Hứa Thừa Hạo lại lập tức căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động của người máy, nhìn chúng nó phân loại đống ớt lẫn lộn nhau thành hai bên hoàn chỉnh và dị dạng, sau đó con mắt của robot chuyển sang màu xanh và phát ra giọng nói: "Công việc đã hoàn thành, bên trái 3217, bên phải 4599, báo cáo xong."
3217 trái? Anh lúc trước tính toán cần bao nhiêu trái nhỉ?
Hứa Thừa Hạo trầm tư suy nghĩ, càng sốt ruột càng không muốn đứng dậy, anh lấy điện thoại ra bắt đầu tính toán.
--- "Cần 3013 trái ớt."
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu, mặt có chút ngốc: "Hả?"
"Lúc trước em có nói cần 3013 trái mới hoàn thành nhiệm vụ, anh còn nhớ rõ." Nói xong, ánh mắt Cảnh Nhất Thành còn nhìn trêu tức vào màn hình điện thoại đang tính toán của anh.
Hứa Thừa Hạo không để ý ánh mắt của đối phương, não đứng máy hai giây sau, anh mới bất ngờ bắt lấy cổ tay Cảnh Nhất Thành, kinh hỉ nói: "Vậy là hoàn thành nhiệm vụ?"
Cảnh Nhất Thành khẳng định: "Đúng, hoàn thành nhiệm vụ."
"A a a a hoàn thành rồi!!!" Hứa Thừa Hạo như phát điên, vừa gào thét vừa lao lên người Cảnh Nhất Thành, làm đối phương lui về phía sau mấy bước, anh ôm chầm lấy hắn, la hét om sòm.
Cảnh Nhất Thành xém nữa làm rớt vịt vàng nhỏ, hắn đỡ người anh, vừa chiều chuộng vừa thở dài một tiếng, phụ họa theo: "Đúng đúng, hoàn thành rồi."
Hứa Thừa Hạo vui vẻ không thôi, anh bá lấy cổ Cảnh Nhất Thành, hôn mấy cái lên mặt hắn: "May mà còn chỗ của anh, cám ơn Thành ca ~~"
"Muốn cám ơn thì về nhà nói sau, bây giờ......" Cảnh Nhất Thành bảo: "Điện thoại của em kêu nãy giờ rồi đó."
Hứa Thừa Hạo hoàn hồn, hiện tại mới cảm thấy có chút xấu hổ, anh yên lặng trèo xuống từ người Cảnh Nhất Thành, nhặt điện thoại trên mặt đất lên, thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại là 2333, khóe miệng anh giật một cái: "A lô?"
"Tôi đây." Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong điện thoại, còn có cả tiếng rè sóng: "Mở cửa, thu ớt."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Anh thật ra lại có chút chờ mong hệ thống sẽ hiện thân như thế nào.
---
Cửa vườn ớt từ từ mở ra, người đàn ông đứng ở cửa nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, dưới vành mũ lưỡi trai lộ ra đôi mắt màu xám bạc, anh ta nhìn Cảnh Nhất Thành và Hứa Thừa Hạo, rốt cuộc mắt vẫn không chớp, đi thẳng tới chỗ Hứa Thừa Hạo, nhìn anh.
"Bên này." Hứa Thừa Hạo mỉm cười, xoay người đưa tay ra hiệu cho đối phương đi cùng mình. Tuy bên ngoài anh biểu hiện như đã quen người đàn ông từ lâu, nhưng trong lòng lại đang âm thầm ngạc nhiên, không ngờ hệ thống lại có thể lấy thân thể thật đi thu ớt...... Nếu không phải đôi mắt này rất dễ dây chú ý, nhìn bộ quần áo màu đen bình thường và thêm chiếc mũ lưỡi trai này, lẫn vào trong đám đông chắc không ai tìm ra.
Cảnh Nhất Thành quan sát người đàn ông, từ cử chỉ hành động đến cách ăn mặc, từ đôi mắt màu xám bạc đến bảng tên ghi số 2333 cài trên áo, hắn không nhìn thấy gì khác thường, nên đành im lặng đi theo sau Hứa Thừa Hạo, quan sát hai người nói chuyện.
Hứa Thừa Hạo lo lắng nói nhiều sẽ sai nhiều, nên trưng bộ mặt giải quyết công việc chung ra, nghiêm túc nói: "Toàn bộ ớt ở đây, cậu có thể kiểm tra."
Hệ thống tiến lên mở túi, đôi mắt màu xám bạc lập lòe, vài giây sau, nó gật đầu, đứng dậy, ung dung vác túi ớt rời đi, toàn bộ quá trình lấy ớt không đến ba phút.
Cảnh Nhất Thành nhíu mày, âm thầm liếc về phía camera. Vệ sĩ ngồi ở phòng giám sát lập tức hiểu ngầm, gọi điện thoại báo cho người canh cửa chú ý theo dõi.
Năm phút sau, di động của Cảnh Nhất Thành và trong đầu Hứa Thừa Hạo cùng vang lên chuông báo.
Vệ sĩ: "Mất dấu."
Hệ thống: [Đinh - Chức năng thu hoạch Ớt nhỏ login.]
[Đinh - Kiểm tra số lượng thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ vượt chỉ tiêu, số ớt ngài thu hoạch được hiện giờ là 11.111/50.000.000 xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Đinh - Phần thưởng Ớt nhỏ login, vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, đạt được phần thưởng "điều chỉnh thể năng".]
[Đinh - Nhiệm vụ Ớt nhỏ 5.0 hoàn thành, tự động thăng cấp, tiến vào trạng thái làm lạnh, thời gian là năm tuần.]
Hứa Thừa Hạo sốt ruột: Mày bây giờ đang ở đâu? Không xảy ra việc gì chứ?
[Đinh - Xin ký chủ yên tâm, không bị bại lộ.]
Hứa Thừa Hạo bấy giờ mới yên lòng, cũng rốt cuộc có tâm tư mà xem phần thưởng lần này là gì: điều chỉnh thể năng là có ý gì?
[Đinh - Điều chỉnh thể năng chính là nâng thể năng của ký chủ tới trạng thái tốt nhất của nhân loại, hoàn thành bước cuối cùng trong quá trình cải tạo thân thể của ngài.]
Hứa Thừa Hạo: vậy sau này mày còn thưởng cho tao cái gì không?
[Đinh - Cửa hàng của hệ thống cần cái gì sẽ có cái đó, chỉ xem ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thôi.]
Hứa Thừa Hạo nói đùa: vậy sau này, mày cho tao một cái không gian tùy thân là được.
[Đinh - Tiếp nhận thành công, xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo: ???
Anh chỉ thuận miệng nói, tiếp nhận thành công là cái quỷ gì? Không lẽ lần sau sẽ thật sự đưa anh một cái không gian tùy thân sao?
Hứa Thừa Hạo hết kinh sợ lại bắt đầu chà tay soàn soạt, nghe nói thứ như không gian tùy thân đều là đồ nhất định phải có dành cho nhân vật chính, tuy anh không chắc sẽ dùng đến, nhưng có một cái cũng là chuyện rất rất vui đó!
Nhưng đang hài lòng cười trộm, Cảnh Nhất Thành ở bên cạnh đột nhiên nhìn qua, Hứa Thừa Hạo giật mình không dám cười nữa, anh ngây thơ nhìn lại: "Sao vậy?"
Cảnh Nhất Thành ngừng lại, bất đắc dĩ nói: "Không có gì."
Hứa Thừa Hạo cười cười: "Chúng ta về nhà đi, đợi lát nữa ăn một bữa chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ~"
Tuy quá trình có va vấp tí xíu, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất. Hứa Thừa Hạo hoàn thành nhiệm vụ xong thì tâm trạng vô cùng tốt, cho dù có nhớ lại vườn ớt bị thiêu rụi thì cũng không còn quá nhiều phẫn nộ, anh hài lòng đi theo Cảnh Nhất Thành ăn cơm, tâm trạng âm u hồi sáng đã biến mất tăm.
Hai chữ thôi: phấn chấn!
Hơn nữa lại còn được nghỉ ngơi hơn một tháng, càng nghĩ càng thấy vui hơn.
Thấy tâm trạng Hứa Thừa Hạo tốt, Cảnh Nhất Thành tự nhiên cũng yên tâm theo. Nhưng yên tâm là một chuyện, tìm ra thủ phạm lại là chuyện khác.
Về vụ hỏa hoạn ở vườn ớt lần này, tuy Cảnh Nhất Thành đã chặn không cho tin tức truyền ra ngoài ngay từ đầu, nhưng cảnh sát tới lui cả thời gian dài, có người thạo tin trong giới sẽ bắt đầu nhận ra có gì đó khác thường. Nếu vụ án này mà không làm rõ, e là sau này, ai cũng ra tay được với Hứa Thừa Hạo.
Cái Cảnh Nhất Thành muốn không chỉ là giải quyết được chuyện này, mà còn muốn giết gà dọa khỉ, cho kẻ không biết trời cao đất rộng kia một trận.
Vừa lúc tâm trạng của Hứa Thừa Hạo đang tốt, Cảnh Nhất Thành tạm thời yên tâm, có thể rảnh tay tự mình điều tra vụ này.
Có đôi khi, hung thủ dù có lão luyện cỡ nào cũng sẽ để lại manh mối mà cả chính hắn không biết, mà manh mối này không nhất định phải ở hiện trường, và thỉnh thoảng, chỉ cần hắn xuất hiện trong thành phố đã đủ để làm người ta chú ý. Cách này tuy như mò kim đáy biển nhưng chỉ cần đủ nhân lực thì đấy cũng xem như là cách nhanh nhất rồi.
Cảnh Nhất Thành tốn sáu ngày để tập trung tìm hung thủ, còn chưa kịp ra tay thì đã nghe nói tiểu thiếu gia Nguyễn Thiên Tứ của nhà họ Nguyễn và An Nhu Vũ bị bắt cóc, thủ phạm là cùng một nhóm người.
Tin bắt cóc bị truyền ra, Hứa Thừa Hạo phản ứng lớn nhất, anh thậm chí còn kích động hơn cả Nguyễn Thần Hiên, anh đứng bật dậy, hỏi: "Ông nói cái gì?"
Lý Niệm nhíu mày: "Cũng không phải vợ con ông, ông kích động cái gì?"
Hứa Thừa Hạo há miệng, cuối cùng lại im lặng ngồi trở lại ghế, hoảng loạn đỡ trán --- sao anh lại không kích động được chứ, trong truyện có viết rõ, nữ chính và con trai bị bắt cóc, nguyên chủ vì cứu nữ chính mà kéo nam phản diện chết cùng...... Từ từ!
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu, nhìn Cảnh Nhất Thành cũng đang đồng dạng xem anh, đôi mắt anh hơi nheo lại. Không đúng, ở trong truyện, nguyên nhân nam phản diện bắt cóc nữ chính và con trai là vì muốn mang bọn họ đi, nhưng hiện tại, Cảnh Nhất Thành chắc chắn không thể làm ra loại chuyện này, cho nên nội dung truyện xuất hiện sai lệch, và đã có nhân vật khác đến hoàn thành tình tiết đấy, vậy kết cục......
Hứa Thừa Hạo cúi đầu nhìn hai chân của mình, ngón tay run rẩy nhẹ, chính anh đã trải qua một lần tình tiết gãy chân không thể sửa được, anh thật sự không nắm chắc tình tiết kia rồi sẽ phát sinh hay không. Hứa Thừa Hạo sợ nhất chính là quá trình thay đổi nhưng kết quả vẫn giữ nguyên.
Vậy anh và Cảnh Nhất Thành đều sẽ chết sao? Vẫn là chết chung với nhau?
Không đúng không đúng không đúng, Hứa Thừa Hạo liên tục lắc đầu, không đúng! Anh bây giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, làm sao lại chết được, nếu anh còn chưa làm xong nhiệm vụ mà đột nhiên chết nửa đường, chẳng phải là hệ thống kiếm củi ba năm, thiêu một giờ sao? Hẳn là sẽ không chết!
Vậy...... còn Cảnh Nhất Thành?
Hứa Thừa Hạo kinh ngạc, nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành, do cuộc sống đang quá ngọt ngào, anh cơ hồ đã quên mất kết cục cuối cùng của hắn là thất bại và thê thảm cỡ nào.
Nếu bây giờ là điểm kết thúc của anh ấy...... thì phải làm sao đây......
Cảnh Nhất Thành lúc đầu còn mất hứng vì đối phương lo cho An Nhu Vũ, còn phản ứng lớn như vậy chỉ vì An Nhu Vũ. Nhưng nhìn qua lại thấy mắt đối phương như muốn khóc, hắn nhịn không được đau lòng, tiến lên nói: "Khóc cái gì, nếu Nguyễn Thần Hiên không có bản lĩnh thì để anh thay tên đó đi cứu, cam đoan An Nhu Vũ lành lặn trở về, được không?"
Lý Niệm nhíu mày, trong lòng nghi hoặc tại sao Hứa Thừa Hạo phản ứng lớn như vậy, sau đó cậu lại cảm khái Cảnh Nhất Thành ngông cuồng thế mà cũng sẽ thoái nhượng đến mức này chỉ vì tình yêu, cậu không rõ trong lòng thấy thế nào, chỉ đành yên lặng rời khỏi văn phòng, để không gian riêng cho hai người kia tâm sự.
--- ít nhất, cậu có thể khẳng định, Hứa Thừa Hạo hoảng sợ tuyệt đối không phải vì An Nhu Vũ.
Cạch một tiếng, cửa bị người đóng lại, Hứa Thừa Hạo nghe thấy tiếng chốt cửa mới hoàn hồn, anh rúc vào ngực Cảnh Nhất Thành, buồn bã nói: "Đừng, anh đừng tham dự vào chuyện này, em không truy cứu chuyện vườn ớt nữa, dù thế nào thì em không muốn anh tham gia vào vụ này nữa!"
Cảnh Nhất Thành thật sự không hiểu: "Hạo Hạo, em rốt cuộc đang giấu anh cái gì?"
Hứa Thừa Hạo ôm eo hắn, không nói gì. Cảnh Nhất Thành xoa đầu trấn an anh, chờ anh bình tĩnh lại.
Hứa Thừa Hạo bất thình lình bị tin tức giáng cho một cú, chỉ biết nắm lấy vạt áo của Cảnh Nhất Thành, trong đầu anh đang nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để tránh khỏi tình hình nguy hiểm lần này.
Hứa Thừa Hạo: Hệ thống, tao có thể không cần làm lạnh, trực tiếp nhận nhiêm vụ tiếp theo, và được một lần chỉ định quà tặng không?
Nói xong, Hứa Thừa Hạo nín thở chờ đợi trả lời, kết quả là không biết có phải yêu cầu có chút quá đáng không, mà trong đầu chỉ có im lặng, không ai để ý đến anh.
Hứa Thừa Hạo hơi khẩn trương: Hệ thống?
[......]
Hứa Thừa Hạo vẫn chưa bỏ ý định, tiếp tục gọi: Hệ thống, tao biết mày có thể nghe thấy, dù mày có đồng ý hay không thì ít nhất cũng đáp lại một tiếng đi chứ, cho dù từ chối thì vẫn tốt hơn cứ để tao chờ thế này!
Đại khái là những lời này làm hệ thống có phản ứng, nó phát ra tiếng đinh thường thấy khi nói chuyện, rồi từ tốn bình tĩnh nói với Hứa Thừa Hạo ở trong đầu: [Vậy ký chủ có thể trả giá bằng cái gì?]
=== Lời tác giả ===
Hệ thống: đây là ký chủ kém cỏi nhất mà tui từng mang theo.