Chấp sự nghiêm túc nói: “Tông môn này vừa được thành lập, thời gian thành lập chưa tới một năm!”
“Tổng số chỉ có hai ba trăm người, thân phận Tông chủ của bọn họ khá thần bí, chỉ nghe có người nói hình như không phải người ở đây…”
“Mặc dù là một môn phái nhỏ nhưng có lời đồn thực lực của đệ tử tông môn này đều rất mạnh, được xem là một tông môn mới nổi ở Cửu Châu!”
“Những tin tức chi tiết hơn có lẽ phải có thêm thời gian điều tra.”
Đại trưởng lão nói: “Một tông môn thành lập chưa tới một năm? Khó trách lại không có ấn tượng nào…”
Tam trưởng lão cảm thán: “Vừa thành lập mà đã có đệ tử ưu tú như thế? Khiến người của Nguyên Dương tông lật thuyền? Khá thần bí!”
Trương Thiên rơi vào trầm tư, thời gian thành lập ngắn, cường giả thế hệ sau xuất chúng, lại còn nhận truyền thừa của Diêm Vương, chắc chắn không thể không có quan hệ gì đến tổ chức Hừng Đông.
Tổ chức Hừng Đông đều đã lan tới Cửu Châu rồi?
Chuyện Hào Long Lệnh lần này cũng tuyệt đối có liên quan đến tổ chức Hừng Đông? Thái độ của Trương Thiên cực kỳ nghiêm túc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dương Tiêu, anh rốt cuộc đang âm mưu cái gì?”
Giữa hai hàng chân mày của Trương Thiên lộ rõ sát khí.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cảm thấy hơi đè nén, còn vị chấp sự kia thực lực chênh lệnh hơn thì cảm thấy uy nghiêm của Trương Thiên khiến tinh thần hơi không tỉnh táo, mồ hôi lạnh ứa ra.
Đại trưởng lão đánh thức chấp sự, để anh ta lui xuống trước.
Ông quay sang phía Trương Thiên, chất vấn: “Tiểu Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạch suy nghĩ của Trương Thiên lúc này mới bị đánh gãy, sát khái cường đại cũng dần tan đi.
Tam trưởng lão gọi: “Tiểu Thiên à, chuyện gì mà lại khiến cậu mất kiểm soát thế?”
Trương Thiên lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Tôi đoán đại khái chuyện Hào Long Lệnh lần này có liên quan đến mấy người kia rồi…”
“Mặc dù không biết mục đích của bọn họ là vì cái gì nhưng chỉ sợ Cửu Châu, thậm chí Viêm Hạ sẽ có một trận đại kiếp!”
“Sao lại nghiêm trọng thế được?” Đại trưởng lão nhíu mày.
Tam trưởng lão nói: “Thanh Minh tông kia chính là một môn phái nhỏ mà thôi, lực ảnh hưởng chắc không lớn đến thế chứ?”
Một tông môn hai ba trăm người mà lại ảnh hưởng đến cả Cửu Châu?
Đây là chuyện không thể nào, đừng nói là Cửu Châu, đến cả Càn Võ tông hai ba nghìn người cũng chẳng uy hiếp nổi.
Trương Thiên trầm giọng giải thích: “Kinh khủng không phải chỉ một tông môn đó thôi mà là bối cảnh của tông môn đó… một tổ chức có tên là Hừng Đông.”
Đại trưởng lão không tin: “Một tổ chức mà thôi, chỉ nhiêu đó mà đã ảnh hưởng đến cả Viêm Hạ? Chị sợ đến Cửu Châu còn không được là!”
Tam trưởng lão gật đầu: “Muốn gây chuyện à, ít nhất phải qua xác Càn Võ tông chúng ta đã, bọn họ còn chưa có được thực lực cỡ này đâu!”
Hai vị trưởng lão không sinh ra tại thành phố nên không biết đến tình thế hiện tại của Viêm Hạ.
Tổ chức Hừng Đông ảnh hưởng đến toàn bộ các ngành nghề, chẳng những là mặt kinh tế mà còn có thực lực trong băng đảng xã hội đen, thậm chí có thể trà trộn vào trong các đại lão ở các tỉnh thành phố…
Nếu như là Dương Tiêu cầm đầu, thậm chí là một số thế lực bên ngoài Viêm Hạ cũng sẽ có liên quan.
Thái Dương Chi Quang mạnh nhất trong tất cả thế lực trong tối không phải chỉ nói chơi!
Không ai hiểu rõ những điều này hơn Trương Thiên…
Nhưng những điều này không thể trong một thời gian ngắn là có thể nói rõ với bọn họ được, Trương Thiên nhắc nhở: “Bất kể thế nào thì Hào Long Lệnh lần này không thể để vuột ra ngoài được.”
Trong Thất Đại Tông, chắc chắn có người dính dáng đến tổ chức Hừng Đông, nếu không bọn họ sẽ không cần tổ chức trận đấu tranh giành Hào Long Lệnh sớm như thế.
Về phần là tông môn nào thì vẫn chưa biết, có lẽ từng tông môn ngồi ở đây đều có hiềm nghi.
Hai vị trưởng lão vẫn để tâm đến Hào Long Lệnh nhất, chỉ cần Càn Võ tông giữ được Hào Long Lệnh thì dù có một chút biến động nào dưới Cửu Châu, Càn Võ tông bọ họ vẫn có thể trấn áp được.
“Chuyện này thì tôi đồng ý!” Đại trưởng lão đáp lời.
Tam trưởng lão gật đầu: “Đây cũng chính là ý của Tông chủ, còn lại phải xem bọn Mộc Phong thế nào.”
Trương Thiên nhìn một loạt bảy đại tông xung quanh, cuối cùng vẫn hướng mắt về bọn Tô Mộc Phong trên màn hình.
…
Giờ phút này, ba người Tô Mộc Phong đã nướng chín lợn rừng.
Bọn họ mổ heo nước ra, mỗi người chỉ ăn một phần nhỏ của mình…
Bởi vì mấy người Tô Mộc Phong không phải muốn ăn mà là đang đợi những kẻ có ý đồ với Càn Võ tông xuất hiện.
Bọn họ đốt lửa ở chỗ trống trải vì để thu hút sự chú ý, để người ta chú ý đến hành tung của bọn họ.
Mặt khác, trên tay mấy người Tô Mộc Phong cũng không có cờ lệnh, lúc này ai thèm đến tìm phiền phức thì kẻ đó nhất định có mục đích gì đó khác!
Đây chính là nguyên nhân mấy người Càn Võ tông không cầm cờ lệnh, nếu không sẽ không phân biệt được ai là vì cờ lệnh, ai là vì mục đích khác…
Đột nhiên Tô Mộc Phong buông thịt trong tay xuống, nhỏ giọng thầm thì: “Hai người tập trung, con mồi tới!”
Đối với Kim Đan kỳ như anh ta mà nói, động tĩnh chu vi trong trămm anh ta vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt Võ Hoàng và Cung Nhu tập trung, đều buông thịt xuống.
Tay hai người đã chạm vào vũ khí của mình, chuẩn bị sẵn sàng!
Là người hay là quỷ ma còn chưa rõ…
Bên ngoài màn hình Trương Thiên để ý đến từng biến hóa rất nhỏ, thản nhiên nói: “Có người đến!”
“Hả?”
Ban đầu Đại trưởng lão và Tam trưởng lão còn thảnh thơi, bây giờ mi mắt cũng lập tức nghiêm túc nhìn sang.
Vụt!
Bên cạnh đống lửa xuất hiện thêm ba người.
Đám Tô Mộc Phong lập tức ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với mấy người vừa tới.
“Ha ha, cuối cùng cũng gặp được Càn Võ tông mấy người!” Người vừa đến lạnh giọng nói một câu.
Bọn họ đều mặc đạo bào, là người của Diệt Linh tông, người nói chuyện chính là Vương Cực đã chạm mặt với mấy người họ trước đó.
“Tôi nói thật cho các người biết, Càn Võ tông các người không có cơ hội tranh Hào Long Lệnh, bởi vì các người sẽ không lấy được cờ lệnh Bát Đại Tông đâu…”
“Sớm bảo đệ tử Càn Võ tông các người đầu hàng đi, các người sẽ trốn không thoát nổi lòng bàn tay của Diệt Linh tông.”
Đại trưởng lão cười cợt: “Đừng có nói quá lời, ai trốn không thoát lòng bàn tay của ai thì chưa biết đâu.”
Vương Lương cười to: “Ha ha, phải không? Chờ đi!”
“Tôi đã nói các người không có cơ hội thì chính là không có cơ hội!”
“Vậy thì cứ chờ đó!” Đại trưởng lão tự tin đáp trả.
Bắt đầu cuộc thi đến nay, thực lực Vương Cực cùng lắm chỉ là cường giả đạt đến cảnh giới Thần cấp, không có biểu hiện gì quá kinh diễm.
Chỉ sợ cửa gặp phải Võ Hoàng còn không qua nổi, lại càng không cần phải nói đến Tô Mộc Phong đang trấn thủ Càn Võ tông!
Hôm nay Càn Võ tông bọn họ dù là đụng phải ai, hai vị trưởng lão cũng có đầy đủ tự tin.
Trương Thiên nhìn chằm chằm Vương Lương nhưng vẫn hông nhìn ra nổi phía sau còn có âm mưu gì, nhưng anh cũng không quá chú ý đến ông ta nữa, hiện giờ có lẽ anh nên hướng sự tập trung về phía Thanh Minh tông.
Trong khu vực núi U Huyền!
Vương Cực còn đang châm chọc: “Thế mà mấy người lại nướng heo ăn, đến bây giờ mấy người còn chưa cướp được cờ lệnh à?”
“Khó trách Càn Võ tông lại suy tàn ra như thế!”
Hai người Võ Hoàng và Cung Như đứng bật dậy, bề ngoài Tô Mộc Phong làm sư đệ nên đương nhiên cũng đứng dậy theo.
Võ Hoàng mở miệng nói: “Diệt Linh tông các người muốn gì? Trong tay chúng tôi không có cờ lệnh, chẳng lẽ mấy người đưa cờ đến cho bọn tôi à?”
Anh ta đang thử thăm dò mục đích!
Vương Cực cười to: “Ha ha, đúng là suy nghĩ hão huyền!”
“Chúng tôi đến tìm mấy người là vì muốn xử lý Càn Võ tông mấy người, loại mấy người khỏi cuộc thi tranh cờ lệnh này…”
“Trước cuộc thi Tông chủ đã nói với môn hạ rằng, nếu gặp phải mấy người thì cứ thẳng tay đẩy vào chỗ chết!”
“Sợ là các người quên rồi nhỉ?”
Cung Nhu tỏ thái độ xem thường: “Nói trắng ra là sợ Càn Võ tông chúng tôi ảnh hưởng đến Diệt Linh tông, sợ rồi sao?”
Vương Cực lắc đầu, cười: “Là trái lại mới phải, bởi vì bọn tôi có đầy đủ sự tự tin!”