như không đúng: “Tại sao đột nhiên Cẩm Vân lại liên quan đến chuyện này? Con bé không phải là chỉ lo làm ăn thôi sao?”

Thấy thái độ của bà Trà có chút dịu đi, bà ta hừ một tiếng thật lạnh lùng: “Thẻ tín dụng của Tinh Anh gần đây đã bị ông khoá lại rồi còn gì. Con bé còn có thể làm gì nữa? Ông nói thử coi, con bé thì làm được cái gì đây?”

Vừa nói xong, Lương Thu Trà đột nhiên nhớ đến chiếc vòng 40 50 triệu mà Mộ Tinh Anh đeo trên tay vào đêm hôm trước, sắc mặt bà ta dần chuyển sang tái mét.

Mộ Đình Nam sắc mặt tối sầm: “Bà còn không mau gọi Mộ Tinh Anh về nhà ngay!”

“Tôi……”

Lương Thu Trà mở miệng, cố gắng tìm cớ giúp đỡ Mộ Tinh Anh, nhưng sau khi bị chồng mình trừng mắt, bà ta đành phải nhấc điện thoại di động gọi điện cho Tinh Anh.

Lúc này, Mộ Tinh Anh xấu hổ đến mức không còn dám mở mắt nhìn trời đất nữa.

Cô ta bò qua tấm trải giường chạy ra khỏi phòng để có thể thoát khỏi vòng vây của con gái và vợ của Trương Đại Bình.

Chỉ là khi cô ta đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh khách sạn trong bộ dạng như thế này, nhân viên ở quầy lễ tân đã rất chấn động, hơn nữa đại sảnh còn đang có vài vị khách ngồi chờ để nhận phòng.

Mọi người ngồi đấy thấy cảnh tượng náo nhiệt là thế nhưng chẳng ai nghĩ là chuyện to tát gì, họ cứ thản nhiên lấy điện thoại di động chụp ảnh lại.

Mộ Tinh Anh trực tiếp chạy tới quầy lễ tân, rút từ trong ví ra một ít tiền đưa cho nhân viên: “Mua giùm tôi một bộ đồ rồi trở về! Nhanh lên nhé!”

Nói xong cô ta quay người chạy vào phòng tắm. ngôn tình hài

Cô ta vừa bước vào phòng tắm thì chuông điện thoại vang lên.

Chuyện tồi tệ như vậy xảy ra, Mộ Tinh Anh làm gì còn có tâm trạng mà nghe điện thoại.

Cô ta lấy điện thoại di động ra tắt máy, đi tới quầy lễ tân nhờ nhân viên mua giúp cô bộ quần áo rồi trở về thu dọn đồ đạc chạy đi lúc nào không biết. Cô ta đâu biết tai hoạ đang chực chờ cô phía trước

Trương Lệ đã lên kế hoạch từ trước rồi, toàn bộ quá trình bắt gian này đã được phát trực tiếp trên mạng, video cũng được đăng trực tiếp lên diễn đàn trường đại học của Mộ Tinh Anh mà không cần mã hóa hay mật khẩu gì.

Khi Mộ Tinh Anh quay trở lại trường học, bài đăng về cô ta đã trở nên hot hơn bao giờ hết, tên cô ta xuất hiện khắp mọi mặt trận, là đề tài bàn tán của biết bao người.

Vài người bạn cùng phòng của cô ta cũng không phải là người tốt, Mộ Tinh Anh trong mắt họ luôn kiêu ngạo, giữa bọn họ thực ra luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng bởi vì Mộ Tinh Anh thường xuyên mời họ đi ăn tối nên họ cũng luôn trưng bộ mặt nịnh nọt giả lả cho qua. Thực ra thì riêng tư mà nói, trong nhóm đã có vài người phàn nàn về Mộ Tinh Anh rồi.

Bây giờ thì bài đăng trên diễn đàn của trường cô ta đã hot như tôm tươi, ba người bạn cùng phòng nhìn Mộ Tinh Anh đều thật bất ngờ dáng vẻ kỳ quái này của cô.

“Ui chao, một số người khá nhỉ, giỏi thật đấy. Một người đàn ông già nua và xấu xí như thế cũng khiến cô ta ngậm mồm ngậm miệng lại vì tiền cơ mà!”

“Cái này các cậu có thế mà cũng cũng không hiểu sao. Đúng là vì tiền rồi, huống chi là lại là một lão già lắm tiền, bảo cô ta là một con chó có khi cô ta còn sủa gâu gâu cả ngày được ấy chứ!”

“Chậc chậc chậc, thật sự là vì tiền nên chuyện gì cũng dám làm mà, kể cả những chuyện mất mặt như thế này!”

Mộ Tinh Anh gần đây bị cắt thẻ, đương nhiên không có khả năng thuê nhà bên ngoài, tới hơn chục triệu một tháng lận, nên cô ta chỉ có thể về ở trong ký túc xá.

Cô ta càng nghe, càng cảm thấy có gì đó không ổn, vội đặt túi xách lên bàn: “Các người đang nói ai vậy?”

“Nói ai thì người đó tự biết chứ ha!”

Cô bạn cùng phòng đang ngồi trên giường vừa sơn móng tay vừa chậm rãi trả lời.

“Coi chừng lời nói từ miệng cậu đi, Triệu Phương Thanh!”

“Miệng tớ á, miệng tớ làm sao, có làm sao thì cũng còn sạch hơn miệng cậu!”

Mộ Tinh Anh tức giận run lên, vô thức muốn giơ tay đánh người.

Bình thường Triệu Phương Thanh vẫn luôn bất đắc dĩ nhường nhịn cô ta, bây giờ đương nhiên chịu không nổi, cô ta giơ tay hất lấy tay: “Ái chà, cậu muốn đánh tôi sao? Cậu đánh bằng gì cơ, dám cả gan đánh tôi thử xem!”

Khuôn mặt của Mộ Tinh Anh tái đi khi nghe những lời của Triệu Phương Thanh.

Lúc này cô gái trên giường hai đột nhiên nghe điện thoại, nói xong mấy câu liền ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tinh Anh: “Mộ Tinh Anh, điện thoại của mẹ cậu này, bà ấy nói không nghe máy cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu phải về nhà ngay lập tức.”

Khuôn mặt của cô bạn cùng phòng này đầy hả hê khi nói điều ấy.

Mộ Tinh Anh là ai mà chịu nhục như vậy, cô ta tức giận run lên, nhưng nhìn ba người bạn cùng phòng ký túc xá ngày thường thảo mai ngọt nhạt với cô ta, hiện tại lại khinh thường cô ta, cô ta cũng thừa biết mấy người này đều là những kẻ hai mặt rồi.

Cô ta không dám làm gì bọn họ, chỉ cục cằn ôm túi nói: “Các người cứ đợi đấy!”

Sau đó, cô ta đột nhiên giơ tay lên bàn và gạt hết tất cả mỹ phẩm của họ xuống đất.

Cô bạn cùng phòng hét lên: “Mộ Tinh Anh, cậu bị điên à? Tại sao cậu lại dám ném đồ của chúng tôi đi?”

“Đồ của các cậu cơ á? Rõ ràng là đồ tôi mua cho hết đấy!”

“Cậu đề cao bản thân quá rồi đấy.”

“Bộp ……”

Triệu Phương Thanh giơ tay trực tiếp tát cô ta một cái: “Đây không phải là nhà của cậu, không đến lượt cậu phá!”

Mộ Tinh Anh che mặt, hoài nghi nhìn Triệu Phương Thanh: “Cậu, cậu dám động tay với tôi?”

Bình thường sống với nhau trong phòng ký túc này, Triệu Phương Thanh là người xu nịnh giỏi nhất.

Triệu Phương Thanh chế nhạo: “Tôi á, tôi không chỉ dám đánh cậu, mà còn dám đá cậu ra khỏi đây cơ, cậu thì có thể làm gì tôi nào? Biến đi, đồ không biết xấu hổ!”

Phương Thanh không nói suông, cô ta thực sự đã đặt chân lên bắp chân của Mộ Tinh Anh.

Mộ Tinh Anh chạy vù ra khỏi ký túc xá, vừa chạy vừa che mặt.

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô bạn cùng phòng, cô ta chợt giật mình hoảng hốt.

Hẳn là rất nhiều người đã nhận ra cô ta chính là đứa tiểu tam trên diễn đàn, người qua đường cũng thi nhau chỉ trỏ qua lại rồi to nhỏ xì xầm bàn tán.

Mộ Tinh Anh không dám về nhà, cũng không dám quay lại trường học, nên cuối cùng cô ta phải chui lủi trốn tránh.

Thế nhưng rõ ràng Trương Lệ đâu có thể để Mộ Tinh Anh trốn dễ dàng như vậy. Cô ấy đã đăng ảnh và video của Mộ Tinh Anh lên nhiều diễn đàn buôn chuyện ban đêm. Giờ đây, tất cả mọi người ở Hà Nội đều biết rằng con gái út của Mộ Đình Nam chính là đứa đạo đức khốn nạn, giật chồng người ta.

Mộ Đình Nam đã tức giận đến mức ném đồ đi, nhưng Mộ Tinh Anh vẫn không dám về nhà, ông ta trực tiếp yêu cầu thư ký đi tìm Mộ Tinh Anh trở lại.

Mộ Cẩm Vân khi ấy ở Quảng Bình cách đó không xa đã tình cờ xem được clip kia trên điện thoại di động của mình.

Phải thừa nhận rằng cách của Lý Minh Việt thực sự rất thông minh và làm mà như không làm gì cả. Anh ta chỉ chụp một vài bức ảnh và gửi đến nhà của Trương Đại Bình. Con gái của Trương Đại Bình đã đúng là đã xử lý mọi chuyện khôn khéo đến như vậy.

Đọc những bình luận chửi bới Mộ Tinh Anh một lượt từ trên xuống dưới, cô nhớ tới lần đầu tiên trở về Việt Nam tình cảnh của cô cũng không hơn Mộ Tinh Anh bây giờ là bao.

Cô trở về Việt Nam để tổ chức sinh nhật cho ba mình, nhưng cũng chính cô đã động phòng với một người đàn ông khác và bị vợ của anh ta bắt gặp. Tình trạng như vậy thực ra so với Mộ Tinh Anh bây giờ chả tốt đẹp hơn là bao.

Chỉ có bản thân cô biết mình thật sự bị hãm hại, còn chuyện của Mộ Tinh Anh ngày hôm nay hoàn toàn là do em cô gieo gió gặt bão tự chuốc vạ vào thân rồi, một khi đã gây tội thì phải tự chịu tội thôi

Mộ Cẩm Vân cười chế giễu, Tống Lâm không biết từ lúc nào đã cúp điện thoại, bước vào, ánh mắt lưu lại nhìn cô, mí mắt giật giật: “Em đang cười gì thế?”

- -----

!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play