*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi hai người lại xuất hiện trong văn phòng, Mộ Cẩm Vân kéo theo hai chiếc vali, một cái là của cô và một cái là của Tống Lâm.
Trước khi cô bước vào văn phòng, vali trên tay cô đã bị thư ký của giám đốc Triệu câm lấy.
Nhưng người trong phòng làm việc vẫn nhìn thấy, hai người vừa bước vào thì sắc mặt của những người trong văn phòng đều thay đổi.
"Tổng giám đốc Lâm, cái giá bảy phẩy năm này, quả thật là..
" Không đợi giám đốc Triệu nói xong thì Tống Lâm đã lên tiếng: "Nếu như các vị không thể chấp nhận được cái giá này, vậy thì tôi đây cũng không có gì để nói.
Sau khi nói xong, anh nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: "Thư ký Cẩm Vân”
Mộ Cẩm Vân vừa mới đúng vững lại nghe nói anh sẽ rời đi, đành phải liên tục gật đầu, xoay người theo anh bước đi.
"Điều này--" Một vòng sau lưng đều ồn ào nhốn nháo, nhưng người đàn ông thậm chí chẳng quay đầu lại.
Mặc dù Mộ Cẩm Vân mới ở bên Tống Lâm hơn ba tháng, nhưng cô cũng biết Tống Lâm này, cho tới bây giờ chưa có ai có thể khống chế được anh.
Đám giám đốc Triệu bên kia còn mơ tưởng rằng qua kéo lại một chút, làm cho Tống Lâm lùi bước, quả thật chỉ có thể nói là bọn họ đã nghĩ quá nhiều.
Tuy mức giá bảy phẩy năm hơi thấp nhưng để lấy ra được thì cũng chẳng có nhiều người, bằng không thì Tống Lâm cũng sẽ chẳng có chút không sốt ruột nào.
Bởi vì Tống Lâm có cuộc họp vào buổi chiều, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể đặt một chiếc phi cơ.
Hai người chưa ăn gì, đến sân bay cũng đã hơn 12h, kiểm tra an ninh xong mới lên máy bay.
Sau khi Mộ Cẩm Vân ngủ một giấc thì người đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chuyến trở về, cô không ngủ nhưng Tống Lâm ở bên cạnh thì đã ngủ say.
Nửa tiếng sau khi máy bay cất cánh, xe ăn chạy qua và bữa trưa được dọn lên.
Mộ Cẩm Vân đã cùng Tống Lâm lăn qua lăn lại từ sáng sớm, lúc này cô bụng đã đói đến kêu rồi, khi cô tiếp viên đẩy xe ăn tới, cô không kìm được nuốt nước bọt.
"Quý ông này—”
" Sau khi tiếp viên đưa cho Mộ Cẩm Vân một suất ăn, cô ấy nhìn Mộ Cẩm Vân do dự.
Vừa mới uống một ngụm nước trái cây, Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm đang ngủ say bên cạnh, không biết nên làm Sao.
Tống Lâm có gắt ngủ không? Mộ Cẩm Vân thực sự không biết, dù rằng hai người không phải là chưa từng ngủ cùng nhau, nhưng phần lớn khi cô tỉnh dậy, Tống Lâm đã không còn ở trên giường.
Ngẫu nhiên một hoặc hai lần, cô mở mắt trước, Tống Lâm ở bên cạnh cũng nhanh mở mắt theo.
Cô không biết phải làm gì bây giờ.
Nếu như nói rằng Tống Lâm chỉ chợp mắt, lúc này lẽ ra anh đã mở mắt rôi, nhưng tiếp viên nói mấy câu cũng không có tỉnh lại, hiển nhiên là anh thật sự đã ngủ.
Mộ Cẩm Vân không ngờ tính cảnh giác của Tống Lâm hôm nay lại thấp như vậy, ngủ thật là sâu.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT