“Mày trâu bò vậy, à, vậy mày nói coi ông ta sẽ ở tòa nhà nào?”

Mập vốn chỉ nói chơi, không ngờ Thị Tử nghiêm túc hẳn lên.

Khúc Sầm Sĩ vốn cũng không phải quá rành, chỉ là nghe và nhìn Linh Tử làm, nên nhìn quanh, rồi chỉ vào tòa nhà có vị trí vượng nhất nói: “Tòa kia, cá không?”

Nói rồi hắn lấy điện thoại ra.

Mập không nói gì, ba cái đánh cuộc này không có ý nghĩa gì cả. Thị Tử cũng chỉ nói vậy thôi, nhìn lại di động, đúng là tòa nhà mà hắn chỉ. Hắn nhìn màn hình cười nói: “Thật đúng là nó, hóa ra tao có thiên phú về mặt này đó. Để coi tao nói Linh Tử theo học nghiêm túc, coi như thêm chút nghề tay…”

“Tay con khỉ, người kìa.” Mập đột nhiên nói, chạy nhanh về phía tòa nhà đó.

Khúc Sầm Sĩ lúc này mới phát giác Tang lão bản đang đi từ trong tòa nhà ra, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bọn hắn dám chắc đó là ông chủ Tang.

Lúc hai người chắn đường, Tang lão bản chỉ ngước đầu lên nhìn một cái rồi né qua một bên đi tiếp.

Thị Tử và Mập nhìn nhau, rồi vội đưởi theo nói: “Tang lão bản, nghe nói ông thắng bạc ở Macau không ít, thật không nghĩ tới ông còn chơi cái này nha.”

Tang lão bản lạnh lùng nhìn bọn họ sau đó mới chậm rãi nói: “Ta biết chơi còn rất nhiều thứ khác.”

“À, chơi nhiếp ảnh này, thích du lịch này. Lúc nào hứng là đi.”

“Các ngươi không phải tới tìm ta để nói cái này đi.” Tang lão bản nhìn bọn họ lạnh lùng.

Mập kéo tay Thị Tử đưa tới trước mặt ông ta, lộ ra chuỗi hạt Phật châu rồi nói: “Chúng tôi muốn biết về chuỗi hạt 109 viên đá này.”

Tang lão bản nhìn chuỗi hạt, rồi lại nhìn Khúc Sầm Sĩ, đẩy tay hắn ra rồi nói: “Nếu không muốn chết thì hủy chuỗi hạt này đi là được.” Nói rồi lại tiếp tục đi tới, Khúc Sầm sĩ và Mập chỉ có thể đuổi theo phía sau.

“Làm sao hủy được?” Khúc Sầm Sĩ vội vàng hỏi.

Tang lão bản lúc này mới dừng bước, tò mò nhìn hắn rồi nói: “Cái này mà cũng không biết, có thể sống tới giờ cũng không dễ dàng cho cậu, hay nói là cậu vận khí tốt nhỉ? Đêm nay lúc *** ấy, đeo chuỗi hạt này, như thế chuỗi hạt sẽ bị hủy.”

Tang lão bản nhàn nhạt nói, nhưng Thị Tử kinh ngạc tới ngây người.

Không chỉ Thị Tử, mà cả Mập cũng thế.

Hóa ra, muốn hủy đi chuỗi hạt thì chỉ cần đeo và *** là được.

Mập hồi phục tinh thần lại trước, hô lớn: “Ơ, Tang lão bản đâu rồi?”

Thị Tử nghe mới tỉnh táo lại, nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tang lão bản đâu. “Ối, thật sự không thấy đâu. Chúng ta… mới ngây người có vài giây thôi, lão chạy đi đâu rồi nhỉ?”

Thật sự xung quanh chẳng còn ai, Khúc Sầm Sĩ còn tưởng mình hoa mắt nhìn quanh nhìn quất, thậm chí, còn nhìn thử coi có thấy hồn ma bóng quế nào không, nhưng mà thật sự chẳng có ai, Tang lão bản cứ thế mà biến mất.

Mập cũng tìm, rồi nói: “Này, Tang đại quan nhân kia, liệu có phải là… là cái kia không?

“Không, tao chắc chắn. Nhưng mà, sao… người đâu rồi?” Thị Tử cũng không hiểu nguyên nhân. Hai người do dự một lúc, tính đi lên lầu kiếm nhà Tang lão bản, biết đâu tìm được gì. Nhưng tiếc là bảo vệ ở khu này rất kỹ, không cho bọn họ lên lầu. Khúc Sầm Sĩ lại tiếc nuối cái thẻ cảnh sát của mình, rầu rĩ rời khỏi tiểu khu.

Lên xe, hắn im lặng, Mập cũng thế. Lúc sau, xe dừng đèn đỏ, Mập lên tiếng: “Thị Tử, mày… mày có định hủy chuỗi hạt này đi không? Dù gì nó cũng như mày đeo theo quả bom hẹn giờ bên người, chi bằng hủy nó luôn đi.”

“Dựa theo biểu hiện của Cao Dương thì nếu muốn bị thu hồn thì phải là sau khi hoàn thành tâm nguyện. Tao chẳng ước ao gì, thì quả bom này vĩnh viễn sẽ không nổ được rồi.”

Mập cau mày, nheo mắt nhìn Khúc Sầm Sĩ. Hắn không nghĩ ra, kẻ luôn thể hiện thông minh sáng suốt như Thị Tử hôm nay sao tự dưng ngốc vậy? Hắn nói: “Mày không nghĩ tới sẽ ước ao, nhưng lỡ như Thiên Ti kia lại lẳng lơ lượn lờ trước mặt, biết đâu tới đó mày không biết mình nói gì đâu?! Chưa kể lỡ lúc nằm mơ mày nói mớ cái gì thì sao? Đời không biết đâu mà ngờ, tao nghĩ cứ hủy đi mày ơi.”

“Ừ mày bảo hay lắm, nhưng mày bảo tao tìm ai mà *** bây giờ? Mày à?”

“Cút đi! Thiên Ti chẳng phải sờ sờ đó à? Mày thích thì, Tinh Tinh kìa.”

“Bỏ đi! Mày chẳng phải bảo là Thiên Ti sẽ khiến tao nói gì cũng không biết sao? Lỡ đâu lúc đó tao lại bảo tao ước ao được lăn giường với cô ấy, xong rồi đè nhau ra, chẳng phải kế tiếp là tao lăn đùng ra chết à?”

“Cái này…” Mập lúng túng.

Cả hai im lặng, về lại nhà thuê của Thị Tử.

Xe vừa ngừng lại, hai người đã nhìn thấy một người đang ngồi ở bậc tam cấp của chung cư. Tòa nhà chung cư này là kiểu cũ, không có bảo vệ, bậc thang cũng không sạch sẽ gì, người kia lại ngồi yên lặng nơi đó, trên người là bộ đồ jean được giặt tới phai màu, áo khoác đen, dưới chân là một cái ba lo to đùng, mặt hoàn toàn vô cảm.

“Thần ca?” Khúc Sầm Sĩ nghi hoặc kêu, xuống xe vội vàng đi về phía Thần ca.

Thần ca vốn lớn lên ở khu nhà tang lễ, hắn chính là đồng nam ở nhà tang lễ, hắn tới đây, không cần hỏi cũng biết là tới tìm Thị Tử.

“Thần ca, sao anh tới đây?” Khúc Sầm Sĩ vừa đi vừa hỏi.

Thần ca lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Bất đồng chính là Khúc Sầm Sĩ thì cười toe toét, còn Thần ca thì mặt lạnh như tiền.

Mập xuống xe, nhìn Khúc Sầm Sĩ giúp Thần ca xách ba lô, dắt hắn đi lên nhà. Mập chửi thầm trong bụng, hình như thời đại này mặt lầm lì lạnh lùng thì mới có đồ tốt. Đúng là con gái thời nay, nhiều người thích con trai mặt lạnh nhưng mà thật thà mà nói, con gái thích kết hôn với đối tượng không phải là mặt lạnh cơ. Đàn ông mặt lạnh ấy mà, đối diện với họ, con gái ngày đầu thấy thật ngầu,  ngày thứ hai thì thật đẹp trai, nhưng mẹ nó, ngày thứ ba mà không phát rồ thì cô gái đó thành tiên nữ cả.

Ba người cùng đi vào căn hộ bé tí của Khúc Sầm Sĩ, chưa kịp nói tiếng nào Thị Tử đã nghe Thần ca nói: “Nhà cậu bé thế? Cảnh thúc nói tôi tới đây giúp cậu vài ngày. Ba người, giờ ở thế nào đây?”

Khúc Sầm Sĩ nhìn ba lô to kia của Thần ca thì đoán được hắn sẽ ở lại đây vài ngày. Mấy hôm trước Cảnh thúc từng nói nên dắt Thần ca ra ngoài nhiều hơn, không để hắn ở lì nơi nhà tang lễ mà! Cái chính là, kêu tìm bạn gái cho Thần ca. Hiện tại Thị Tử có việc cần người giúp đỡ, không phải vừa lúc cho Thần ca có cơ hội ra ngoài vài ngày sao?

Mập nhàn nhã ngồi lên sô pha nói: “Tao sao cũng được nha, cùng lắm… cùng lắm thì tao ngủ sô pha.” Thực ra, hắn muốn cốt khí nói, cùng lắm về nhà thôi, dù sao thì giờ cũng coi như là hắn có xe rồi, nhưng mà nghĩ tới về nhà hít mùi nhang khói cả ngày, rồi ăn chay tụng kinh khiến hắn thật sự không chịu nổi, nên thôi chẳng thà ngủ sô pha cho rồi.

Thần ca lạnh lùng nhìn Mập, cáu giận: “Cậu ngủ sô pha thì tôi ngủ đâu?”

“Sô pha mà cũng giành á?” Mập cũng tức giận mà nói.

Thị Tử ngửi thấy mùi thuốc súng thì vội nói: “Được rồi, chúng ta đổi chỗ đi. Sang bên nhà ba mẹ tao. Bên nhà bên đó nhiều phòng, lắm giường, lại còn có kết giới.”

“Được! Đổi nhà.” Thần ca vừa nói vừa ôm ba lô đi ra ngoài.

Thần ca vừa ra khỏi cửa, Mập vội thì thầm: “Người gì mà khó nói chuyện thế?”

Khúc Sầm Sĩ vỗ vai Mập nói: “Thôi, thông cảm đi, giờ mình đổi sang nhà bên kia, chờ tao thu xếp đồ đạc tí.”

“Ừ, đổi đi, tao cũng chẳng muốn ngủ cùng giường với mày. Thôi, tao xuống dưới lầu chờ mày.” Mập nói xong rồi đi thẳng xuống dưới.

Khúc Sầm Sĩ cũng không lo việc Mập và Thần ca cãi nhau gì, với tính cách của Thần ca, nếu hắn không thích Mập thì sẽ không hé răng nửa lời nói lại.

Thần ca đứng dưới lầu, một mình hút thuốc ở trước vườn hoa lộn xộn của chung cư. Nghe có tiếng bước chân đi xuống, hắn quay đầu lại nhìn rồi lại lặng lẽ tiếp tục hút thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play