Thẩm Thiên Hương vẫn chưa biết chuyện gì, cô chỉ biết tình hình hiện tại bản thân mình không thể thoát khỏi hồ nước này. Hai tay cứ vùng vẫy không ngừng kêu cứu, còn Lâm Nhu Nhi lại đứng đó bình tĩnh nhìn cô đang ở dưới nước tìm cách lên bờ kia.
Lúc này mọi người cũng bắt đầu chú ý đến.
“Có người rớt xuống nước kìa!!!”
Mọi người cứ nhìn nhau rồi hô lên, nhưng trong đám đông lại không ai dám nhảy xuống cứu Thẩm Thiên Hương. Cho đến khi cô không còn sức nữa, cũng không còn ý thức được đã đuối nước ở bên dưới.
Lúc này Thẩm Hưng không biết đâu ra chạy đến, anh cởi áo vest trên người ra rồi chạy đến bờ sông không suy nghĩ gì nhảy xuống đó cứu người. Thẩm Hưng rất giỏi về các môn thể thao, trong đó cũng có bơi lội, chỉ một chút anh đã cô lên bờ được rồi. Thẩm Hưng đặt Thẩm Thiên Hương nằm xuống, anh gọi cô: “Thiên Hương, có nghe tôi gọi không?”
Thẩm Thiên Hương vẫn không đáp, Thẩm Hưng đưa tay đặt tay lên ngực cô, không ngừng nhấn xuống rồi hô hấp nhân tạo cho Thẩm Thiên Hương.
Thẩm Thiên Hương được tiếp khí thì đã thở lại, nước cũng được trào ra, cô lờ mờ mở mắt nhìn thấy Thẩm Hưng.
“Thiên Hương, cô thấy thế nào rồi?” Thẩm Hưng vỗ mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Thiên Hương vừa mở mắt nhìn anh rồi lại ngất đi, Thẩm Hưng thấy tình hình không ổn liền nhìn hai vệ sĩ của mình đứng ở gần đó.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.” Thẩm Hưng nói.
Hai vệ sĩ kia liền đi đến, một người bế Thẩm Thiên Hương lên một người thì quay về xe đậu gần đó mở cửa cho Thẩm Thiên Hương ngồi vào.
Thẩm Hưng đi đến nhặt chiếc áo vest của mình, anh quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhi, cái nhìn thật đáng sợ làm sao.
…
Ninh thị.
Ninh Giang Thành đang thả hồn trên mây, anh đang chán với cuộc họp nhạt toẹt này rồi, thật sự muốn về nhà thật nhanh để nhìn thấy Thẩm Thiên Hương.
Lúc này điện thoại anh đổ chuông, cả phòng họp im bặt. Ninh Giang Thành cũng nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
[Xin chào, tôi là người của bệnh viện, hiện tại cô Thẩm Thiên Hương đang ở chỗ chúng tôi phiền người nhà đến đây làm thủ tục nhập viện ạ.]
“Cái gì chứ?”
Ninh Giang Thành nghe xong liền bật dậy, biết được cô ở bệnh viện nào anh liền cầm áo của mình rồi rời đi để lại mọi người ngồi ngơ ngơ ngác ở đó.
…
Bệnh viện.
Ninh Giang Thành chạy đến bệnh viện, thấy Thẩm Thiên Hương nằm đó bên cạnh là Thẩm Hưng.
“Lại là anh?” Ninh Giang Thành hỏi.
Nhìn thấy quần áo của Thẩm Hưng còn ướt sũng, Ninh Giang Thành nhăn mặt, cuối cùng là có chuyện gì?
Thẩm Hưng đứng dậy, anh bình tĩnh nói: “Cô ấy không sao rồi.”
“Cô ấy bị đẩy xuống bờ sông, do không biết bơi nên mới thành ra thế này, cũng may lúc đó tôi nhảy xuống cứu cô ấy kịp lúc.” Thẩm Hưng bảo tiếp.
“Bờ sông? Cô ấy làm gì ở bên bờ sông chứ?” Ninh Giang Thành cau mày hỏi.
Tiên Hiệp Hay“Anh không biết cô ấy đi làm sao? Cô ấy đang trang điểm cho nữ diễn viên nổi tiếng Lâm Nhu Nhi đấy, hôm nay có cảnh quay ngày trời và cô ấy được gọi đến đó.” Thẩm Hưng bảo tiếp, hôm trước ngồi nói chuyện với nhau anh đã nghe cô nhắc đến chuyện này.
Cũng may là sáng nay anh muốn mời cô đi ăn, nào ngờ cô lại nói bận việc vì phải đi trang điểm, mà cảnh quay hôm nay ở ngoài trời nên anh cũng tiện ghé sang muốn nhìn thấy cô lúc làm việc như thế nào. Nhưng nào ngờ xe vừa đến, anh vừa bước xuống xe đã nghe có người hô to rằng ai đó bị rơi xuống nước, nhìn ngang nhìn dọc lại thấy người xung quanh không ai chịu lao vào cứu người, anh cũng không biết đó là cô, chỉ biết ai đó đang gặp nguy hiểm liền chạy đến mà thôi.
Không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Thiên Hương, lúc đó bên cạnh là Lâm Nhu Nhi, thợ trang điểm của mình bị ngã xuống nước cô ta lại đứng trơ ra đó. Trước kia cả hai học chung với nhau, Lâm Nhu Nhi bơi rất giỏi, vậy mà trước tình huống này cô ta lại đứng yên ra đó, lúc anh đưa người lên nhìn sắc mặt của Lâm Nhu Nhi cũng không được vui cho lắm.
Chẳng lẽ…
Ninh Giang Thành nghe xong thì im lặng, từ lần trước cô xuất hiện ở khu chung cư cao cấp đó anh đã nghi ngờ rồi. Không ngờ cô lại lén mình đi làm như thế, bây giờ thì hay rồi, lại bị người khác hãm hại. Nghe những lời của Thẩm Hưng nói lại, anh cảm thấy người đứng sau chuyện này chỉ có thể là Lâm Nhu Nhi.
Thẩm Thiên Hương lúc này cũng đã tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, xoay đầu lại thấy Thẩm Hưng và Ninh Giang Thành ở đó.
“Hai người…” Thẩm Thiên Hương chống tay ngồi dậy, Thẩm Hưng đứng bên cạnh lập tức đỡ cô.
Nhìn thấy sắc mặt của Ninh Giang Thành, cô cúi mặt liền nói: “Thành…em xin lỗi.”
Ninh Giang Thành đi đến, vẻ mặt của anh lúc này rất đáng sợ, Thẩm Hưng cũng nhìn anh, Ninh Giang Thành đưa tay lên xoa đầu cô.
“Ngoan, mau nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra có được không?”
Thẩm Thiên Hương cứ sợ anh nổi giận, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em…em xin lỗi…”
“Em không cần xin lỗi, anh không giận em, mau nói cho anh biết chuyện gì vừa xảy ra.” Ninh Giang Thành nhẹ nhàng bảo.
Thẩm Thiên Hương đan hai tay vào nhau, vừa xảy ra chuyện như vậy cô vẫn chưa định hồn mấy.
“Hôm nay em đến trang điểm cho Lâm Nhu Nhi, cô ấy bảo có cảnh quay ngoài trời nên nhờ em đến trang điểm cho. Lúc quay xong cô ấy lại đứng ở bên bờ sông, bảo em có thể đến đó dặm lại lớp trang điểm không, em cũng không nghĩ gì liền chạy đến đó, trong lúc em đang tìm cọ trang điểm thì ở phía sau ai đó dùng lực đẩy em ngã xuống phía dưới, mà người đứng sau em lúc đó chỉ có Lâm Nhu Nhi mà thôi…” Thẩm Thiên Hương nói.
Cô không biết mình đã làm gì khiến cho Lâm Nhu Nhi làm ra chuyện như thế này.
Ninh Giang Thành nghe xong thì nhìn Thẩm Hưng, chính miệng cô nói ra thì không cần bàn cãi gì nữa.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
…
Sáng hôm sau.
Sau một đêm Lâm Nhu Nhi mất tất cả, hợp đồng quảng cáo, các bộ phim đang đóng đều bốc hơi cả. Lâm Nhu Nhi cũng không còn chỗ đứng trong showiz, trong vòng một đêm tất cả các nhãn hàng cũng như đạo diễn đoàn phim xa lánh cô, Lâm Nhu Nhi hoàn toàn suy sụp, công ty hiện tại cũng không thể cứu vớt được tình hình nữa.
“Lâm Nhu Nhi, lần này cô động vào người không nên động rồi.” Tổng giám đốc vỗ vai cô rồi thở dài nói.
“Anh nói vậy là sao chứ? Tại sao tôi lại mất hết tất cả…” Lâm Nhu Nhi sững sờ.
“Vì cô đã động vào người phụ nữ của tôi.”
Ninh Giang Thành không biết đâu ra xuất hiện, anh từ cửa đi vào, nhìn Lâm Nhu Nhi đứng đó.
“Ninh Giang Thành?”