Nếu ngay cả tập đoàn Ái Thiên cũng có quen biết vậy thì việc hôm nay ông ta mở miệng mắng cả nhà người ta như thế, có khác gì đắc tội với tất cả lão đại của Hội thương nhân Khánh Giang đâu chứ!

Đây chính là sự thật!

Chỉ là thực tế tàn khốc hơn so Chu Đại Phúc nghĩ nhiều...

Lúc này Lâm Tử Thanh và Lâm Tiểu Nhã mang theo biểu cảm nghi ngờ đi tới bên cạnh Trương Thiên. Hai người này một người là vợ anh, một người là em vợ anh.

Sau đó, Lý Hi Nhi cũng mang theo đám đàn em đầu trâu mặt ngựa tên nào tên nấy đều nhìn hung dữ đi tới hô to: "Ông chủ, chúng tôi đã tới rồi đây!" ”

Bịch..bịch..!

Chu Đại Phúc lần này thấy sợ thật rồi ông ta vội vàng quỳ gối xuống, bà Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút lung lay đứng không vững rồi run rẩy quỳ xuống theo con trai. Mấy tên đàn em phía sau thấy thế cũng liền quỳ xuống hết, không một tên nào dám chống đối.

Chu Đại Phúc thật ra không muốn quỳ một chút nào, nhưng mà hai chân của ông ta đều đã mềm nhũn ra cả rồi, còn bị dọa sợ đến mức xém chút nữa thì ngất xỉu.

Ông chủ? Lý Hi Nhi thế nhưng lại gọi Trương Thiên làm ông chủ...

Vậy...vậy điều chẳng phải đang nói lên rằng Trương Thiên chính là ông chủ của Tập đoàn Ái Thiên sao?. Truyện Thám Hiểm

Thì ra là thế, khó trách Trương Thiên có thể đem Liễu Cao Viên, Tưởng Minh Đức bọn họ gọi tới đây dễ dàng như vậy. Hóa ra là do anh chính là ông chủ của tập đoàn Ái Thiên, tập đoàn mới nổi vô cùng lớn mạnh như mặt trời mới mọc ở Khánh Giang này. Tất cả những vấn đề thắc mắc của Chu Đại Phúc đều đã được một câu gọi ông chủ kia của Lý Hi Nhi giải thích hết thảy, ông ta đã thông suốt hiểu ra mọi chuyện...

Giờ phút này Chu Đại Phúc chỉ hy vọng đây là một giấc mộng, nhưng đáng tiếc thay đây lại là một sự thật đã chắc như sắt đóng cột, sự thật này đang được bày ra ở ngay trước mắt ông ta!

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Tử Thanh có chút nghi ngờ lạnh nhạt hỏi.

Trương Thiên giải thích: "Mấy người này chính là người vẫn luôn bắt nạt bố mẹ chúng ta..."

Sau khi nghe Trương Thiên giải thích xong mọi chuyện, Lâm Tử Thanh liền tức giận vô cùng!

Đồng thời cô cũng ân nhận tự trách bản thân mình thật nhiều, chuyện này xảy ra là do cô đã không đủ quan tâm đến cuộc sống của bố mẹ mình.

Chu Đại Phúc đang quỳ dưới đất thấy cô thì liền vội lớn tiếng cầu xin tha thứ, giọng nói cũng ồm ồm giống như gần khóc đến nơi: "Lâm đổng à, Chu Đại Phúc tôi thật sự đã biết sai rồi. Tôi sẽ đi xin lỗi bố mẹ cô ngay lập tức, không chỉ thế tôi cũng đã đáp ứng yêu cầu của anh Thiên. Ngày mai cả gia đình tôi liền sẽ chuyển đi nơi khác, cam đoan sau này sẽ không bao giờ quấy rầy đến bố mẹ cô.”

Lâm Tử Thanh từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng ít nói, cho nên giờ đối phó với loại người này cô lại càng thêm lãnh đạm: "Vậy lập tức thu dọn đồ đạc, cút đi cho tôi! ”

Sau đó cô xoay người đi về phía Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm: "Con xin lỗi, đã khiến bố mẹ phải chịu ủy khuất như vậy. Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì hai người nhất định phải nói cho chúng con biết ngay. ”

Lý Tú Cầm nắm tay con gái: "Bố mẹ không sao cả, không cảm thấy ủy khuất gì đâu! ”

Lâm Diệu Đông hừ một tiếng, cười lạnh nói:"Tôi lại thấy hôm này Trương Thiên thu thập bọn họ như vậy là rất đúng, tôi rất hài lòng. ”

Lâm Tử Thanh gật đầu đồng ý với quan điểm của bố mình, tiếp đó cô đi qua chào hỏi bác cả và cậu...

Chu Đại Phúc nghe thấy Lâm Tử Thanh đồng ý tha cho mình, thì vui mừng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ông ta vội vàng đứng dậy chuẩn bị cho người thu dọn đồ đạc để rời đi.

Ông ta không dám tiếp tục ở đây cho đến ngày mai nữa đâu, hiện tại ông ta chỉ muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức!

Chu Đại Phúc vốn tưởng rằng mình đã thoát được một kiếp này liền muốn nhanh chóng chạy trốn...

Nhưng đúng lúc này, Trương Thiên lại mở miệng kêu: "Họ Chu kia, tôi cho phép ông rời đi sao, đứng lại cho đó cho tôi!”

Giọng điệu lúc này của Trương Thiên nghe vô cùng nặng nề, âm trầm!

Chu Đại Phúc dừng lại hành động cơ thể không khỏi run rẩy, ông ta cảm thấy hình như có chuyện gì xấu sắp xảy ra.

Chu Đại Phúc ảo não xoay người, cau mày nói: "Ai, ông chủ Trương không biết ngài còn việc gì cần phân phó tôi làm sao? ”

Tất cả mọi người trong sân nghe thấy Trương Thiên gọi Chu Đại Phúc lại, cũng dừng lại động tác của mình.

Liễu Cao Viên hỏi: "Anh Thiên, anh đây là còn chưa nguôi giận sao? ”

Những người khác cũng đều nghĩ như thế, mọi người nhìn về phía Trương Thiên muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Trương Thiên nhíu mày, cười lạnh nói: "Bố mẹ vợ tôi có thể dễ dàng tha thứ cho ông như vậy đó là do hai ông bà tâm địa hiền lành, không chấp nhất chuyện này. Nhưng bất quá đối với tôi mà nói thì làm sao sẽ để ông đi đơn giản như vậy được! ”

Chu Đại Phúc lông mày đều nhíu lại, ông ta đều đã quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi, anh còn muốn thế nào?

Ông ta cố gắng kìm nén cơn giận lại tiếp tục nhẹ giọng nói nhỏ: "Ông chủ Trương à, anh cũng thấy đấy tôi cũng đã xin lỗi bố mẹ vợ anh, sau đó cũng hứa sẽ chuyển ngay lập tức khỏi đây. Chu Đại Phúc tôi đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói thực hiện mọi chuyện rồi mà, anh tha cho tôi đi! ”

Trương Thiên không chút bị lay động, lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của trước đây rồi, tôi nhớ là đã cho ông một cơ hội để xin lỗi!"

"Nhưng là do ông ngu dốt không biết điều không nghe theo sự an bài của tôi, vẫn tiếp tục gây chuyện đây chính là do ông không biết quý trọng cơ hội thôi..."

Nếu đã vậy thì sự tình này thật không thể bỏ qua đơn giản như vậy được!

Chu Đại Phúc trong lòng vô cùng khó chịu: " Là do tôi hành động có chút thô lỗ, nhưng mà dù sao thì cuối cùng tôi cũng không có khiến cho ai thật sự bị tổn thương gì!”

"Ông chủ Trương, như vậy đi hay là tôi tặng thêm cho anh thêm 10 triệu nữa coi như là bồi tội với mọi người. Anh xem như vậy có được không?"

Đây là chiến lược để rút lui nhanh chóng mà Chu Đại Phúc đã phải cắn răng chịu đựng đề ra!

10 triệu?

10 triệu này đối với người bình thường mà nói thì quả thật là rất nhiều, nhưng đối với Trương Thiên mà nói chút tiền đó chả là cái gì?

Trương Thiên khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh cười: "Ông cảm thấy Trương Thiên tôi đây là người thiếu chút tiền đó sao? Ông cho rằng chỉ chút tiền liền có thể giải quyết chuyện này đơn giản như vậy? ”

Chu Đại Phúc nhìn Trương Thiên ánh mắt đều là sợ hãi và cầu xin, ông ta cho rằng anh chê ít liền tiếp tục đưa ra một con số khác: "Ông chủ Trương, hay là một...một trăm triệu được không! ”

Trong mắt ông ta cảm thấy rằng là không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền cả, nếu không được thì là do quá ít tiền mà thôi.

Hơn nữa Chu Đại Phúc thấy Trương Thiên là một thương nhân như vậy, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội thu được món lợi to đến thế đâu. Huống hồ một trăm triệu này đối với tập đoàn Ái Thiên mà nói, cũng không tính là một con số nhỏ đi.

Nhưng thật đáng tiếc là, trong mắt Trương Thiên, một đại gia thực thụ mà nói thì một trăm triệu này vẫn chưa tính là gì đối với anh!

Với cả trong mắt Trương Thiên, tiền thật ra cũng không quá quan trọng.

Trương Thiên lắc đầu nói: "Tôi không muốn tiền! ”

Chu Đại Phúc có chút hoang mang, ông ta thật sự không đoán được Trương Thiên là có ý gì?

"Ông chủ Trương, vậy anh muốn gì?"

Trương Thiên không nhanh không chậm nói từng câu từng chữ: "Cho ông hạn chót vào ngày mai, lập tức dọn dẹp sạch sẽ rồi mang theo cái công ty kiếm lợi nhuận ngầm của ông cuốn xéo ra khỏi tỉnh Khánh Giang"

"Nếu như tôi còn thấy ông xuất hiện ở Khánh Giang này, thì tôi sẽ tự mình sai người tới tận cửa tìm ông, lúc đó chỉ sợ là ông sẽ không thể bình an vô sự như bây giờ để dời đi đâu."

"Nghe rõ chưa?"

Chu Đại Phúc ánh mắt trợn to, trong lòng không khỏi tức giận, đây không phải là để cho cả công ty Paulie của bọn họ đóng cửa hết chuyển đi nơi khác sao?

"Ngài muốn...cả công ty Paulie của chúng tôi rút khỏi tỉnh Khánh Giang?"

Điều này đã gây sốc cho Chu Đại Phúc và những người của cái công ty kiếm lợi nhuận ngầm này đang có mặt ở đây.

Ngay cả đến người của Lý gia, Lâm gia, thậm chí cả ba người Tưởng Minh Đức và Liễu gia cũng đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Liễu Cao Viên nhỏ giọng nói: "Anh Thiên, để cho công ty Paulie này rời khỏi Khánh Giang có phải có chút hơi quá rồi không? ”

"Tuy rằng cái công ty Pauline này làm việc có chút kiêu căng hành xử không ra gì, nhưng dù sao thì cũng có rất nhiều chuyện cần đến một nhóm người như này làm việc. Bằng không thì sẽ có rất nhiều dự án không thể nào hoàn toàn thực hiện được."

Nói trắng ra, thì lũ người độc ác này có thể trấn áp được rất nhiều việc!

Nếu giờ công ty Paulie bị loại bỏ, đương nhiên vẫn sẽ có những người khác, công ty xuất hiện thay thế vị trí tạo thành một thế lực mới.

Nhưng quá trình hình thành và phát triển này tất nhiên cần một khoảng thời gian để mài giũa, rất tốn thời gian. Còn không bằng cứ giữ lại một thế lực đã có tên tuổi cho nhanh.

Chu Đại Phúc liền nhanh chóng phụ họa theo lời của Liễu Cao Viên nói: "Ông chủ Trương, anh cũng nghe được những lời của Liễu hội trưởng nói rồi đấy? Tội gì phải nhất quyết làm ra việc cá chết lưới rách như thế, anh cho tôi con đường sống đi, sau này tôi hứa sẽ không tái phạm nữa. ”

"Tuy là chúng tôi đều dựa vào dự án của các anh để kiếm miếng cơm. Nhưng nói thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng chỉ là một lũ hỗn tạp, mà tập đoàn Ái Thiên các anh lại là một công ty hợp pháp. Nếu thật sự không cho công ty ngầm Paulie chúng tôi một con đường trấn áp mấy thứ kia, thì các anh cũng sẽ gặp phải không ít rắc rối, đến lúc ai chịu thiệt còn chưa biết được!"

Nhóm người Lâm Tử Trọng nghe được những lời này, trong lòng không khỏi lộ ra nụ cười cũng hùa theo châm chọc nói: "Trương Thiên anh làm như vậy là không khôn khéo rồi. Tuy rằng địa vị của tập đoàn Ái Thiên ở Khánh Giang, chúng tôi không thể so sánh bằng được. Nhưng cũng như Liễu hội trưởng đã nói, nếu anh muốn xóa sổ hoàn toàn công ty Paulie khỏi Khánh Giang này thì nhất định sẽ gây ra phiền toái lớn đấy. ”

"Anh tôi nói không sai, Trương Thiên anh làm việc thật quá đáng!" Lâm Thiến Thiến cũng liền tiếp lời.

Ai cũng thế khi làm việc chỉ sợ gặp phải những người làm việc vô lý bắt bẻ như thế này.

Hơn nữa ông ta ỷ vào một đám hỗn loạn vớ vẩn, cả ngày chỉ đi nháo loạn, thành chuyện thì ít mà thất bại thì nhiều, nhưng không thể phủ nhận là có lúc mấy tên này cũng có ích.

Ngay cả Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa cũng bắt đầu lo lắng!

Liễu gia tuy rằng không sợ, nhưng vì để cho mọi chuyện ở tỉnh Khánh Giang ổn định, khẳng định cũng sẽ không hy vọng chuyện này xảy ra.

Trương Thiên nở nụ cười: "Ha ha, dựa vào mấy tên côn đồ như các ông mà muốn uy hiếp tôi? Vậy chỉ có thể trách là mấy người quá ngu xuẩn rồi! ”

Sở dĩ anh dám làm như vậy, tự nhiên là do đã có tính toán chuẩn bị riêng.

Còn về Liễu Cao Viên và Tưởng Minh Đức, hai người lo lắng như vậy không phải do mấy lời nói của nhóm người Chu Đại Minh mà là bởi vì hai người có chút nghi ngờ Trương Thiên ở thành phố Thiên Hải này còn ẩn dấu một thân phận khác.

Đúng lúc này...

Trên đường phố bỗng xuất hiện một đám người có nhan sắc đạt đến độ thượng thừa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play