Xét thấy bản thân lúc trước cúi đầu trước thế lực có tiền, Hứa Thừa Hạo cũng không muốn nói gì, đành yên lặng quay người cười với Trần Long, âm thầm dời đi sự chú ý của mọi người: "Lần này thật sự rất cám ơn các anh, nếu không có các anh thu hoạch ớt trước đó, có thể lần này tôi đã công toi."
Trần Long nói: "Hứa tổng khách khí, bọn tôi chỉ là nhận tiền làm việc, đây đều là chuyện nên làm."
Hứa Thừa Hạo: "Dù sao cũng muốn cám ơn, cây ớt đối với tôi vô cùng quan trọng."
Trần Long ngượng ngùng cười, không biết nên nói gì mới tốt.
Hứa Thừa Hạo cũng nhìn ra, hai người Trần Long và Triệu Quân đều là người có năng lực làm việc tốt nhưng không giỏi nói chuyện, qua sự kiện này, Hứa Thừa Hạo càng yên tâm hơn với bọn họ, vô cùng sẵn lòng giao khu vườn cho bọn họ quản lý.
Đương nhiên, cũng phải cám ơn Cảnh Nhất Thành đã giới thiệu người làm, dù sao nếu không có hắn cũng sẽ không có công nhân hỗ trợ thu hoạch ngày hôm nay, cho nên lần thu hoạch ớt này, ai cũng có công.
Hứa Thừa Hạo tăng lương cho hai vị công nhân xong, trên đường lái xe về nhà lại mua cho Cảnh Nhất Thành một phần quà - bánh pudding có hình dạng con vịt vàng, tổng cộng sáu con đươc đặt trong hộp bánh nhỏ trang trí đẹp đẽ, lắc lên khá là "duang" (*), trông như một đàn vịt tụ lại.
Cặp mắt Cảnh Nhất Thành sáng lên, cẩn thận nhìn xuyên qua phần giấy kiếng trong suốt của hộp bánh, khóe môi nhếch lên: "Cám ơn."
Hứa Thừa Hạo: "Biết ngay là anh sẽ thích...... Nhớ ăn sau khi ăn cơm."
Cảnh Nhất Thành: "Ăn?"
Hứa Thừa Hạo: "Không lẽ anh định cất nó đi?"
Cảnh Nhất Thành: "Chẳng lẽ không được?"
Hứa Thừa Hạo: "......"
Anh cạn lời: "Tôi biết anh rất yêu vịt vàng nhỏ, nhưng bánh pudding là đồ ngọt, không phải đồ để lâu được, không ăn là sẽ hỏng đó!"
Cảnh Nhất Thành nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.
Hứa Thừa Hạo vuốt lông như dỗ trẻ con, nói: "Chỉ cần anh làm tốt, còn có rất rất nhiều quà để thưởng cho anh."
Cảnh Nhất Thành thuận tiện nói: "Lần sau có thể do cậu tự làm không?"
Hứa Thừa Hạo nháy mắt trở mặt: "Anh nghĩ đẹp đấy, xuống xe!"
Cảnh Nhất Thành: "......"
Hai người xuống xe về nhà, mới từ hầm gửi xe đi ra, vừa đến gần tòa nhà thì thấy một cô gái tóc dài mặc quần áo đẹp, tay xách hộp quà đứng đợi dưới lầu, vừa nhìn thấy Hứa Thừa Hạo liền kinh ngạc vui mừng gọi: "Hứa tổng!"
Hứa Thừa Hạo ngẩn người, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu vẫn không nhận ra ai: "Cô là?"
Trịnh Tiêu Tiêu đứng chờ đã lâu, ráng kiềm chế kích động, thẹn thùng nói: "Em là...... Em là em họ của Trịnh Vân Vân, chúng ta mới gặp nhau tối hôm qua."
Hứa Thừa Hạo lập tức nhớ tới lời Trịnh Vân Vân miêu tả: yêu sớm cướp bồ, anh thản nhiên nói: "A, ra là Trịnh tiểu thư, không biết Trịnh tiểu thư đến để làm gì?"
Cảnh Nhất Thành phản ứng còn mạnh hơn so với Trịnh Tiêu Tiêu, hắn quay phắt đầu nhìn anh.
Hứa Thừa Hạo vội vàng đi đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có làm gì hết, có gì muốn nói thì đợi cô ta đi hẵng nói sau!"
Cảnh Nhất Thành kìm nén lửa giận, ánh mắt nhìn Trịnh Tiêu Tiêu chẳng còn thân thiện như vừa rồi, còn kém trực tiếp mở miệng đuổi người.
Trịnh Tiêu Tiêu còn đang căng thẳng, hoảng sợ vội tìm lý do: "Dù sao cũng là chuyện xảy ra trong bữa tiệc của em, cho nên rốt cuộc em vẫn nên đến."
"Hóa ra là vậy." Dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, Hứa Thừa Hạo lãnh đạm nói: "Bữa tiệc hôm qua, tôi với chị họ của cô về sớm, không biết đã xảy ra chuyện gì, cùng không cần đến thăm hỏi tôi đâu, trời lạnh thế này lại còn sắp tối rồi, cô vẫn nên về sớm đi."
Tươi cười của Trịnh Tiêu Tiêu đông cứng trên mặt, không ngờ mình ở dưới lầu đợi lâu như vậy, ngay cả cửa mà đối phương cũng không cho mình vào. Dĩ nhiên là cô không cam lòng, nhất là khi đối phương còn một câu nhắc Vân Vân, hai câu nhắc chị họ, làm cô khó chịu trong lòng.
Cô nâng hộp quà trong tay lên, bất đắc dĩ nói: "Hứa tổng để em đưa quà lên tận nhà đi, vậy mới hoàn thành nhiệm vụ được."
Hứa Thừa Hạo: "Không có chuyện gì thì tôi không nên nhận vẫn hơn."
Trịnh Tiêu Tiêu có chút sốt ruột, còn muốn nói tiếp thì bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, Trịnh Vân Vân xách theo một cái túi to xuống xe, kinh ngạc nói: "Tiêu Tiêu, sao em lại ở đây?"
Trịnh Tiêu Tiêu cứng đờ vài giây, sau đấy tươi cười khuếch đại gấp đôi, hơi khiêu khích: "Em đến thăm hỏi Hứa tổng, nói chuyện ở tiệc tối hôm qua."
Trịnh Vân Vân cũng cười nói: "Loại chuyện này sao lại bắt nhân vật chính như em chạy tới chạy lui được, giao cho chị làm là được rồi, trời rét mà em còn mặc ít như vậy, chắc lạnh lắm rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Trịnh Tiêu Tiêu cầm hộp quà đã muốn mỏi tay: "Sao có thể làm phiền chị được chứ?"
Trịnh Vân Vân thản nhiên đưa túi mình xách theo ra: "À, không có việc gì, dù sao chị đến lần này vừa vặn có việc."
Ánh mắt Trịnh Tiêu Tiêu nhìn chằm chắm chiếc túi to, mắt Cảnh Nhất Thành cũng yên lặng nhìn theo, giọng nói dù đã đè rất nhỏ nhưng vẫn lộ ra khí lạnh, hắn lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng cậu lát nữa sẽ giải thích rõ cho tôi nghe."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Hình ảnh này thật sự rất giống như đã từng nhìn thấy, này không phải là cảnh đối mặt với Nguyễn Thần Hiên tối hôm qua sao? Quả nhiên ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*), anh không nên cười nhạo người ta đối mặt cảnh Tu La! Đây là báo ứng!
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ý nói sự đời thay đổi. Dòng Hoàng Hà có chu kỳ thay đổi là 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần; một vùng ở gần sông sẽ có 30 năm ở bờ Tây và 30 năm ở bờ Đông.
Hứa Thừa Hạo mỗi ngày tự mỏ quạ đen chính mình cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, sự chú ý đều trật hướng, hoàn toàn không quan tâm đến hai cô gái trước mặt đang đấu khẩu.
Trịnh Tiêu Tiêu khẩu chiến không thắng được Trịnh Vân Vân, cô nhìn Hứa Thừa Hạo nhưng đối phương chẳng ừ hử gì, bị buộc đến không thể nói tiếp được, đành cắn răng nói: "Vậy thì rất cám ơn chị đã thay em chia sẻ, đi thì đi!"
Nói xong, cô đặt gói quà xuống tại chỗ, hầm hừ xoay người bước đi.
Trịnh Vân Vân nhìn cô rời đi, quay người nói: "Xin lỗi, không ngờ nó lại tới làm phiền anh."
Hứa Thừa Hạo lắc đầu: "Cũng không liên quan tới em."
Trịnh Vân Vân: "Vẫn có liên quan, nếu anh không đi cùng em, làm như cả hai có quan hệ, chắc nó sẽ không có ý nghĩ đó."
Hứa Thừa Hạo khẽ nhíu mày: "Hai người bọn em......"
Trịnh Vân Vân bình thản nói: "Em chính là con nhà người ta trong miệng mẹ nó, cho nên từ bé nó đã thích bám lấy em để so bì, con nít mà thôi, hy vọng không cho anh thêm phiền toái."
"Đã thêm rồi!" Cảnh Nhất Thành bực bội chen vào để tỏ rõ cảm giác tồn tại của mình.
Hứa Thừa Hạo lấy một trái ớt dị dạng ra nhét vào miệng hắn: "Bớt nói đi!"
Cảnh Nhất Thành: "......" Không nhịn được lườm Trịnh Vân Vân.
Trịnh Vân Vân vô cùng có tầm mắt, cô liền đưa túi trong tay qua: "Thật ngại quá, em sẽ giải quyết Trịnh Tiêu Tiêu, lần này đến cũng thuận tiện trả áo khoác cho anh, cám ơn Hứa tổng đã chăm sóc em, nếu không còn việc gì khác thì hai người nhanh lên lầu đi, ở đây lạnh lắm."
Hai mắt Cảnh Nhất Thành đã sắp bắt đầu phun lửa, lại bị Hứa Thừa Hạo đè trở lại: "Trịnh Tiểu thư khách khí."
Trịnh Vân Vân cười hiểu rõ, chờ Hứa Thừa Hạo nhận túi, cô cũng nhanh chóng rời đi, chậm chút nữa là sẽ bị ánh mắt của người nào đó giết chết.
Hứa Thừa Hạo một tay cầm vịt vàng nhỏ, một tay cầm túi đựng ớt, anh nhíu mày nhìn hộp quà trên mặt đất, đang lo lắng làm cách nào để bê hết lên.
Cảnh Nhất Thành dùng một tay cầm bánh của mình, tay còn lại bưng tất cả hộp quà dưới đất lên, im lặng đi vào trong tòa nhà.
Hứa Thừa Hạo đi theo phía sau, giúp mở cửa thang máy.
Hai người im lặng về nhà, mãi đến lúc dì giúp việc ra phụ bưng quà cũng không thấy nói chuyện, Cảnh Nhất Thành đang đợi giải thích, nhưng chờ hoài, chờ đến lúc thấy Hứa Thừa Hạo xách túi trở về phòng mình cũng chưa chờ được câu giải thích, hắn xém nữa tức nổ tại chỗ.
Cậu ấy không giải thích? Cậu ấy thế mà một câu cũng không giải thích!!
Cảnh Nhất Thành vốn đã khó chịu, việc này làm hắn tức nổ, cầm theo hộp quà vội vàng vọt vào phòng Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo đang cởi cúc áo đành dừng lại, ngạc nhiên nói: "Anh làm gì vậy?"
Cảnh Nhất Thành: "......Không, không có gì!"
Hứa Thừa Hạo liếc hắn khó hiểu, đặt áo sơmi trên giường rồi lấy đồ ở nhà của mình ra mặc vào.
Cảnh Nhất Thành dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn vịt vàng nhỏ duang duang trong hộp, lúc hắn đang đấu tranh giữa ở lại hay đi ra ngoài, Hứa Thừa Hạo đã thay quần áo xong, anh đứng trước mặt, quan sát hắn: "Anh đang tự phạt đứng mình à?"
Nhìn thấy người đã mặc quần áo xong, Cảnh Nhất Thành nháy mắt lại tức: "Đã nói đợi mấy người kia đi thì cậu sẽ giải thích!"
Hứa Thừa Hạo ra hiệu cho hắn tránh ra, mở cửa ra khỏi phòng: "Ai nói với anh như thế, tôi nói rõ ràng là có chuyện gì thì đợi các cô ấy đi rồi hẵng nói."
Cảnh Nhất Thành đi theo sau anh: "Vậy cậu thật sự không định nói gì sao?"
Hứa Thừa Hạo: "Anh muốn biết cái gì?"
Cảnh Nhất Thành: "Quan hệ giữa cậu và Trịnh Vân Vân là gì?"
Hứa Thừa Hạo đi vào bếp, tìm đĩa và thìa: "Bạn bè."
Cảnh Nhất Thành: "Bạn bè sẽ gọi nhau tên láy?"
Hứa Thừa Hạo: "Thì đấy là tên ba mẹ người ta đặt cho, người ta tên là Trịnh Vân Vân mà."
Cảnh Nhất Thành chua không chịu được: "Vậy cậu cũng chưa từng gọi Nhất Thành! Cậu gọi Trịnh Vân Vân bằng tên láy, cậu gọi Lý Niệm là Niệm ca, mà gọi tôi là Cảnh Nhất Thành!"
Hứa Thừa Hạo: "...... Thành ca? Thành ca được không? Thành ca vừa lòng chưa?"
Cảnh Nhất Thành không vừa lòng, hắn thích tên láy hơn, nhưng đáng tiếc là tên mình không có từ láy nên đành nhịn vậy, hắn tiếp tục truy hỏi: "Vậy áo khoác của cậu là chuyện gì? Tại sao lại ở trong tay cô ta? Cái gì mà cám ơn cậu đã chăm sóc cô ta?"
Hứa Thừa Hạo mở hộp bánh hắn vẫn cầm không rời tay: "Đó là vì đêm qua rất lạnh, người ta con gái đứng run cầm cập trong gió, tôi dù sao cũng là bạn nam của em ấy nên mới đưa áo khoác cho em ấy choàng trên vai."
Cảnh Nhất Thành đen mặt: "Hèn gì tối qua cậu không mặc áo khoác!"
Hứa Thừa Hạo vuốt lông: "Không phải sau lại có anh à, tôi đây cũng phải cảm ơn Cảnh tổng đã chăm sóc tôi, mở ra ăn nào!"
Cảnh Nhất Thành nhìn bánh pudding vịt vàng được đẩy tới trước mặt, lúc này hắn mới phát hiện, trong lúc nói chuyện, Hứa Thừa Hạo đã mở hộp bánh, còn bày đám vịt thành một hàng trên đĩa, chuẩn bị cả thìa!
Hứa Thừa Hạo giơ cái thìa hình hoa anh đào lên, múc lấy đầu bánh vịt vàng vừa nhanh vừa chuẩn, cho vào miệng ăn, lúc anh ngoảnh lại thì thấy Cảnh Nhất Thành nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ, hắn trách móc: "Cậu giết vịt vàng nhỏ!"
Hứa Thừa Hạo: "......"
Anh mỉm cười, cầm chiếc thìa chưa được dùng tới lên, phập phập phập phập phập năm nhát, xắt hết đầu của đám vịt vàng nhỏ, rồi trả thìa cho hắn: "Giờ thì muốn ăn chưa?"
Cảnh Nhất Thành: "???"
=== Lời tác giả ===
Khiếp sợ đêm lễ tình nhân! Người cầm quyền tập đoàn Hứa thị với thủ đoạn độc ác đã phá nát giấc mơ vịt vàng nhỏ của cậu bé trẻ trâu, đây rốt cuộc là không có đạo đức hay là nhân tính vặn vẹo!
--- cũng có thể là oán niệm của tác giả cẩu độc thân ha ha ha ha ha
==============================
(*) Duang: Đọc là toang, từ tượng thanh cho cảm giác "vui vẻ", nghĩa chung là "có hiệu ứng đặc biệt". Theo Baidu thì "duang" là âm thanh của vật thể có tính đàn hồi, như tiếng miếng thịt đàn hồi sau khi bị kéo dãn, hoặc tiếng một người mập bị té, sau này nó được dùng để miêu tả khá nhiều loại âm thanh, hoặc dùng để bày tỏ tâm trạng.
Từ này nổi lên nhờ một video phỏng vấn Thành Long về quảng cáo dầu gội đầu ông từng đóng: "...Sau khi quay xong, hiệu ứng hình ảnh được thêm vào, mái tóc trở nên rất đen, rất bóng và rất mượt." Trong câu có từ "動啊" (dong a/động a) dễ bị nghe nhầm thành duang. Sau đấy video này được remix lại trên nền nhạc một bài hát nổi tiếng năm 2015, làm nổi bật từ duang lên.
Chữ Duang vốn không tồn tại trong bất kỳ từ điển tiếng Trung nào, nó được tạo ra dựa trên nghệ danh tiếng Trung của Thành Long, gồm chữ Thành (成) đứng trên chữ Long (龙)
Link vid: https://www.bilibili.com/video/av2023391/
Đọc từ này thì toi liên tưởng đến bánh bông lan rung rung ấy (tầm 7:18)
==============================