Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng Vương Tu phát ra tiếng gõ bàn phím, tốc độ tay của hắn rất nhanh, tám nghìn đến mười nghìn chữ mỗi giờ, hắn có thể được gọi là bậc thầy của các bậc thầy, hầu hết người bình thường đều không theo kịp.

Trên màn hình máy tính hiện ra hai cửa sổ, bên cạnh cửa sổ lệnh chính là camera đối diện với Hứa Hạc, mọi cử động của cậu đều được ghi lại và truyền cho hắn.

Hứa Hạc có lẽ không biết, mỗi ngày đều có người âm thầm quan sát cậu, cậu đi vệ sinh bao nhiêu lần, ngáp bao nhiêu lần, lúc dậy, lúc đi ngủ đều được ghi lại.

Số hai là một trợ thủ đắc lực, sẽ ghi lại đầy đủ những dữ liệu này vào hồ sơ, đợi Vương Tu kiểm tra vào ngày hôm sau.

Dù sao hắn cũng là con người, cần phải ngủ, không thể nhìn chằm chằm Hứa Hạc mọi lúc, nhất thời vẫn dựa vào trí tuệ nhân tạo.

"Hứa Hạc dậy đi vệ sinh!" Số hai trực tiếp báo cáo, "Cậu ấy chỉ mặc một chiếc quần lót."

Rầm!!!

Cái ly trên bàn đột nhiên rơi xuống, bị Vương Tu dùng cánh tay quét qua, nước nóng vừa mới rót vào bên trong văng ra ngoài, hắn theo bản năng liền lùi lại, kết quả cả người lẫn ghế xoay một vòng.

Vương Tu: "......"

Camera trên màn hình máy tính đột nhiên sáng lên, Hứa Hạc để chân trần bước xuống giường, quả thật chỉ mặc một cái quần lót.

Lúc mới ngủ cậu vẫn còn mặc quần áo ngủ, tại sao sau khi ngủ một giấc thì nó biến mất?

Hứa Hạc dường như cũng nhận ra điều đó, từ trong chăn lôi ra chiếc áo choàng mặc lên người.

Áo choàng này rộng thùng thình, thắt lưng không được thắt chặt, vì vậy nó bị tuột ra dưới lớp chăn bông.

Cậu quay lưng về phía cameras, cầm áo lên mặc vào sau ngay ngắn, toàn bộ quá trình đó bị Vương Tu nhìn thẳng.

Hứa Hạc rất gầy, không có chút thịt nào, phần mông cũng không được đầy đặn như trước.

Vương Tu cảm thấy mình như được tiêm máu gà*, cả người tràn đầy tinh thần, lại ngồi thụp xuống, không thèm để ý đến công việc, phát đi phát lại đoạn này, trong mắt nhìn thấy từng cử động của Hứa Hạc, kể cả động tác dụi mắt ngơ ngác của cậu, ngây ngốc đứng bên cạnh giường hồi lâu mới nhận ra bộ dáng mình nên ngủ như thế nào.

*Tiêm máu gà: máu gà có thể chữa được bệnh mắt, ý anh công là mắt của mình sáng hơn.

Trước khi đi ngủ còn nghịch điện thoại một lúc, không biết cậu đã xem cái gì mà cười vài tiếng mới đi ngủ.

"Em vừa xem cái gì vậy?"

Tại sao em lại cười?

Trong lòng Vương Tu như bị mèo cào, không khỏi xôn xao.

"Hack điện thoại của em ấy."

"Đã tra xong."

Số hai là quản gia máy tính của Vương Tu, là trợ lý giọng nói, có thể ghi âm.

Ví dụ, khi Vương Tu đang tấn công các máy tính khác, số hai sẽ giúp hắn phân tích dữ liệu và quét lỗ hổng, còn hắn phải lo hậu sự và điều khiển những việc khác, gần tương đương với một nửa hacker.

Tại sao lại là một nửa? Vì số hai cần phải có người ra lệnh cho nó hoạt động, nếu Vương Tu không nói cho nó biết thì nó sẽ tắt nguồn, có người lạ vào nhà trộm đồ cũng mặc kệ.

Nhưng nếu hắn ra lệnh, số hai ngay lập tức sẽ là cấp dưới ngay thẳng, hắn nói gì làm đó.

Thường thì Vương Tu sẽ để nó ghi nhớ lại toàn bộ quá trình tấn công máy tính, đây đều là kinh nghiệm, số hai sẽ bắt chước hắn một cách hiệu quả.

Vì vậy, nó có thể được sử dụng để tấn công điện thoại di động và máy tính, đặc biệt là máy của người bình thường, gần như không có khả năng tự vệ.

"Quên đi."

Ngay tại điểm mấu chốt, Vương Tu có chút hối hận.

Hắn đồng ý cho cậu một chút tự do, máy tính đã bị hack, nếu ngay cả điện thoại di động cũng bị hack theo, Hứa Hạc sẽ cảm thấy khó chịu khi bị hắn nhìn chằm chằm.

Hắn sẽ không nói cho cậu, nhưng... ai biết được số hai có nói hay không.

Thế là Hứa Hạc lại bị tước đi chút tự do cuối cùng, dữ liệu điện thoại của cậu đều hiển thị trên máy tính.

"Hóa ra là do thứ này."

Thứ khiến Hứa Hạc thích thú là một bức ảnh động, trong đó một chú mèo con ngu ngốc cắn chân chủ nhân, sau đó nó hoài nghi nhân sinh.

Nhìn vẻ mặt sững sờ và những động tác nhún nhảy bất ngờ đến kỳ cục kia, chẳng trách Hứa Hạc cảm thấy thích thú.

Hứa Hạc ngay từ đầu đã thích mèo rồi, huống chi đây là mèo trắng, lông mềm đẹp, đừng nói là Hứa Hạc, ngay cả hắn cũng có chút thích.

Từ từ! Em ấy thích mèo?

Vương Tu dường như nảy ra ý tưởng, tìm được điểm đột phá, hắn nhanh chóng ra lệnh cho số hai tìm cửa hàng thú cưng rồi lao ra ngoài mua một con mèo mà không nói một lời. Bạn đang đọc truyện tại ~ TRUMtru yen.O R G ~

Trên điện thoại của hắn có hệ thống phụ của số hai, nó lập tức gửi địa cửa hàng thú cưng gần nhất qua tin nhắn, ở cửa hàng có chó có mèo, hắn suy nghĩ, chọn một con mèo Ba Tư hơi mập.

Vốn dĩ muốn mua một con gầy, lông ngắn, dễ chăm sóc, nhưng chỉ cần con mèo mập này là ưa nhìn, dễ thương, Hứa Hạc hẳn không khỏi bị dụ dỗ.

Mèo cộng với bình, thức ăn cho mèo, cát vệ sinh cho mèo,... tổng cũng hơn một triệu, mức tiêu thụ được coi là cao trong thời đại này, nếu không phải vì công việc đặc biệt thì hắn sẽ không bỏ tiền ra mua.

Vương Tú lái xe chở mèo về nhà, chẳng mấy chốc lại lo lắng, làm sao để có thể cho Hứa Hạc biết được hắn có nuôi một con mèo? (Xe đâu ra vậy anh?)

Cậu bị hắn giam cầm ba năm nên rất đề phòng hắn, nếu hắn chủ động liên lạc cho cậu cậu sẽ nghi ngờ ý đồ của hắn.

Trương Nam Sinh đang chơi đùa cùng các bạn trong lớp thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vương Tu, anh chớp chớp mắt ấn nút trả lời với vẻ mặt sững sờ, "Xin chào?"

"Tôi có mua một con mèo, màu trắng, rất đẹp."

Trương Nam Sinh: "......??!"

"Anh bạn, mày hút cần à?" Anh hỏi một cách không chắc chắn.

Vương Tu nghiêm túc trả lời: "Tôi không hút cần, tôi vừa mua một con mèo Ba Tư rất đẹp, tôi muốn nói với cậu điều đó."

Trương Nam Sinh: "......"

Nói cho tôi biết về việc cậu mới mua một con mèo?

"Mày có chắc là mình không hút cần không?"

Thấy thế nào cũng giống như vừa hút cần!

"Không." Vương Tu có vẻ thản nhiên hỏi, "Cậu tiếp tục chơi đi, tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cậu, đã muộn như này, thật vất vả cho cậu."

Cuối cùng hắn cũng không quên nhắc nhở một câu, "Tôi đã mua con mèo màu trắng, mắt xanh, rất đẹp, khi nào rảnh có thể rủ bạn bè đến xem. "

"???"

Không phải chưa từng thấy mèo bao giờ, có cần thiết phải đưa bạn bè đi xem?

Vương Tu cúp máy giữa sự nghi ngờ của Trương Nam Sinh.

Trương Nam Sinh vẫn còn đang ngẩn ngơ, cầm điện thoại của mình ngây ngốc sững sờ.

Quán bar rất ồn ào, những người bạn đang chơi cùng nhau lớn tiếng hỏi anh làm sao vậy?

Trương Nam Sinh đan hai tay vào nhau, nói không nên lời, "Tao không biết thằng Vương Tu nó bị làm sao ấy, nó liên tục nói với tao rằng nó đã mua một con mèo trắng."

Sáng hôm sau, anh nói chuyện này cho Hứa Hạc biết, còn hỏi tật xấu của Vương Tu là gì.

Có cần phải khoe khắp nơi rằng hắn vừa mua một con mèo?

Hứa Hạc giúp anh phân tích, "Có thể cậu ấy thích mày, mua mèo nhưng chỉ nói cho mỗi mình mày, còn lại ai cũng chưa nói, nhất định là chân ái rồi."

Trương Nam Sinh rùng mình "Mày đừng làm tao sợ, tao không thích đàn ông!"

Mặc dù bây giờ hôn nhân đồng giới là hợp pháp, hơn nữa đã được vài năm, nhưng nam giới nhiều hơn nữ giới, tỷ lệ này đang mất cân bằng nghiêm trọng, nhiều người không thể tìm được vợ nên chỉ có thể kết hôn cùng giới.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, không chừng quả thật chỉ là đơn thuần khoe mèo sao?" Hứa Hạc khuấy sữa trong tay, thuận miệng an ủi anh.

Kỳ thật ý tưởng mua một con mèo của Vương Tu giống đánh chủ ý lên trái tim cậu.

Vương Tu một hai ngày không chấp hành nội quy, công khai mang mèo đến trường học bị một đám nữ sinh vây lại, không còn cách nào khác chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh, liền thấy Hứa Hạc.

Con mèo đang nằm trên vai hắn, mập mạp, già nua và dễ thương.

Khi Vương Tu nhìn thấy cậu đi vào, cả người đều hơi căng ra một chút.

"Chờ tôi sao?" Hứa Hạc thản nhiên hỏi.

Vương Tu gật đầu "Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em rằng anh có một con mèo mà em thích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play