*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Mộ Cẩm Vân đi ra khỏi văn phòng cũng không thể nào bình tĩnh được, cô không ngờ Tống Lâm lại đột ngột gọi mình.
Bên trong có rất nhiều người, cô mặc quân áo bình thường, những gì anh nói đều rất mơ hồ: "Cô đừng về căn hộ”
là có ý gì, đây không phải nói rõ cho những người bên trong biết cô sống cùng anh sao? Triệu Nguyệt Anh ra khỏi phòng làm việc nhìn thấy sắc mặt Mộ Cẩm Vân không đúng lắm liên gọi: “Thư ký Cẩm Vân?”
Nghe thấy giọng nói của Triệu Nguyệt Anh, Mộ Cẩm Vân ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”
“Không, không có gì.
Cô ta thật sự đã nghĩ quá nhiều, người như thư ký Cẩm Vân có thể đi theo bên cạnh tổng giám đốc Lâm có thể có chuyện gì chứ.
Hiện tại Mộ Cẩm Vân không có việc gì để làm, hôm nay cô vốn xin nghỉ phép, đến công ty đưa tài liệu thì bị Tống Lâm giữ lại.
Cô cũng không muốn ngôi chơi ở đó không làm gì cả nên đành phải bật máy tính lên xem lại biên bản cuộc họp sáng nay.
Cũng may là tổng giám đốc Lâm rất nhanh liên đi ra ngoài, nhìn thấy anh đi ra, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh gọi: “Tổng giám đốc Lâm”
Anh liếc cô một cái rôi nhấc chân bước vào thang máy.
Những người đứng sau Mộ Cẩm Vân gặp lần đầu nên cũng không quen biết, Lý Minh Việt làm chủ dự án này nên cô không tiếp xúc nhiều với họ.
Xe đã đợi sẵn dưới lầu, lúc đoàn người đến nhà hàng thì trời đã tối.
Trên bàn cơm, cho dù có rượu thì Tống Lâm cũng không có uống.
Từ sau vụ tai nạn đêm Trung thu, Mộ Cẩm Vân bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi rượu thôi mặt cũng đổi sắc, hôm nay trên bàn ăn chỉ có phó giám đốc Việt và một người quản lý thích uống rượu.
Mộ Cẩm Vân không biết họ nghĩ gì, không dám mời rượu, Tống Lâm liên chuyển sự chú ý sang cô.
Khi phó giám đốc mời rượu, Mộ Cẩm Vân không dám từ chối, miễn cưỡng uống nửa ly, đối phương còn trêu chọc cô không nể mặt.
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Tống Lâm bên cạnh, có ý câu cứu anh.
Có lẽ nhận được tín hiệu của cô, sau khi cô cầm ly rượu lên, anh đột nhiên giơ tay đè lên cổ tay cô: “Phó giám đốc Việt, rượu chỉ cân nếm thử một chút, uống nhiều làm hỏng chuyện.”
Lời của anh mang thâm ý, phó giám đốc Việt ngại ngùng cười.
Anh ta ban đầu thấy mối quan hệ giữa Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm là không ngay thẳng, nhưng nếu nói rằng hai người là người yêu thì không giống lắm.
Anh ta nghĩ rằng Tống Lâm ra tay không thành công nên tự ý quyết định giúp anh chuốc say Mộ Cẩm Vân.
Anh ta có hơi suy nghĩ nhiêu, cũng không suy nghĩ một chút có chuyện gì mà giám đốc tổng giám đốc Lâm không thể giải quyết, cần gì phải dùng đến thủ đoạn thấp hèn như chuốc say người khác như vậy.
Tống Lâm vừa mở miệng, mọi người nhìn thấy hướng gió thay đổi nên cũng không có ai dám cầm ly rượu lên nữa, tất cả đều đổi sang trà và nước trái cây.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT