Dịch Chỉ Lan trở về nhà, mợ nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên đón, "Lan Lan, sao sắc mặt con xấu thế?"
Nhìn sắc mặt trắng bệch của thiếu nữ, mợ Dịch lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhẹ giọng hỏi, "Có phải con đến kỳ không?"
Mặt Dịch Chỉ Lan đỏ lên, cúi đầu thỏ thẻ, "Không có, do tối qua con ngủ không ngon lắm."
"Lần sau đừng lên trấn trên học bù nữa, con là con gái về muộn không an toàn, cậu mợ có tiền, có thể cho con học thêm."
Nhìn gương mặt mợ đã sớm đầy nếp nhăn vì nghèo khổ, trong lòng Dịch Chỉ Lan chua xót, nhẹ giọng an ủi, "Không sao đâu ạ, nếu muộn quá con sẽ ở lại nhà của dì Cẩm, sẽ không sao đâu ạ."
Cha mẹ Dịch Chỉ Lan mất sớm, lúc một tuổi được cậu ôm mang về nhà nuôi, mợ Dịch cũng không phản đối, thật sự xem cô cháu gái đáng thương này như con gái ruột của mình.
Khi cô còn bé cơ thể vô cùng yếu ớt, không ăn nổi cơm gạo độn, mợ Dịch hết cách, cầm con gà mái đẻ trứng duy nhất trong nhà mang đi đổi sữa của những người mới sinh con.
Chưa hết, cô còn hay ốm, dăm ba bữa lại đổ bệnh, hai vợ chồng phải cắn rắn làm việc liều mạng mới chống nổi tiền thuốc men cho cô, nuôi cô khỏe mạnh trưởng thành.
Cậu Dịch cũng chỉ là một nông dân, người trong thôn không ai có thể nói bọn họ làm không tốt, Dịch Chỉ La bình thường, đi sớm về trễ, chỉ mới hơn 40 tuổi đã mắc nhiều loại bệnh tật, gương mặt của mợ Dich cũng mang đầy nếp nhăn, cứ thế, bọn họ cắn răng kiếm tiền nuôi Dịch Chỉ Lan ăn học, cuối cùng nuôi ra được một cô sinh viên đại học.
Cậu mợ làm được đến mức đó, Dịch Chỉ Lan xem cậu mợ là người thân nhất của cô, cô ra sức học, vì muốn sau khi mình tốt nghiệp kiếm được một công việc thật tốt, hiếu thảo với cậu mợ, cho họ sống sung sướng, giờ này thấy mợ mang vẻ mặt quan tâm hỏi, cơn đau trên cơ thể và sự hoang mang, ấm ức sau khi ngủ dậy quay trở lại.
Không được, không thể để cho mợ lo lắng.
Dịch Chỉ Lan chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào tim, nhìn mợ Dịch cười hỏi, "Tinh Tinh đâu ạ?"
"Con bé lười kia còn đang ngủ, thật là, bảo nó lên trên trấn tìm việc thì không chịu, cứ làm ầm lên muốn thi đại học, nếu nó có khả năng đó thật, cậu mợ sẵn sàng đập nồi bán sắt cho nó học, nhưng nó làm gì có!"
Cô bước vào phòng, trong góc phòng là một chiếc giường đất mà hai chị em ngủ chung, có một cô gái nằm bên trên, đưa lưng về phía cô, đó là Dịch Tinh Tinh.
"Tình Tình, Tình Tình..."
Hôm qua Dịch Tình Tình chính tay giao cô chị họ say khướt cho tên du côn, lần đầu tiên làm chuyện này, cả đêm cô ta không ngủ được, vừa mới chợp mắt được một lúc đã nghe thấy tiếng chị họ gọi, cô ta run lên, cả người cứng lại.
Nhưng rất nhanh, nhớ lại lời tên du côn đã dạy, cô ta dụi mắt, cố gắng bình tâm, dùng giọng nói ngái ngủ lên tiếng, "Làm gì thế?"
Thấy cô ta phản ứng bình thường, Dịch Chỉ Lan cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi, "Đêm qua, em kéo chị uống rượu mà?"
"Ừm." Dịch Tinh Tinh nhắm mắt lại, ra vẻ mơ màng.
"Sau khi chị uống say, em đi đâu?"
"Em về nhà mà..." Dịch Tinh Tinh nói theo lời tên du côn dạy, "Em cũng say mơ màng đi về nhà, chị bảo muốn đi tìm ai đó, đi đâu em đâu có biết..."
Lời nói này của cô ta có rất nhiều sơ hở, nhưng lúc này Dịch Chỉ Lan đang chột dạ trong lòng.
Dịch Chỉ Lan và tiên du côn là quan hệ yêu đương, chuyện này không ai biết cả, ngày thường hai người cũng chỉ lén lút gặp mặt nhau, chuyện cô say rượu rồi chạy đi tìm người yêu là không phải không thể.
Nghi ngờ trong lòng bị quét sạch, Dịch Chỉ Lan không hỏi nữa, "Vậy em ngủ tiếp đi, chị ra ngoài giúp mợ làm việc trước."
Chờ đến khi cô đi rồi, Dịch Tinh Tinh mới mở mắt ra, vẫn chưa hết khiếp đảm nhìn theo bóng dáng của Dịch Chỉ Lan.
Mọi chuyện không nên như thế này!
Tên du côn đã nói rằng sẽ làm cho cả thôn biết chuyện hai người họ đang yêu nhau, hơn nữa sẽ cho bọn họ thấy cảnh hai người đang ở trên giường sao?
Vì sao chị ta lại an toàn trở về, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì lớn?
Trong lòng Dịch Tinh Tinh nôn nóng, muốn bước xuống giường đi hỏi du côn cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại sợ chạy ra ngoài lại khiến cho Dịch Chỉ Lan nghi ngờ, đành phải nằm trên giường rối rắm suy nghĩ, trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò qua.
Cô ta ghét chị họ mình, chuyện này chỉ có mình tên du côn biết.
Vì sao lại ghét Dịch Chỉ Lan, có rất nhiều nguyên nhân.
Chị ta có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại tốt, học giỏi, ngay cả đứa con cha mẹ yêu quý nhất cũng là chị ta.
Mỗi lần người trong thôn nói chuyện, cũng đều khen Dịch Chỉ Lan, khi nói đến Dịch Tinh Tinh, không khen gì khác ngoài một câu "Tướng mạo hơi giống chị họ."
Diện mạo của Dịch Tinh Tinh đúng thật là khá xinh, ở trong sơn thôn nghèo khó này, trông thanh tú cũng đã là đại mỹ nữ, nhưng ai bảo Dịch Chỉ Lan lại xinh đẹp hơn cô cơ chứ?
Mọi người đều nói cô ta không chăm học như Dịch Chỉ Lan, cũng không chăm chỉ bằng Dịch Chỉ Lan, nhưng tại sao không có ai nghĩ lại, đó là cha mẹ của cô ta, nếu không phải có Dịch Chỉ Lan thì tất cả sẽ thuộc về một mình cô ta, ở nhà người khác, tất nhiên phải chăm chỉ.
Cuối cùng chuyện khiến cô ta quyết tâm ra tay đó là bời vì đàn ông.
Long ca trong thị trấn, trong mắt những người khác chỉ là một tên côn đồ, cả ngày cà lơ phất phơ không làm chuyện gì đứng đắn, nhưng trong mắt Dịch Tinh Tinh, gã còn trẻ như thế đã có nhiều tay chân như vậy, ngày thường khi gã ra ngoài, có ai dám đụng tới gã đâu.
Tâm hồn thiếu nữ đã treo trên người anh Long.
Nhưng cô ta lại nghe thấy cái gì?
"Ai xứng với anh Long nhà chúng ta? Tất nhiên chỉ có Dịch Chỉ Lan, cô ấy là sinh viên, còn xinh đẹp như thế, anh Long suốt ngày khen cô ấy đẹp."
Dịch Chỉ Lan, lại là Dịch Chỉ Lan!
Sau đó, cô ta phát hiện Dịch Chỉ Lan lén lút yêu đương với du côn.
Lúc phát hiện ra chuyện đó, Dịch Tinh Tinh suýt nữa cười ra tiếng.
Ở trong lòng cô ta, nếu nói anh Long là một con rồng, vậy thì tên du côn chính là một con giun bò trong đất, hóa ra ánh mắt của Dịch Chi Lan kém như thế, thích cái tên không làm được trò trống gì, suốt ngày nằm nhà rồi đi dạo, còn là tên du côn suốt ngày cúi đầu khom lưng nịnh hót anh Long.
Một âm mưu hiểm độc từ từ nảy mầm bén rễ trong lòng cô.
Khiến cho du côn và Dịch Chỉ Lan ở bên nhau, khiến cho cô chị họ từ nhó đến lớn mọi mặt cái gì cũng hơn hẳn cô ta phải gả cho một kẻ bất lực chẳng làm nên trò trống gì.
Tốt nhất là khiến cho chị ta không thể vào đại học, phải ở lại cả đời trong sơn thôn này, còn cô ta sẽ đi theo anh Long lên thành phố lớn, trở thành người thành phố.
Tất cả những ảo tưởng này đều rất tốt, chuốc say chị họ, đưa chị ta cho tên du côn, nhìn hắn ôm chị ta rời đi, Dịch Tinh Tinh vừa sợ hãi vừa khẩn trương, hoang mang rối loạn chạy về nhà.
Cô ta nghĩ, chờ đến ngày mai, là có thể nhìn thấy cảnh tượng Dịch Chỉ Lan bị mọi người phỉ nhổ rồi.
Nhưng vì sao, vì sao không có chuyện gì xảy ra cả?
Cùng lúc đó, Vệ Minh Ngôn đang đếm túi tiền, 32.
Có mỗi chút tiền này thì cưới vợ kiểu gì?
Huống chi vợ hắn còn đang mang thai nữa.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đi gõ cửa nhà ông Trần.
Mười phút sau lại nhiệt tình bị đuổi ra, trên tay còn cầm một cái lưới đánh cá.
Ông Trần đóng cửa lại, chống quải trượng đi về nhà, nói chuyện với vợ đang ngồi đối diện, "Thằng bé này, còn nói bắt được cá thì mang cho tôi ăn, cái lưới rách kia của tôi thì bắt được cái gì."
"Người trẻ tuổi mà, thích khoác lác, khó được thằng bé này thân với ông như vậy, ông đồng ý dỗ nó là được."
Ông Trần cười đắc ý, "Đúng thế, tôi đồng ý rồi, bảo là sẽ làm cá cho nó ăn, nhìn thấy thằng bé vô cùng vui vẻ đi ra ngoài tôi cùng vui theo, tuy rằng không bắt được gì nhưng có tấm lòng, vậy là đủ rồi."
***
Dịch Chỉ Lan giúp đỡ quét nhà, lại cho gà ăn, giờ đây cô đang nhặt rau, thì thấy cậu mình hớn hở vác theo một con cá về nhà.
Mợ Dịch đang chuẩn bị nấu cơm thì nhìn thấy chồng mình xách theo cá, trên mặt tức khắc lộ ra một nụ cười hân hoan, "Sao lại bắt cá trở về thế?"
Mọi người trong nhà đã rất lâu rồi chưa được ăn đồ ăn mặn, bây giờ nhìn thấy con cá này, bảo sao bà ấy lại vui vẻ như thế.
"Không phải tôi bắt." Cậu Dịch cười tươi hơn, đưa cá cho vợ mình, vui vẻ vì chiếm được món hời, "Du côn ra sau núi bắt cá, không biết vì sao hắn bắt nhiều như thế, nhiều qua không mang về hết được, đúng lúc tôi đi ngang qua, hắn mượn tôi cái bao tải rồi cho tôi con cá này."
"Lại còn là con to nhất nữa chứ, bà xem, mau mau làm thịt nó đi, Lan Lan và Tinh Tinh đã lâu rồi chưa được ăn thịt cá đâu."
Mợ Dịch cũng vui vẻ hẳn lên, một bên nhắc mãi việc tên du côn còn xem như hào phóng, một bên nhanh tay lẹ mắt xử lý con cá.
Chỉ có mỗi Dịch Chỉ Lan nhìn con cá to mọng kia, mặt lén lút đỏ lên.
Bên kia, Vệ Minh Ngôn vác một bao tải cá về, xách theo một con đi qua nhà ông Trần.
Ông Trần vừa mới mở cửa đã thấy hắn hớn hở tươi cười nhấc một cá lớn lên.
"Chú, cháu đưa đồ ăn qua cho chú."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT