*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mập đưa tay đẩy cô gái đang bám chặt trên người mình ra cả thước rồi mới nói: “Chờ tới khi cô tốt nghiệp thì tôi nhập ngũ rồi. Tôi nói này Lôi Lôi, cô giờ cũng mười tám rồi…”
“Mười chín!”
“Vậy cô có biết cái gì gọi là nam nữ khác biệt không? Ở chỗ công cộng này mà cô nhào tới vậy, bạn bè và thầy cô thấy rồi sao?” Vừa nói, Mập vừa nhìn quanh, không ít đôi mắt tò mò đang đổ dồn về phía bọn hắn. Hắn từng đi học mà, hắn hiểu rõ hành động ôm ấp trước cổng trường là không được nha. Huống hồ, hắn và Lôi Lôi mới dừng ở mức độ quen biết, tuy có hôn ước, nhưng chẳng biết gì về nhau.
Lôi Lôi lúc này mới nhìn quanh, đám con gái đang vừa nhìn về phía bọn hắn vừa thì thào. Cô nàng khoác tay Mập nói: “Em mặc kệ, ai bảo anh đẹp trai tới vậy nên bọn nó mới nhìn mình đó.”
Lúc cô nàng ôm chặt lấy tay, Mập thấy một nam sinh đi ra từ cổng chính, chính là Cao Dương. Mập nhìn sơ qua đã nhận ra nhờ cặp mắt kính dày hơn đít chai, đi trên đường mà vẫn còn ôm sách đọc.
Mập rút tay mình về, đi về phía Cao Dương, hô: “Cao Dương!”
Cao Dương thấy Mập thì đột nhiên hét lên: “Tôi không có tiền! Thật sự không có tiền! Nếu dám cướp, tôi sẽ báo cảnh sát á, đây là cổng trường tôi nha.”
Mập khẳng định hôm nay hắn ra khỏi cửa mà quên xem ngày, nếu không sao lại xui vậy chứ! Đầu tiên là bị Lôi Lôi khiến cho bị chú ý. Kế tiếp, lại bị Cao Dương gào lên như thể ăn cướp, chắc chuyện trước máy rút tiền khiến hắn bị ám ảnh quá đây mà!
Lôi Lôi dám nhào tới ôm Mập trước cổng trường, thì lúc này cũng dám lớn tiếng chỉ tay vào mặt Cao Dương: “Mày mắt mũi có vấn đề à? Vệ Lăng mà thèm đi cướp tiền của mày sao? Nằm mơ giữa ban ngày à?”
Mập nhìn bàn tay xinh xắn bé nhỏ, cô gái cũng bé xinh như Lôi Lôi đang cong cớn mắng người mà trong lòng thoáng giật mình. Chẳng lẽ sau này hắn phải sống cùng người phụ nữ đanh đá này cả đời sao? Còn bé đã thế, sau này lớn lên sẽ ra sao? Hắn nghĩ tới hình ảnh vị tướng quân oai phong lẫm lẫm bên ngoài, về tới đại viện trong nhà thì bị vợ mắng đến té tát. Chả lẽ đời hắn sau này cũng thế sao?
Nhưng Mập không có thời gian để thương cảm quá nhiều, Lôi Lôi đã bắt đuổi người. Cao Dương nãy khó khăn lắm mới tìm thấy nếu bị đuổi đi rồi lại phải đi tìm ở đâu đây?
Mập quay sang Lôi Lôi tức giận mà nói: “Em im lặng đi, tôi tìm cậu ta có việc!” Nói rồi hắn quay sang Cao Dương: “Cao Dương, tôi không kiếm cậu đòi tiền. Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài việc, sang tiệm bánh bên kia với tôi một lát đi.”
Ít nhiều gì Mập cũng đã học qua cấp ba, cũng biết rõ khu vực gần trường học có hiệu bánh hiệu trà này nọ. Lựa tiệm bánh là nơi đông người thì tỷ lệ việc Cao Dương đồng ý sẽ cao hơn một chút.
Nhưng Cao Dương kiên quyết không đi, cậu ta nói: “Tôi không đi, tôi còn phải giải đề thi, nếu tôi làm không đủ sẽ bị mẹ mắng.”
Có lẽ thường ngày cậu ta cũng không có ai rủ đi đâu nói chuyện cả, nên cũng chỉ biết tìm đại một lý do vớ vẩn kém thuyết phục đến vậy. Lôi Lôi quay sang nhìn Mập, vỗ vỗ vào ngực hắn nói: “Vệ Lăng, anh cứ để đó cho em. Đưa ra chỗ tiệm bánh nói chuyện đúng không? Anh đi kiếm bàn ngồi đi, đảm bảo trong vòng mười phút em dắt nó qua cho anh.”
“Lôi Lôi, em tính làm thế nào?” Mập nhìn cô gái nhỏ nhắn vừa nói lời chắc chắn kia.
“Yên tâm đi, nó học cùng lớp với em, để em lo.”
Mập do dự, nhưng vẫn quay ngừoi đi tới tiệm bánh. Thân hình mét tám như hắn thật sự hơi khó làm việc này, cứ để Lôi Lôi xử lý vậy. Với tính cách của Lôi Lôi chắc cũng không bị thiệt gì.
Phía bên kia, Khúc Sầm Sĩ cũng không lái xe đi đón Thiên Ti, vì hắn cũng không muốn lái xe, mà quyết định muốn đi taxi. Thứ hai, xe đã bị Mập dùng rồi.
Buổi sáng, ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào con ngõ nhỏ, các cửa hàng mở cửa buổi sáng chào hỏi nhau râm ran. Thiên Ti bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Thị Tử đang đứng chờ mình bên dưới hàng cây ở vệ đường. Cô nở nụ cười đi về phía hắn.
Thị Tử nhìn cô, cũng mỉm cười.
Thiên Ti hôm nay vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Váy hồng nhạt tôn vẻ mỹ miều của cơ thể, trên tóc là pha lê rực rỡ xinh tươi. Thị Tử không còn lo lắng về miếng pha lê trang sức đó nữa vì hắn biết Thiên Ti sẽ không xảy ra chuyện vì pha lê nữa. Cô, chính là chủ nhân của đám đá quý, pha lê này!
Thiên Ti nhìn hắn, hỏi: “Xe đâu? Anh định đi bộ tới trường với em à?”
Thị Tử lấy một tờ danh thiếp trong ví ra nói: “Đi taxi đi, xe tôi Mập dùng rồi.”
Vừa nói, hắn vừa châm lửa đốt danh thiếp. Ngọn lửa bùng lên, Thị Tử buông tay, nhìn tờ danh thiếp cháy thành tro bay là đà xuống đất.
Thị Tử có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ âm trầm thoáng xuất hiện trên mặt Thiên Ti, chỉ là trong nháy mắt lập tức liền đổi thành mỉm cười.
Thiên Ti nói: “Anh đốt gì vậy?”
“Danh thiếp, gọi taxi.” Nói xong, hắn nắm tay Thiên Ti đi ra ngoài con ngõ nhỏ. Bàn tay Thiên Ti thật mềm mại, đúng như câu nói “Mềm mại không xương”. Hắn hít một hơi thật sau, nói trong lòng, mặc kệ tương lai sau này của hắn cùng Thiên Ti thế nào, hiện tại nếu nắm tay cô, nếu quyết định muốn thử khiến cho cô từ bỏ mọi việc đang làm, thì phải đối xử thật tốt với cô, phải yêu thương thật lòng.
Thiên Ti trong lòng cũng thực bất an, nhưng cô không rút tay lại, lặng lẽ đi theo hắn ra đầu ngõ. Không hề bất ngờ, ra tới nơi thì taxi đã chờ sẵn.
Tài xế hút thuốc, thấy Thiên Ti thì vội dập thuốc nói: “Ồ, Thiên Ti cũng đi à?”
Thiên Ti cười: “Trạch sư phụ, trùng hợp vậy?”
“Không phải hai người gọi tôi sao?” Ông ta cau mày, nhưng cũng chỉ lẩm bẩm mà thôi, không nói ra thành tiếng.
Thị Tử mở cửa xe cho Thiên Ti, cô do dự một lúc rồi lên xe. Thật ra, hôm qua lúc thấy Thị Tử ở Âm Lộ cô cũng vô cùng kinh ngạc. Trước giờ cô biết Thị Tử đặc biệt nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc Thị Tử sẽ xuất hiện ở Âm Lộ. Cho nên trong giây phút ấy, cô lựa chọn biến mất.
Khi thấy Thị Tử đốt danh thiếp cô cũng biết sẽ gặp Trạch sư phụ, nhưng trong lòng vẫn cố hy vọng mong manh… cho tới khi thật sự nhìn thấy Trạch sư phụ. Như vậy, cũng đồng nghĩa với việc Thị Tử đã biết, cho dù không phải tất cả mọi việc nhưng chắc chắn biết, cô… không phải là người.
Thị Tử lên xe tử, nói: “Đi Âm Lộ.”
Thiên Ti không kinh ngạc, chỉ đau khổ cười, chung quy là giấu không đủ. Có lẽ ngay từ đầu nên giống như chị cô đã nói vậy, rời xa Thị Tử, như vậy sẽ không có cục diện như hôm nay, sẽ không có đau lòng.
Thị Tử không nói gì, Thiên Ti cũng im lặng, hai người lặng lẽ ngồi trên ghế sau, một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải. Bác tài nhìn hai người qua gương chiếu hậu, nhè lắc đầu, thở dài.
Đi qua Ngũ Giao lộ, cảnh vật thay đổi.
Nơi đây dù là ngày hay đêm thì ở Âm Lộ thời gian mãi dừng ở chiều thu, khoảng 6 giờ. Trời xám xịt mờ mờ, chỉ nhìn thấy loáng thoáng bóng người bên ngoài. Đèn đường mờ mịt, lác đác vài ngọn đèn nơi vỉa hè. Bóng người cũng thưa thớt, chậm rãi bay bay như thể không xác định được phương hướng.
Đến chỗ hôm qua nhìn thấy Thiên Ti, Thị Tử kêu dừng xe.
Thiên Ti đau khổ cười, quả nhiên là như thế này. Thị Tử nói: “Xuống xe đi. Trạch sư phụ, chờ bọn tôi một chút nha, cứ tính giờ xe chờ nha.”
Trạch sư phụ vừa lòng gật gật đầu, không nói lời nào.
Thị Tử xuống xe, Thiên Ti cũng xuống xe. Chỉ là trong lòng cô hết sức rối bời, không biết nên phủ nhận hay thừa nhận, mà càng không biết Thị Tử rốt cuộc biết được bao nhiêu?