Trương Thiên chỉ vào miếng thịt làm cho sáu người bọn họ...
Ông Trùng, Bình Xuyên và Tiết Khải Dương còn khen ngợi Trương Thiên tốt như thế nào, nhưng tình hình bây giờ...
Tất cả đều nhìn Trương Thiên với đôi mắt hình viên đạn!
“Sao lại nhìn tôi như thế này? Chia thịt đi!” Trương Thiên mặt dày nói.
Mọi người đều trở mặt bắt đầu khinh thường!
Năm mươi cân thịt không phải là một miếng thịt nhỏ, một người có thể chia đến tám chín cân thịt là đủ ăn rồi!
Nhưng so với một trăm năm mươi cân thịt trong tay Trương Thiên, năm mươi cân thịt này xem ra còn quá ít, mọi người có thể không căm thù Trương Thiên sao?
Đặc biệt là Trương Thiên cầm miếng thịt to hơn miệng lên, vẻ mặt rất thích thú.
“Ăn một mình!” Sáu người đồng thời thở dài.
Ông Trùng vỗ ngực kêu lên: “Đội trưởng, anh không cảm thấy khó chịu sao? Lương tâm anh đâu?”
“Tôi khen anh ta sớm quá rồi. Trên đời này lấy đâu ra người tốt chứ?” Bình Xuyên khóc ròng nói: “Tôi còn khen anh ta rất tốt nữa chứ?”
“Tôi còn nói anh ta là thần tượng có sức hút nữa? Tôi khinh!” Tiết Khải Dương ghét bỏ nói.
“Không biết xấu hổ!”
Nhưng Viên Quỳ vẫn im lặng, cậu ta đã từ từ cắt thịt rồi ăn.
Năm người của doanh trại Thần Long chẳng có thời gian truy đuổi sự vô liêm sỉ của Trương Thiên, vội vàng gắp, một miếng thịt ngon như vậy, ngồi chờ thì chỉ để người khác gắp hết thôi.
Nếu bạn không thể gắp được một miếng, vậy thì bạn sẽ thiệt!
Trương Thiên bỏ qua lời phàn nàn của Doanh trại Thần Long và những người khác, anh không miễn cưỡng bắt bọn họ ăn, tuy rằng thịt của con quái vật này có tác dụng bồi bổ cơ thể, nhưng anh lo lắng rằng họ sẽ không chịu nổi khi ăn quá nhiều trong một lần.
Lúc này, Trương Thiên đang ở một bên nhai thịt và chậm rãi thưởng thức món ngon đáng lẽ phải có ở tiên giới, đã lâu rồi anh mới được ăn món ngon này.
Tuy thịt yêu thú của Điện Giảo không phải là loại thịt ăn ngon nhất nhưng hương vị quen thuộc vẫn không khỏi khiến người ta phải cảm thán.
Trương Thiên trước đây là con trai của tiên đế trước giờ không bao giờ thiếu những thứ này, nhưng thật đáng tiếc khi ý trời lại trêu người như vậy!
“Trương đế?” Trương Thiên niệm tên của bố, trong giọng điệu có chút oán giận: “Tôi không phải con của ông, vậy huyết mạch chảy trong tôi rốt cuộc là của ai!”
Anh đột nhiên nảy ra một quy nghĩ, Trương Thiên lại gặm thịt nướng.
Chẳng bao lâu, thịt đã bị bọn họ ăn hết, sau đó cơ thể của bọn họ từ từ cảm thấy một sự thay đổi đáng kể.
Tôi cảm thấy các cơ của mình bắt đầu căng lên, giống như căng cứng do hàng nghìn lần chống đẩy, ngay sau đó cảm giác này giảm bớt đi, toàn thân trở nên nhẹ nhàng và tràn đầy sức lực.
Mọi người đều đang kinh ngạc thảo luận với nhau!
Hỏi Trương Thiên chuyện gì đang xảy ra...
Kỳ thật Trương Thiên cảm thấy thực lực của mình sau khi ăn thịt đã tăng lên một chút, nhưng là rất nhỏ, vị Tiên Nhân này thật sự không có nhiều công dụng.
Những người trong doanh trại Thần Long này chắc chắn không thể chấp nhận những thứ như Tiên giới, Trương Thiên chỉ giải thích một cách có lệ: “Có lẽ vừa rồi các người đánh bắt cá mệt mỏi, nên bây giờ đã khôi phục lại mà thôi!”
Điều này không phải là chuyện không thể, những người của doanh trại Thần Long đã không nghi ngờ gì thêm nữa.
Viên Quỳ biết lý do, nhưng chỉ mỉm cười.
Tiếp theo, Trương Thiên còn làm một việc lớn khiến mọi người đều tức giận.
Chính là sau khi ăn no, mọi người phát hiện còn thiếu hơn hai trăm con cá tầm.
Thực ra, Trương Thiên đã được cho vào nạp giới, sẵn sàng chuẩn bị đem đi để lấy lòng em gái.
Nhưng những người khác của doanh trại Thần Long lại liên tục hỏi: “Con cá mà chúng tôi đã làm việc vất vả để bắt được đi đâu rồi?”
“Thả nó đi rồi!” Trương Thiên nói với một nụ cười thản nhiên.
“Cái này?” Ánh mắt của năm người của doanh trại Thần Long đều tối sầm lại.
Đó là kết quả cho sự cố gắng mệt mỏi của bọn họ, nhưng nó cuối cùng lại được thả đi sao?
“Tôi biết rằng thần tượng đây là chỉnh chúng tôi!”
“Đội trưởng thật đáng giận!”
“Ô ô ô, tổng giáo đầu vẫn luôn tàn nhẫn giống như trước!”
“Chúng ta thật là thê thảm quá mà!”
Tất cả mọi người ở doanh trại Thần Long đều tức giận nhưng không dám nói, dù có đau khổ thì cũng chỉ để ở trong lòng thôi!
Bỏ qua những chuyện không thể giải thích, nếu không Trương Thiên giải thích là đưa vào nạp giới, bọn họ sẽ không tin.
Sau hai ngày này, ấn tượng của Trương Thiên về họ vẫn còn quá “rất kiêu ngạo” và khắc quá sâu!
Người dân ở doanh trại Thần Long giờ chỉ biết thế giới hiểm ác thế nào.
Sau khi giải quyết hoàn tất việc Điện Giảo với Tây Âu nước Cáp Mã, ngày hôm sau đám người quay trở lại Viêm Hạ để đợi lệnh.
Viên Quỳ rất hy vọng rằng Trương Thiên sẽ quay trở lại Kinh đô cùng nhau nhận lệnh, còn có thể được nhận công trạng.
Nhưng mà Trương Thiên đã từ chối rồi, chuyện này đối với Trương Thiên mà nói không có ý nghĩa gì cả... Trương Thiên đang cân nhắc nên trực tiếp trở về Khánh Giang hay trở về thành phố Thiên Hải trước!
Lúc này, Tiểu Lục gọi điện đến.
Tiểu Lục trong suốt ba ngày qua đang thu linh khí để tu luyện, mới hoàn thành được giai đoạn đầu.
Tiểu Lục đã rất phấn khích và hét lên ở đầu dây bên kia: “Lão đại, xong rồi, em tu thành ma rồi, em thực sự đã thành công!”
Lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói rằng mình rất hạnh phúc khi trở thành một con quỷ.
Trương Thiên đen mặt nói: “Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, đừng quá vui mừng.”
“Hiện tại thực lực thế nào rồi? Đã đạt đến Kim Đan kỳ chưa?”
Để mà thành ma, Tiểu Lục còn một con đường rất dài…
“Thực lực?” Tiểu Lục cân nhắc một lúc: “Em không biết mình đã bước vào Giai đoạn Kim Đan kỳ mà anh đề cập chưa, nhưng em khẳng định thực lực đã tăng lên rất nhiều.”
“Lão đại, nếu không em đến tìm anh đánh một trận thì sao?”
Tu ma thành công có hai loại trạng thái.
Một cái là trạng thái ma mặt nhăn, ở trạng thái này thực lực không nhất định là Kim Đan kỳ, tuy rằng có ma đan, nhưng cần phải từng bước tôi luyện mới có thể trở thành đại ma.
Một tình huống khác là trực tiếp trở thành một đại ma, đó chính là thực lực thật sự của Kim Đan kỳ.
Trương Thiên không nhìn thấy Tiểu Lục, và vẫn không thể ước tính được thực lực hiện tại của cậu ta.
Mới nói có tài, thế mà còn dám mở miệng đánh chết sư phụ?
“Này, đừng quá vui vẻ! Nếu còn để anh đánh cho cậu tơi tả, đừng có trách anh khiến cậu mất mặt.”
“Hì hì!” Tiểu Lục cười khẩy, nhưng vẫn là muốn đánh một trận.
Cuối cùng, Trương Thiên yêu cầu Tiểu Lục dọn dẹp và quay trở lại Khánh Giang.
Bây giờ Tiểu Lục đã tu luyện thành công, Trương Thiên chỉ cần bay Khánh Giang và tập hợp với cậu ta, để anh có thể trực tiếp quay lại tìm vợ mình.
Lúc ở thành phố Thiên Hải, Lâm Tử Thanh nói có một số việc phải đợi Trương Thiên trở về Khánh Giang để làm...
“Đã đến lúc sinh con rồi sao?”
Trương Thiên nở nụ cười xấu xa lên trên máy bay chiến đấu, bảo Tiết Khải Dương đưa anh đến Khánh Giang.
Như mọi người đã biết, chuyện tình của Trương Thiên, có ba người phụ nữ đang lên kế hoạch cẩn thận, có thể gọi là một kế hoạch lớn để cứu người đàn ông đang héo mòn!
...Rất nhanh, Trương Thiên đã đến sân bay chiến đấu đặc chủng Khánh Giang.
Nó nhanh hơn nhiều so với Tiểu Lục đến từ thành phố Thiên Hải, đây là chỗ tốt để lợi dụng thời cơ chiến đấu.
Trương Thiên xuống máy bay còn dặn dò Tiết Khải Dương hai câu!
Lần này, Tiết Khải Dương đã nhìn thấy sức mạnh của Trương Thiên, đúng là thần tượng khủng, trước mặt các đại lão nước Cáp Mã và đám người Đạo Tư Tây Âu nước D, anh thể hiện sức mạnh Viêm Hạ mạnh mẽ, đồng thời, anh quét sạch còn tiêu diệt Điện Giảo…
Tuy nhiên, cũng biết được Trương Thiên mặt dày như thế nào, dù là có dạy đến nỗi đánh mắt đen như gấu trúc, hay ăn mảnh một mình, hay là thả cá đi…
Tiết Khải Dương cười khổ nói: “thần tượng, tôi sẽ cố gắng, tôi hy vọng có thể trở thành người kế vị anh.”
Bề ngoài hùng mạnh, nhưng bên trong doanh trại Thần Long lại hà khắc, là một nhà lãnh đạo tốt!
Dù sao, Tiết Khải Dương cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Trương Thiên mỉm cười rời đi!
Nghĩ đến vào giờ này buổi sáng chắc vợ có mặt ở công ty nhỉ?
Nhân tiện anh vẫn trực tiếp đến công ty để xem quy mô hiện tại của Ái Thiên ở Khánh Giang như thế nào!
Dừng lại trước tòa nhà tập đoàn Ái Thiên, đây là cuộc chiến chống lại tập đoàn Diệu Thiên.
“Trước kia muốn bà xã làm kinh doanh, tranh giành thể diện, không ngờ bây giờ lại đại thụ luôn rồi.” Trương Thiên cười bất lực.
Sau khi Trương Thiên thở dài một hơi, liền muốn đi vào.
Nhưng không ngờ rằng nhân viên bảo vệ của chính mình lại chặn ở bên ngoài và yêu cầu anh cung cấp thông tin danh tính của mình...
“Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Ái Thiên. Các anh lại dám cản tôi lại sao?”
Trương Thiên khó chịu nở nụ cười, nói.
Nhân viên bảo vệ vẫn không chịu cho anh vào: “Tổng giám đốc thì sao? Đừng có giả vờ, tôi nghĩ anh chỉ muốn đến tập đoàn Ái Thiên của chúng tôi gây chuyện!”
Trương Thiên nói: “Tôi giả vờ phương diện nào? Tên tôi là Trương Thiên vẫn đang nhậm chức Tổng giám đốc tập đoàn Ái Thiên, không tin thì có thể kiểm tra!”
Nhân viên bảo vệ xị mặt ra, lấy ra một bức ảnh, chỉ vào đó và nói: “Đây là bức ảnh chụp các nhà lãnh đạo của chúng tôi, và người này là tổng giám đốc Trương Thiên, anh nhìn bức ảnh có giống anh không?”