Nguyên nhân hồi nãy Cung Nhu phải vặn nhỏ âm lượng mà rỉ tai thì thầm với Trương Thiên, hơn nữa còn mặt đỏ tới mang tai là vì có nhắc tới một từ, cô nói có một bà chị đang ở bên nhà cô chờ và hy vọng có thể gặp anh.

Cô nói đó là bà chị bị Trương Thiên vỗ mông rất nhiều lần...

Trương Thiên đại khái cũng nhớ được người này là ai, sâu trong ký ức của anh... độ đàn hồi cũng khá là tốt.

Cơ mà, chuyện vỗ này kia nọ đó thật sự là chuyện bất đắc dĩ, hồi trước anh không có cơ hội xin lỗi người này, hôm nay nếu đã trùng hợp như vậy, thôi thì vẫn là đi một chuyến, gặp mặt rồi xin lỗi trước mặt người ta luôn.

Mấy phút sau, Trương Thiên cùng Cung Nhu tới trước chỗ ở của Tam trưởng lão. Cô dẫn Trương Thiên tới một chỗ thích hợp tu luyện ở ngoài sân, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất ở đấy lại là một gốc đại thụ.

Cái cây này ở trên dưới Càn Võ tông cũng xem như nổi danh, có thể xưng là cội bồ đề nghìn năm được rồi.

Năm đó, cũng chính là ở đây, Trương Thiên đã cùng Cung Nhu luyện kiếm, nhất là cái nắm tay đúng lúc Tam trưởng lão xuất hiện kia, nên mới dẫn tới hiểu lầm.

Ký ức khắc sâu đến nỗi anh còn nhớ mồn một, năm đó Tam trưởng lão giận tới mức suýt nữa ngất xỉu tại chỗ luôn.

Lúc này, dưới tàng cây có một người đẹp mặc áo dài đang đứng. Tóc người đó buộc cao bằng một đoạn dây đỏ rực, vài sợi tóc mái lòa xòa, lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, người đó không ai khác chính là Vũ Tử Di.

Cung Nhu liền đi về phía Vũ Tử Di, sau đó đáng yêu nũng nịu nói: “Chị Tử Di, em dẫn anh Thiên chị muốn gặp tới rồi nè!”

Vũ Tử Di nghe rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thiên.

Người đàn ông trước mặt khôi ngô phóng khoáng, mày kiếm mắt sáng, mắt ngọc mày ngài, nhất là anh có phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ có tiên khí.

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, tim đập hối hả, lại nghĩ thầm: “Anh ta chính là Thiên Vân sao? Nhưng so với hình tượng thần bí trước kia thì chênh lệch xa quá!”

Tuy Trương Thiên đã gặp Vũ Tử Di rồi, nhưng ngược lại phía Vũ Tử Di thì trước giờ chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Trương Thiên, vì anh cho dù là trong trận tỷ võ hay bắt cô ta đến khách sạn làm con tin cũng chưa hề lộ mặt.

Trương Thiên đi tới, mỉm cười: “Chào cô Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Vũ Tử Di đỏ mặt, khẽ hé đôi môi đỏ thắm: “Chào ông Trương!”

Cung Nhu bèn góp ý: “Chị Tử Di, kêu anh Thiên là được rồi, chị kêu ông Trương nghe gượng gạo quá!”

Dù Trương Thiên đã thay đổi một khuôn mặt khác, tuổi cũng không còn trẻ, nhưng ở trước mặt Cung Nhu, anh vẫn có cảm giác thân thiết của một người anh cả, hơn nữa Trương Thiên vừa là người có công lớn với Càn Võ tông, vừa là ân nhân của nhà họ Vũ, kêu một tiếng anh cả cũng được chứ bộ.

Vũ Tử Di gật đầu chào: “Chào anh Thiên”.

Trương Thiên khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Cô Vũ thích xưng hô thế nào cũng được mà, nay Trương Thiên tôi với Tiểu Cung Nhu qua đây là muốn nói với cô câu xin lỗi! Hồi trước lúc mắc kế của tổ chức Thự Quang, tôi ở nhà họ Vũ mạo phạm cô nhiều quá, nhất là chuyện ở khách sạn...”

Vũ Tử Di lập tức ngượng ngùng ngắt lời: “Chuyện trước đây Võ Viêm lão tổ có nói với chúng tôi rồi, là tôi hiểu lầm anh Thiên, cũng nhờ anh Thiên hao tâm tổn sức lo nghĩ mới bảo vệ chu toàn được ông nội tôi, vậy tôi làm sao để anh Thiên xin lỗi được? Hôm nay tôi kêu Cung Nhu hẹn anh qua đây là muốn cám ơn anh, là anh đã cứu ông nội tôi. Với lại...” Vũ Tử Di noi tiếp: “Anh Thiên cứ kêu tôi Tiểu Di là được rồi, kêu cô Vũ nghe xa lạ quá!”

Lúc đó ở khu vực phía Nam, Vũ Trường Sinh tính toán diễn một màn giả chết đã lấy được sự tin tưởng của tổ chức Thự Quang, sau đó liền chạy trốn tới Càn Võ tông, Võ Viêm mới nói cho ông ta hết mọi chuyện, cả chuyện người có công với Càn Võ Tông là Trương Thiên đóng vai Thiên Vân cũng nói họ biết luôn, cho nên quá trình này Vũ Tử Di rất rõ rồi, ngay việc cô ta bị “sàm sỡ” vỗn cũng không có, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi.

Trương Thiên cười ha hả: “Hiểu lầm có thể giải là được rồi, khi đó tôi thật sự là bất đắc dĩ, xin lỗi nha, Tiểu Di, mà nói chứ cô cũng không cần cảm ơn đâu, dù sao cũng là tôi “sàm sỡ” cô mà!”

Vũ Tử Di đỏ mặt gật đầu, chuyện này bị nhắc lại lần nữa khiến nội tâm cô ta có mấy phần lúng túng chộn rộn!

Cung Nhu ở bên cạnh bĩu môi góp lời: “Anh Thiên, vỗ mông thôi mà, có thể sàm sỡ gì được chứ? Tiểu Cung Nhu cũng thường vỗ mông chị Tử Di nè!”

“Anh Thiên, có đàn hồi không?”

Cô hồn nhiên hỏi thẳng.

Bầu không khí liền trở nên có hơi lúng túng!

Cung Nhu rất ít tiếp xúc với cuộc sống thành thị bên ngoài, lại càng ít tiếp xúc chuyện giữa nam và nữ. Các đệ tử ở Càn Võ tông đều là người luyện võ, nên chẳng có ý nghĩ không nên có bao giờ.

Vũ Tử Di đứng một bên, xấu hổ kinh khủng.

Trương Thiên bèn lái sang chuyện khác, anh bảo Cung Nhu: “Không phải cô nói muốn biết kiếm pháp sao? Cô luyện thử tôi xem nào?”

“Yes Sir~!” Chị đại ngố ngố Cung Nhu liền rút kiếm của bản thân ra, một thanh kiếm lập tức bay tới.

Cung Nhu khống chế thanh kiếm bay tới bay lui giữa không trung, ngoài mườim còn chặt được một cành đa nhỏ, mà cuối cùng kiếm vẫn có thể trở lại trong tay.

Sức mạnh của Cung Nhu là cảnh giới bán thần cấp.

Ở cảnh giới này mà có thể khống chế cương lực tốt như vậy, hóa ra mấy phi kiếm, ngoài mườim còn có lực sát thương, xem như là rất giỏi rồi.

Vũ Tử Di vỗ tay nói: “Cung Nhu em gái, em giỏi thật á, còn trẻ như vậy đã có thể điều khiển kiếm giết người, thế hệ trẻ thực sự là rất đỉnh luôn!”

Trước đây lúc Vũ Tử Di ở thành phố Nam Đô, bản thân còn trẻ đã có thực lực Tông sư liền cảm thấy rất giỏi rồi, nhưng không ngờ khi đến Cửu Châu này, đặc biệt là khi tới Càn Võ tông, cô ta mới phát hiện đó vốn dĩ không xem là gì, cho nên cô ta nhất định là rất kinh ngạc.

Cung Nhu nhìn Vũ Tử Di, cười nói: “Chị Tử Di, như em vỗn cũng không tính là giỏi đâu, kế bên chúng ta còn có đại thần đang đứng kìa, anh Thiên ở cái lĩnh vực này mới là siêu siêu giỏi!”

“Kiểu bách phát bách trúng của anh Thiên mới thật sự là kỹ thuật chém giết, em dám chắc với chị, bố em nè, còn Tông chủ nữa, họ chắn chắn đều không bằng anh Thiên đâu!”

“Em nói thật đấy, nếu chị từng thấy anh Thiên biểu diễn là chị mê tít cho mà xem, năm đó em chính là bị kiếm pháp của anh ấy mê hoặc!”

Cung Nhu thẳng thắn, cô nói xong câu cuối cuối cùng dường như mới ý thức được chính mình không cẩn thận, lại biểu lộ lời nói tận đáy lòng rồi.

“Anh ấy giỏi như vậy sao?” Vũ Tử Di nhìn Trương Thiên.

Trước đây lúc cô ta ở nhà họ Vũ chỉ cảm giác sức mạnh của Trương Thiên cao hơn ông nội anh một chút mà thôi, những thứ khác đều là nghe người khác nói, đến mức giống như truyền kỳ, nhưng sức mạnh thực sự lại chưa từng thấy qua, bây giờ cô ta thực sự rất muốn mở mang tầm mắt.

Trương Thiên nhún vai nói: “Ha ha, kiếm pháp của tôi cũng tạm được thôi, không có giỏi như Cung Nhu nói đâu”.

Cung Nhu bĩu môi, hồn nhiên nói: “Anh Thiên khiêm tốn quá, em dám cam đoan kiếm pháp của anh là giỏi nhất, hơn nữa khả năng điều khiển của anh cũng rất mạnh, anh đang lừa chị Tử Di”.

“Nhanh nhanh biểu diễn cho tụi em xem đi, Tiểu Cung Nhu lâu rồi chưa thấy bản lĩnh của anh Thiên, không biết bây giờ lại tăng bao nhiêu rồi!”

Dưới sự hối thúc của hai người, Trương Thiên vẫn biểu diễn sơ một chút, anh vung tay nắm lại, một luồng linh lực liền theo đó xông ra làm bảy tám chiếc lá rụng trên mặt đất nhanh chóng bay lên, rồi anh lại nhẹ nhàng chỉ một cái, bảy tám chiếc lá đó lập tức bay thẳng về phía trước, đánh về phía cây đa cách xa đó mấy chụcm.

Cành đa bị chặt đứt, hơn nữa cuối cùng còn nổ tung.

Chấn động như vậy... vẻn vẹn chỉ vì một cái vung tay của Trương Thiên!

Vũ Tử Di dựa sát vào Cung Nhu, cả hai đều mở to mắt nhìn Trương Thiên, trong lòng thì không ngừng hồi tưởng: “Như này cũng quá mạnh rồi!”

“Không những mạnh mà còn quá đẹp trai nữa!”

Trong lòng Vũ Tử Di chấn động... hóa ra Trương Thiên là cường giả mạnh đến mức này.

“Ở đại hội tỷ võ, rồi còn lúc ở nhà họ Vũ, anh ta rốt cuộc phải ghìm sức cỡ nào mới có thể chỉ phô bày ra chút sức mạnh như vậy chứ?”

Phải biết rằng, Trương Thiên nếu thật muốn lấy mạng bọn họ thì quả là dễ như trở bàn tay.

Hai người đẹp bày ra ánh mắt yêu mến.

“Chị Tử Di, chị thấy anh Thiên mạnh cỡ nào chưa?”

“Ừ!”

Trương Thiên và Cung Nhu lại nói chuyện kiếm quyết một hồi rồi rời đi. Sau đó Trương Thiên trở lại chỗ ở của mình, chuyên tâm tu luyện Thiên Tinh kiếm quyết tầng thứ năm, vào buổi tối lại thử hấp thụ Lôi điện bản nguyên.

Hôm sau, là ngày diễn ra trận đấu giành Hào Long lệnh.

Sáng sớm, trước đại điện đã tụ tập mấy người: Võ Viêm và mấy lão già, Tô Mộc Phong và ba tên đệ tử xuất chiến, ngoài ra còn có Trương Thiên.

Bọn họ đã chuẩn bị xong, cùng nhau xuất phát tiến về vùng núi U Huyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play