Tằng Nguyên Lương vốn là người tập võ, lại ra tay bất ngờ, Tống Vân Tang căn bản không kịp phản ứng! Trong chớp mắt, nàng chỉ kịp xoay người! Nàng biết chính mình trốn không thoát, nhưng nàng không hề cảm nhận được đau đớn xé rách cũng không bị bắt giữ như dự đoán. Nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tằng Nguyên Lương vang lên, rồi sau đó có cái gì đó bay đến trước người nàng... Là một cánh tay đang nắm đao. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm vang lên từ phía sau âm trầm đáng sợ: "Chỉ bằng ngươi, cũng dám..."
Sau đó âm thanh dẫm đạp rồi trốn tránh giãy dụa truyền đến. Đầu tiên tiếng kêu thảm thiết của Tằng Nguyên Lương dần thay đổi, rồi sau đó hoàn toàn biến mất... Nhưng âm thanh này vẫn không hề dừng lại. Tống Vân Tang hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tươi cười tối tăm của Bùi Cô Cẩm, hắn sẽ dẫm nát ngực của Tằng Nguyên Lương như thế nào.
Tống Vân Tang khắc chế không được bắt đầu run rẩy, hai chân nhũn ra như cọng bún ngã ngồi trêи mặt đất. Âm thanh kia bỗng dung im bặt. Một lát sau, tiếng đao đâm vào da thịt vang lên. Bùi Cô Cẩm nặng nề nói: "Trở về phòng. Không được quay đầu lại."
Tống Vân Tang không dám quay đầu lại. Nàng run run rẩy rẩy đứng lên, lê hai chân vào khách điếm. Đóng cửa phòng lại, bốn phía an tĩnh, bóng đêm thinh lặng như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thời gian chầm chậm trôi qua, kinh hoảng ban đầu cũng chậm rãi tiêu tán. Tống Vân Tang dần dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tự hỏi về quá trình xảy ra mọi việc.
Bùi Cô Cẩm có đủ chứng cứ, ngày mai đã có thể gặp mặt Hoàng Thượng, lật lại bản án cho Thái tử. Đây thật sự là một tin tức tốt, thành công trấn an trái tim đã chịu đủ kinh hách của Tống Vân Tang. Nhưng không hiểu tại sao, lời nói của Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên hiện lên trong đầu nàng: "Phát hiện thuốc bột ở Thanh Tuyền sơn trang, ngày hôm qua chúng ta đã tra được người phối dược chỉ là người của Thục phi nương nương."
Tống Vân Tang giật mình ngẩn ngơ một lát, sau đó từ từ định thần lại. Ngày hôm qua Bùi Cô Cẩm đã tra ra Thục phi! Có thuốc bột cùng phạm nhân, hắn đã có đủ chứng cứ chứng minh Huệ phi cùng Thái tử bị Thục phi hãm hại, vì sao hôm nay còn muốn đến huyện Lân tra án?
Vì muốn nhiều tìm thêm chứng cứ sao? Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy không mọi chuyện không đơn giản như thế. Nàng nhớ lại từng hành động cử chỉ của Bùi Cô Cẩm tối nay, phát giác chỗ không đúng, lúc Ngụy Hưng kiểm tra xong thi thể của năm hắc y nhân, bẩm báo với Bùi Cô Cẩm thích khách là người của Dương đô đốc, Bùi Cô Cẩm không có biểu hiện vui sướиɠ hoặc là thả lỏng vì tìm được chứng cứ, ngược lại bày ra vẻ mặt bất mãn "chậc" một tiếng.
Hắn nắm được chứng cứ xác minh Dương đô đốc tham dự vào việc này còn bất mãn cái gì nữa? Trong lòng Tống Vân Tang nghi hoặc, bỗng dưng nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ người Bùi Cô Cẩm... muốn bắt không phải là Dương đô đốc?
Lúc này mới chứng minh được. Bùi Cô Cẩm đã điều tra ra người phía sau màn, thiết bẩy rập gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không ngờ được chỉ bắt được Dương đô đốc.
Tống Vân Tang cảm thấy tâm trạng của mình trầm xuống! Người phía sau màn này rốt cuộc có thân phận gì, mà có thể khiến cho Dương đô đốc ra tay, còn mình thì thâm tàng bất lộ?
Liên tưởng đến người thụ hại lần này không chỉ có Huệ phi, mà còn có Thái tử... Tống Vân Tang kinh hãi!
Dương đô đốc là quan nhất phẩm, Thục phi lại là nữ nhân của Hoàng Thượng, vậy người phía sau màn... chỉ có thể là Hoàng tử!
Cho nên, sự kiện lần này cũng không phải các phi trong cung tranh thủ tình cảm, mà là tranh đoạt giữa các Hoàng tử!
Tống Vân Tang đã sớm ý thức được đây là đại án kinh thiên, nhưng nàng đâu ngờ rằng vụ án lại có thể chọc thủng trời! Đúng lúc này, lần đầu tiên nàng nghi ngờ không biết phụ thân bị vu oan nhận hối lộ, rốt cuộc là đấu đá chốn quan trường bình thường hay là... phụ thân bất quá cũng chỉ một quân cờ là bị cơn sóng ngầm thật lớn này cuốn vào?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu nàng, cả người Tống Vân Tang như rơi vào hầm băng! Nếu chỉ là đấu đá chốn quan trường, tuy rằng nàng muốn cứu phụ thân cũng khó, nhưng tốt xấu gì vẫn có hy vọng. Nhưng nếu phụ thân chỉ là một quân cờ, muốn cứu ông ấy, nhất định phải phá cả ván cờ. Loại sự tình này... đừng nói nàng căn bản không thể nhúng tay vào, mà đối với đối bản nhân Thái tử mà nói cũng là cả một vấn đề khó khăn không nhỏ!
Thì ra... đây mới là nguyên nhân chân chính Bùi Cô Cẩm cự tuyệt nàng! Hắn cự tuyệt nàng, cũng không phải đơn thuần bởi vì Hầu phủ thất thế, mà là bởi vì hắn biết tình thế nghiêm trọng. Hắn biết chuyện này đủ ảnh hưởng đến cả tiền đồ của hắn, cũng liên quan đến tính mạng hắn.
Chẳng trách Bùi Cô Cẩm nói sẽ không lấy nàng, chuyện của phụ thân nàng hắn sẽ không xen vào, nhưng lại không để ý việc nhận nàng làm người hầu hạ. Hắn đang ám chỉ nàng, hắn không thể bảo đảm sẽ cứu được phụ thân nàng ra, nhưng có thể hỗ trợ hợp thời. Hắn sẽ không lấy nàng rồi bị Hầu phủ liên lụy, lại càng không thể bị sắc đẹp hấp dẫn, vứt bỏ tiền đồ của mình, mạo hiểm tính mạng xâm nhập vào đại án của Hoàng tộc.
Trong giao dịch này... Bùi Cô Cẩm thật sự là đã tính toán rất khôn khéo. Vậy nàng còn muốn sự hỗ trợ "hợp thời" này của Bùi Cô Cẩm nữa hay không?
Trong lòng Tống Vân Tang ngay lập tức đưa ra đáp án muốn. Tra án hai ngày nay, nàng được chứng kiến một Bùi Cô Cẩm hoàn toàn khác với dáng vẻ trong trí nhớ của nàng. Bùi Cô Cẩm mà nàng quen biết suốt một năm này, hết sức lông bông, làm càn, vội vàng, xúc động, tình ý đối với nàng đều viết lên mặt. Nhưng Bùi Cô Cẩm lúc phá án lại bất động thanh sắc bày mưu nghĩ kế, bày ra mưu lược khiến nàng sợ hãi kinh ngạc.
Mà hiện tại phụ thân cơ hồ đã bị dồn vào đường chết, tình trạng còn tệ hơn so với nàng dự đoán nhiều lắm. Nàng cần một Bùi Cô Cẩm như vậy, cần nhiều hơn so với trước kia. Sự hỗ trợ "hợp thời" của hắn đã có thể giúp ích rất nhiều so với bất cứ người bên ngoài nào.
Nếu giữa trưa hôm nay, Tống Vân Tang còn cố kỵ lễ tiết quy củ, lúc quyến rũ Bùi Cô Cẩm vẫn còn lúng ta lúng túng thì sau khi hiểu được tình cảnh thật sự của phụ thân nàng đã hoàn toàn vượt qua được sự rối rắm trong lòng mình. Bùi Cô Cẩm đã cự tuyệt nàng rất nhiều lần, chẳng qua bởi vì việc này có tính phiêu lưu quá lớn, mà hấp dẫn không đủ, vậy nàng sẽ lại cố gắng nhiều một chút... Tóm lấy lợi thế để làm hắn động tâm.
Tống Vân Tang đứng dậy bỏ thêm chút than nóng trong phòng, trong lòng suy nghĩ nếu Bùi Cô Cẩm trở về nàng phải nắm chặt thời gian để lên giường với hắn. Nghĩ đến đây, Tống Vân Tang dừng lại. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, nàng căn bản không biết hầu hạ nam nhân như thế nào. Trong phủ Bùi Cô Cẩm lại có ba mươi thiếu nữ xinh đẹp, còn nàng không biết có thể hầu hạ Bùi Cô Cẩm vui vẻ được hay không. Nếu nàng hầu hạ không tốt, có thể nào ngay cả sự hỗ trợ "hợp thời" này Bùi Cô Cẩm cũng không cho nàng hay không?
Nháy mắt Tống Vân Tang cảm thấy áp lực, bắt đầu lo lắng nàng có thể giao dịch thành công với hắn hay không. Nàng ở trong phòng ôm tâm tư ngàn xoay trăm chuyển, nhưng không ngờ cả đêm Bùi Cô Cẩm không hề quay về. Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót, tiếng người xì xào lọt vào tai, Tống Vân Tang mơ hồ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện sắc trời đã sáng rồi.
Bùi Cô Cẩm ngồi bên bàn như trước, đang ở cầm bút viết chữ. Nam nhân không hề nhấc mí mắt lên, chỉ thản nhiên mở miệng: "Tống Tiểu thư thật bình thản."
Tống Vân Tang biết hắn đang nói chuyện mình ngủ. Tống Vân Tang cũng hối hận. Nàng muốn nằm ở trêи giường chờ Bùi Cô Cẩm, thật sự không biết sau lại ngủ mất tiêu. Bùi Cô Cẩm đã tắm rửa thay đổi quần áo, không còn ngửi thấy mùi của máu, người cũng sạch sẽ, vốn dĩ rất thích hợp để lên giường. Nhưng hiện tai trời đã sáng bảnh mắt rồi, ban ngày tuyên ɖâʍ đối với Tống Vân Tang mà nói thật sự quá mức khiêu chiến. Tống Vân Tang còn đang rối rắm, Bùi Cô Cẩm lại buông bút xuống, gấp trang giấy lại: "Cho ngươi thời gian một khắc thu dọn, chuẩn bị quay về kinh."
Tống Vân Tang thở ra một hơi. Không cần tuyên ɖâʍ ban ngày. Về kinh cứu Thái tử mới là chính sự, chuyện lên giường... cứ chờ đêm nay đi.
Lên xe ngựa, Bùi Cô Cẩm liền dựa vào thành xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Tống Vân Tang lo lắng hắn đã thức trắng cả đêm qua, không dám làm phiền hắn. Bọn họ một đường vô sự trở lại kinh thành, đã là chính ngọ. Bùi Cô Cẩm về Trấn Phủ ti trước, lệnh cho mọi người chuẩn bị để tiến cung, còn mình dẫn Ngụy Hưng cùng Tống Vân Tang đi đến một tửu lâu ăn cơm trưa. Vừa bước lên lầu hai, đã nghe thấy có người nói: "Bùi Đại nhân, thật trùng hợp."
Tống Vân Tang nghe thấy giọng nói này, cả người cứng đờ. Nàng theo bản năng trốn ra phía sau Bùi Cô Cẩm, trộm nhìn về hướng kia, quả nhiên thấy Nhị Hoàng tử Duẫn Tư Giác.
Bên người Duẫn Tư Giác có vài sĩ tử cùng với vài thị vệ đi theo, bọn họ đang đứng ngoài bao sương, tựa như cũng đang định ăn cơm. Bùi Cô Cẩm ngừng bước, cúi người hành lễ: "Nhị Điện hạ, thật trùng hợp. Bái kiến Nhị Điện hạ."
Ngụy Hưng cùng Tống Vân Tang cũng chào theo. Duẫn Tư Giác đi tới bên cạnh ba người, cười đến dịu dàng: "Không cần đa lễ. Các ngươi cũng đến đây ăn cơm? Cung thỉnh chi bằng ngẫu ngộ, cùng nhau ăn đi."
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, cười cười: "Như vậy sẽ quấy rầy đến Nhị Điện hạ."
Duẫn Tư Giác ôn hòa như trước: "Có gì mà quấy rầy? Nếu Bùi Đại nhân không đồng ý vậy có nghĩa là không nể mặt bổn vương rồi."
Gã ta đã nói như vậy, ai dám cự tuyệt? Bùi Cô Cẩm chắp tay: "Vậy cung kính chi bằng tuân mệnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT