Tống Vân Tang dùng sức ngã trêи mặt đất, một lát sau nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Ánh trăng không sáng lắm, gương mặt của Bùi Cô Cẩm chìm trong chiếc bóng của ngọn núi giả, không nhìn rõ sắc mặt của hắn. Nhưng hắn khom người xuống, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Là do ta đẩy ngươi ngã sao?"

Trong lòng Tống Vân Tang chột dạ. Nàng không dám nói bậy, chỉ mơ hồ nói: "Có thể là vì... ta khóc hơi lâu nên cơ thể có chút yếu ớt... không cẩn thận mới ngã xuống."

Bùi Cô Cẩm im lặng một lát, đứng thẳng lên. Hắn đi lướt qua Tống Vân Tang: "Nếu cảm thấy cơ thể không ổn, vậy sớm đi nghỉ. Trêи mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, Tống Tiểu thư vẫn mau đứng lên đi."

Tống Vân Tang cả kinh, vội vàng bò dậy đuổi theo hắn. Bùi Cô Cẩm nghe thấy âm thanh nàng đuổi theo, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vặn vẹo, lại cảm giác được Tống Vân Tang nhào đến, hai tay nàng bắt lấy tay hắn!

Tống Vân Tang cũng bất chấp lễ nghi của nam nữ. Một tay nàng cầm lấy cổ tay của Bùi Cô Cẩm, một tay lung tung bắt được hai ngón tay của Bùi Cô Cẩm, gắt gao nắm lấy không chịu buông. Nàng cảm thấy tay của Bùi Cô Cẩm hơi hơi co lại, rồi sau đó cứng ngắc, nàng còn nghĩ hắn muốn đẩy mình ra. Nàng vội vàng nói: "Đại nhân chớ đi! Ta, ta..." Chợt có gì đó chợt lóe trong đầu nàng, Tống Vân Tang liền thốt ra: "Lòng ta thật khổ sở!"

Một mảnh ký ức hiện về trong trí nhớ nàng. Sau khi Hoàng Tư Nghiên vào Thái tử phủ không lâu thì nhũ mẫu của nàng ấy qua đời. Mẫu thân của Hoàng Tư Nghiên mất sớm, nên nàng ấy rất thân thiết với nhũ mẫu của mình, sau khi biết được tin tức, nàng ấy đặc biệt đi bái tế. Tống Vân Tang cùng nàng ấy lên núi, ở hậu viện của ngôi chùa chờ nàng ấy. Nàng chưa đợi được bao lâu, Bùi Cô Cẩm liền xuất hiện. Ngày đó tâm trạng của Tống Vân Tang không tốt, bị hắn dây dưa đùa vài câu nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. Nàng khóc: "Nhũ mẫu của Tư Nghiên đã qua đời, ta phải bồi nàng ấy, hôm nay ngươi đừng quấn quít lấy ta."

Bùi Cô Cẩm nghiêng đến trước người nàng, thẳng tay ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng giúp nàng gạt nước mắt, giọng nói của hắn hơi âm trầm, nóng rực: "Hôm nay không cho ta quấn quýt nàng, vậy ngày mai ta có thể quấn lấy nàng sao?"

Tống Vân Tang bị hắn làm cho tức giận... Khóc càng thảm hơn. Nàng quay người tránh qua một bên, không muốn để ý đến hắn. Bùi Cô Cẩm cũng không biết làm sao vội vàng vòng đến trước người nàng: "Ây, sao lại khóc lớn hơn rồi? Ta nói đùa thôi mà." Hắn ghé sát mặt vào cẩn thận đánh giá Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng không vui sao?"

Tống Vân Tang cúi đầu gạt nước mắt, không có phủ nhận. Bùi Cô Cẩm liền nhíu nhíu mày: "Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"

Tống Vân Tang không để ý tới hắn, Bùi Cô Cẩm lại vuốt tóc tóc của nàng: "Nói đi. Nếu tâm trạng của nàng thật sự không tốt, ta sẽ không quấy rầy nàng nữa."

Tống Vân Tang bị lời này của hắn dụ dỗ, lúc này mới đáp hắn một câu: "Không phải đã nói rồi sao, nhũ mẫu của Tư Nghiên đã qua đời rồi."

Bùi Cô Cẩm nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng phức tạp, nửa ngày sau hắn bỗng nhiên nâng tay che mặt: "Không phải chứ, nhũ mẫu của nàng ấy đã qua đời, nàng khổ sở cái gì?"

Tống Vân Tang xác định nàng nghe thấy Bùi Cô Cẩm nở nụ cười. Trong lòng nàng lại giận dỗi: "Bà ấy là người thân thiết nhất của Tư Nghiên! Cả Hầu phủ ai ai cũng muốn Tư Nghiên phải trở nên nổi bật, chỉ có nhũ mẫu của nàng ấy muốn nàng ấy sống thỏa mái an vui! Nhưng nhũ mẫu của nàng ấy qua đời, chưa người nào nói cho Tư Nghiên một câu, đã qua loa hạ táng bà ấy rồi! Tư Nghiên còn chưa tới kịp tiễn bà ấy một đoạn đường!"

Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu, trêи mặt quả nhiên còn có vươn lại ý cười. Tống Vân Tang cảm thấy mình đang nói chuyện với cục đá, khóc thút thít một tiếng, xoay người bước đi. Bùi Cô Cẩm vội vàng đi theo phía sau nàng. Hai người một trước một sau đi được một đoạn đường, Tống Vân Tang nhịn không được quay đầu lại: "Ngươi đã nói nếu ta nói cho ngươi biết lý do, ngươi sẽ không quấy rầy ta."

Bùi Cô Cẩm nhướng mày: "Cái gì ta cũng chưa nói, sao có thể quấy rầy đến nàng?"

Hắn đi đến bên cạnh Tống Vân Tang, như làm ảo thuật biến ra một cây trâm. Cây trâm vừa to vừa sáng chói, vừa quê mùa vừa thôi thiển, màu vàng lòe lòe. Bùi Cô Cẩm cười nói: "Tặng cho nàng, có thích không?" Hắn thấy Tống Vân Tang không nhận, lại quơ quơ cây trâm kia: "Cầm đi. Đừng khổ sở nữa, ta hứa với nàng một chuyện, lấy cái này làm tín vật. Nếu nàng có tâm nguyện gì cứ việc nói cho ta biết, ta sẽ giúp nàng thực hiện."

Lúc này Tống Vân Tang mới nhận cây trâm kia, sau đó nàng quay về phía Bùi Cô Cẩm, giọng nói mềm mại nói: "Ta muốn ngươi đi nhanh đi."

Trong nháy mắt sắc mặt của Bùi Cô Cẩm trở nên âm trầm, suýt chút nữa cây trâm đã bị bẻ cong.

......

Hồi ức đột nhiên hiện về, coi như Tống Vân Tang tìm được cọng rơm cứu mạng, nàng nắm chặt lấy tay của Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân đã đáp ứng ta, giúp ta thực hiện một nguyện vọng. Cây trâm kia hiện tại ta vẫn còn giữ, Đại nhân không thể nói chuyện không giữ lời..."

Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay nàng, sắc mặt khó coi: "Ngươi đã nói nguyện vọng lúc đó rồi, ngươi nói, hy vọng ta đi nhanh lên."

Tống Vân Tang sợ chọc giận Bùi Cô Cẩm, nhưng cũng không thể ngoan ngoãn nghe lời. Nàng ngập ngừng nói: "Mà khi đó Đại nhân cũng đâu có đi... Ngài, ngài không giúp ta thực hiện tâm nguyện kia, ta có thể đổi cái..."

—— Không chỉ có không rời đi, còn hung ác ném trâm của nàng đi, bắt buộc nàng cài cây trâm kia. Hoàng Tư Nghiên trở về nhìn thấy cây trâm vàng lòe lòe trêи đầu Tống Vân Tang đã ngây ngẩn cả người.

Tiếng nói của Bùi Cô Cẩm tựa như rít ra từ trong kẽ răng: "Ồ, thật không? Tống Tiểu thư nhớ rõ ràng như vậy, không giống như đang khổ sở."

Tống Vân Tang sửng sốt. Biểu hiện của nàng quá mức cấp bách đích xác không giống như đang khổ sở. Tống Vân Tang lập tức nức nở một tiếng, nước mắt lập tức tí tách rơi trêи mu bàn tay của Bùi Cô Cẩm: "Ta, ta thật sự rất buồn..."

Nàng mới khóc hồi, hiện giờ lại khóc tiếp, nước mắt nói đến là đến. Nước mắt rơi xuống từng chuỗi, nàng cảm có giác tay của Bùi Cô Cẩm co rúm lại, vội vàng túm lấy hai ngón tay kia càng chặt hơn. Bùi Cô Cẩm lại không làm gì cả. Trong lòng Tống Vân Tang hoảng hốt, cầm lấy tay hắn cố gắng khóc, nước mắt chảy xuống làm ướt tay của cả hai người.

Lúc đầu nàng khóc là vì chứng minh nàng thực sự rất buồn, nhưng sau đó những áp lực đã tích tụ nhiều ngày bộc phát, nghĩ đến phụ thân bị nhốt vào ngục, nàng chạy xung quanh cầu xin người khác, nghĩ đến tối nay thiếu chút nữa nàng bị kẻ khác làm nhục... Tống Vân Tang thật sự buồn đến nao lòng, khóc không thành tiếng. Thật sự rất đáng thương, nàng lại cảm thấy hành động này của mình thật sự đê tiện vô sỉ, vô cùng xấu hổ, nhưng mà không làm như vậy, nàng cũng không biết còn có thể làm sao bây giờ.

Nàng khóc một trận, cuối cùng Bùi Cô Cẩm cũng căm tức quát: "Cây trâm kia ở đâu?"

Tiếng khóc của Tống Vân Tang dừng lại, mở miệng ra nấc lên một tiếng: "Ở, ở trong phòng ta."

Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi, nhẫn nại nói hai chữ: "Đi lấy!"

Tống Vân Tang hiểu ra Bùi Cô Cẩm... đáp ứng thực hiện lời hứa?

Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng bước về phía trước. Bùi Cô Cẩm lại kéo tay lại. Lúc này Tống Vân Tang mới phát hiện ra, nàng vẫn còn nắm tay hắn! Tống Vân Tang vội vàng buông tay. Hai người một trước một sau đi vào trong phòng, Tống Vân Tang tìm ra cây trâm, đưa đến trước mặt Bùi Cô Cẩm.

Bùi Cô Cẩm không nhận: "Tống Vân Tang, không phải ước nguyện của ngươi là muốn ta hỗ trợ cứu phụ thân ngươi ra đó chứ?"

Đương nhiên Tống Vân Tang có ý này, chỉ là sợ nguyện vọng này của mình không được Bùi Cô Cẩm đáp ứng, cho nên chậm chạp không dám nói ra thôi. Sau đó nàng nghe Bùi Cô Cẩm nói: "Ta nói thật với ngươi. Ta có thể cứu phụ thân ngươi hay không, có liên quan đến việc có thể lật lại bản án của Thái tử hay không. Chỉ khi Thái tử giành lại được thánh sủng, ở giữa trợ giúp ta mới có thể cứu phụ thân ngươi ra."

Ý của hắn chính là chỉ có khuyên Hoàng Thượng đồng ý tra rõ vụ án ở Mẫn Chiết, hắn mới có thể tìm được chứng cứ lật lại bản án của Tống Hầu gia. Một đời trước, không thể lật lại bản án của Thái tử, Hoàng Thượng giận chó đánh mèo lên Tống Hầu gia, Bùi Cô Cẩm phải chu đáo nhiều mặt đã hao hết khí lực, cũng không khuyên nổi Hoàng Thượng đồng ý để hắn đến Mẫn Chiết. Tất cả rơi vào đường cùng, Bùi Cô Cẩm mới phải lựa chọn đầu phục Nhị hoàng tử, đổi lại bình an cho Tống Hầu gia.

Tống Vân Tang cũng không biết ý nghĩa cụ thể của câu "ở giữa trợ giúp" này là gì, dĩ nhiên nàng cũng không thấu tỏ có một số việc Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào làm được, phải nhờ Thái tử ra mặt mới có thể hoàn thành. Trong lòng nàng kinh nghi, không ngờ Bùi Cô Cẩm lại nói cho nàng những chuyện này. Nhưng cũng có nghĩa là thái độ của hắn đã buông lỏng rồi, Tống Vân Tang vẫn nghĩ hẹn ước cây trâm này có thể dùng được, vạn phần cảm tạ Bùi Cô Cẩm là người đã giữ chữ tín.

Tống Vân Tang đang muốn cầu Bùi Cô Cẩm nghĩ cách cứu viện cho Thái tử, lại muốn cầu hắn, sau khi lật lại bản án của Thái tử hãy hết sức nghĩ cách cứu viện phụ thân mình, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất của nàng là không thể ra phủ, nghĩ một lúc, nàng nói: "Ta chỉ cầu mấy ngày nay Bùi Đại nhân mang theo ta, đừng đuổi ta đi nữa."

Lời này có vẻ như chỉ nói ra một yêu cầu, kì thực là hai yêu cầu. Bùi Cô Cẩm mang theo nàng, tất nhiên không thể nhốt nàng trong phủ. Mà nàng ở lại bên cạnh hắn, mới có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Lúc này nam nhân nhìn chằm chằm Tống Vân Tang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Vân Tang, ngươi thật đúng là có tiền đồ..."

Tống Vân Tang bị hắn nhìn đến hoảng sợ, giống như thủ đoạn nhỏ của nàng không thể nào qua mắt được hắn. Bùi Cô Cẩm giơ cây trâm kia lên trước mặt Tống Vân Tang, gằn từng chữ: "Ta nể mặt đồ vật này, cho ngươi toại nguyện một lần. Sẽ không có lần thứ hai —— biết không!"

Đôi mi của Tống Vân Tang run rẩy: "Biết, đã biết."

Bộ dạng của nàng như thật sự như bị ức hϊế͙p͙! Bùi Cô Cẩm chỉ cảm thấy một cơn tức giận nghẹn ngay cổ, lên không được xuống cũng không xong. Một lát sau chỉ có thể lui ra phía sau từng bước, phiền não bỏ lại câu: "Giờ mẹo một khắc ngày mai, ở ngoài cửa phủ chờ ta." Sau đó hắn chân nhanh rời đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play