*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái giá Tống Lâm đưa ra, ít hơn một ngàn tỷ.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.

Anh không nói gì, hiển nhiên trong lòng vô cùng tự tin.

Bên trong xe dần dần lại trở nên an tĩnh, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài màn đêm đã bao trùm mọi vật rồi.

Cô nghĩ tới ngày mai, biết sẽ là một trận chiến khó khăn.

Tống Lâm muốn hai mươi sáu ngàn tỷ trở xuống, nhưng so với phía bên kia báo giá thì ít hơn một ngàn tỷ.

Mặc dù cô luôn biết rằng thương nhân đều là kẻ cướp, nhưng mỗi lần Tống Lâm đều làm cô nhận thức được sâu thêm một chút.

Thật ra công ty này, nếu như những cổ đông kia vẫn nguyện ý đợi thêm mấy tháng nữa, có thể nâng thêm ít giá trị.

Nhưng họ đợi không đợi nổi nữa, vì căn bản thì không có vốn xoay vòng nữa rồi.

Thời gian này tìm ra được một người một lời liên đem ra gân ba mươi lăm ngàn tỷ, sau đó còn phải gánh vác vốn hoạt động công ty là rất khó.

Tống Lâm có tiền, vốn lưu động của Samsung luôn rất đôi dào, đưa ra ba mươi lăm ngàn tỷ đối với anh đương nhiên không phải vấn đề.

Nói anh đục nước béo cò cũng được, anh ra giá hạ xuống hai mươi sáu ngàn tỷ, thật ra mà nói thì có chút quá đáng.

Nhưng vấn đề làm ăn, vốn dĩ đều là anh tình tôi nguyện.

Nếu như bọn họ không đồng ý, họ có thể nói không.

Chỉ là Mộ Cẩm Vân cũng biết, đây là chuyện không thể nào.

Tuy rằng Tống Lâm quá đáng, nhưng bọn họ thực sự là hết đường lui rồi.

Thương trường chính là tàn nhẫn như thế, Tống Lâm làm một thương nhân, đương nhiên là muốn giảm tổn thất của bản thân xuống thấp nhất.

Dù sao Mộ Cẩm Vân vẫn là còn trẻ, trong một thời gian, đối với cách làm của Tống Lâm có chút không tiêu hóa nổi.

Cô có thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận nó lại là một chuyện khác.

Những cổ đông đấy còn một biện pháp khác, đó là xin phá sản, mặc dù đúng là xin phá sản có thể làm thuyên giảm tổn thất, nhưng giảm được tổn hại thì sau đó công ty sẽ đối diện với nguy cơ vỡ nợ.

Cũng phải nói đến, công ty này ở những niên đại chín mươi cũng được coi là bá chủ một thời, các cổ đông có lẽ cũng không nỡ, vì vậy mới hạ nước cầu cứu Tống Lâm.

Mộ Cẩm Vân đang phân tâm suy nghĩ sự việc, xe đã dừng trước cửa khách sạn họ ở.



- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play