Biết thân phận của Trương Thiên, Tiết Khải Dương vẻ mặt đầy khổ sở cùng xấu hổ!

"Tôi làm sao còn có thể lo lắng truyền kỳ tổng giáo đầu sẽ bị Đạo Tư đánh bại chứ? Tôi thật sự là..."

Nhớ tới chuyện trước đó Tiết Khải Dương lập tức mặt đỏ bừng, nhất là cậu ta còn dám khoe khoang kỹ thuật lái máy bay trước mặt Trương Thiên, còn trào phúng Trương Thiên chỉ là đố kỵ với mình?

"A!" Lão Trùng sau khi tỉnh ngộ, liền phát ra tiếng la thảm thiết như của loài chuột đất kêu lên một tiếng.

Bình Xuyên cũng không giải thích được hô to...

Các đội viên Thần Long doanh khác không biết chuyện gì đang xảy ra với bà người vịn họ, nhưng Viên Quỳ lại biết, hắn cười to.

Hai người này rõ ràng là phát hiện ra vấn đề, vừa rồi cư nhiên dám ở trước mặt Trương Thiên múa rìu qua mắt thợ, yêu cầu làm khảo nghiệm cho nhân vật mới đến?

Nếu Trương Thiên truy cứu, hai người bọn họ không phải xong đời sao?

Cho nên tâm tình hai người cũng không tốt hơn Tiết Khải Dương là mấy.

Trong sân, Trương Thiên hai tay chắp lại sau lưng, tư thế giống như nhìn từ trên cao nhìn xuống Đạo Tư bị đánh bại!

Anh lạnh lùng nói: "Thực lực của nước tây Âu D các cậu cũng chỉ có như vậy sao? Vừa rồi nghe nói rất mạnh, tôi còn kích động một phen, không nghĩ tới một quyền cũng không chống đỡ nổi? ”

Đây là trả lại những lời vừa rồi đám người nước D đã cười nhạo bọn họ!

Đám người nước Tây Âu D sắc mặt xám tro, trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Đạo Tư hiện tại mới bình phục lại tinh thần, tâm tình như ăn phải hoàng liên cảm thấy không tốt chất vấn hỏi: "Anh là cảnh giới Siêu thần cấp cường giả của Viêm Hạ? ”

Câu nói này chính là làm cho đội viên nước D càng thêm khiếp sợ.

Bọn họ biết siêu thần cấp cường giả đại biểu cho cái gì, nghe nói đó là một cảnh giới thực lực có thể nghiền ép thực lực của tất cả dị năng giả.

Cho nên trong mắt dị năng giả, gặp phải thực lực của siêu thần cấp cường giả cũng không khác gì lắm so với việc gặp phải tử thần!

Trương Thiên không để ý bỏ lại một câu: "Tôi thực lực gì cậu quản được sao? ”

Xoay người chậm rãi đi tới chỗ đám người Thần Long Doanh.

Sau một khắc, trong số mấy người Thần Long doanh, lúc nhìn thấy Trương Thiên đi tới, rõ ràng có ba người bước chân không tự nhiên mà lui về phía sau một bước.

Mắt bọn họ đảo quanh, mặt đầy vẻ chột dạ.

Ngoại trừ lão Trùng, Bình Xuyên và Tiết Khải Dương ba người, còn có thể có ai?. Truyện Võng Du

Viên Quỳ đầu tiên đến gần nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, vừa rồi một chiêu này đã xảy ra chuyện gì? Em nhìn không hiểu! ”

Đối với chuyện tu tiên của mình, Viên Quỳ một chút cũng không biết rõ.

Trương Thiên khóe miệng khẽ câu lên nói: "Quay đầu lại nói với cậu sau, bây giờ có phải anh nên dọn dẹp mấy người trước không? ”

Một khắc sau, trên mặt Trương Thiên tràn ngập ý cười giảo hoạt, nhìn về phía lão Trùng bọn họ!

Ba người nhìn thấy Trương Thiên, so với nhìn thấy Diêm La còn sợ hãi hơn, bất giác rùng mình.

Lão Trùng hít thở một hơi thật sâu rồi nói: "Chà chà, đội trưởng thật sự là anh đã trở lại nha, không ngờ hai ba năm sau gặp lại, anh ngược lại càng trẻ ra, lại trở nên rất đẹp trai, chắc chắn đã chiếm được trái tim của rất nhiều chị em đúng không?"

Những thứ khác không nói, trước tiên cứ phải nịnh nọt một chút, cầu mong nhận được tha thứ cho mình.

Bình Xuyên liếc nhìn nhìn Lão Trùng ngay lập tức nhận ra ý đồ nhanh chóng tiếp lời: "Wow, Tổng giáo đầu! Thật sự là anh đã trở lại. Không nghĩ đến hai ba năm không gặp thực lực của anh rõ ràng càng trở nên lợi hại hơn xưa, đoán chừng trên thế giới cũng không có ai có thể so với anh lợi hại nha."

Nói xong, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tiết Khai Dương.

Dù Tiết Khải Dương có đần độn đến đâu, cậu ta cũng biết là mình sẽ phải tiếp tục tâng bốc Trương Thiên.

Chỉ là hai vị tiền bối vừa mới khen xong, cậu ta phải làm sao đây?

Đặc biệt, Trương Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiết Khải Dương, làm thần kinh cậu ta căng thẳng, đỏ mặt lắp bắp nói: " Ôi, Tổng giáo đầu... không phải... wow, đội trưởng... Ồ, cũng không phải..." Đối với một người mới như Tiết Khải Dương mà nói Trương Thiên đâu phải là tổng giáo đầu của cậu ta

? Cậu ta cũng không tham gia long hồn chiến đội vậy anh ấy cũng đâu phải là đội trưởng gì của cậu?

Cuối cùng trong lúc vội vàng, Tiết Khải Dương còn nói thêm: "Wow, thần tượng! Thật sự là anh đã trở lại. Không nghĩ tới hai ba năm … phi, không phải, không nghĩ tới sinh thời có thể nhìn thấy thần tượng là anh nha Chúc anh sinh nhật sắp tới... "

" Không phải, năm nào em cũng chúc mừng sinh nhật thần tượng... "

"Cũng không phải, em chúc thần tượng …

"Hoàn nghênh thần tượng uy vũ trở về nhà! "

Tiết Khải Dương sợ hãi đầu óc trống rỗng, mồm miệng lung tung nói.

Không ngờ những người này máu lạnh giết người, lại có thể có ngày bị nỗi sợ chi phối!

Viên Quỳ đứng ngoài không tham gia náo nhiệt, giống như đang xem cuộc vui, không thể nhịn được cười.

Trương Thiên cười vui vẻ chế nhạo ba người họ và nói: “Ha ha, trò tâng bốc này có ích gì không? "

"Có người mới vừa rồi còn muốn chấp nhận tôi như một đứa em trai đâu, muốn thấy tôi bị chê cười? Ngoài ra còn có một số người cũ nói gì mà cho người mới khảo nghiệm đâu rồi? Tôi vẫn còn nhớ những chuyện này nha"

Lão Trùng vỗ nhẹ vào đầu mình nói: "Không, không có. Làm gì có ai dám làm chuyện này với đội trưởng của chúng ta chứ? Tôi là người đầu tiên thu thập bọn hắn!"

Bình Xuyên kiên trì: "Tôi chắc chắn, tuyệt đối không ai dám nói như vậy với tổng giáo đầu hết!"

Tiết Khai Dương:"... "

Hai vị này Tiền bối lại nói trước, làm sao bây giờ?

Cuối cùng, Tiết Khai Dương nuốt nước miếng, sợ hãi nói nhỏ: “Thần tượng, chắc là anh nghe lầm rồi!”

Phốc! Viên Quỳ và những người khác không thể kìm lại bật ra tiếng cười …

Trương Thiên, khuôn mặt ủ ám nghiêm túc hỏi mấy đại lão nước Cáp Mã, "Có nơi nào trong căn cứ triển khai của các ông có bố trí phòng hỏi cung không? Đặc biệt là loại giật điện 100v ấy? Hay có những công cụ khác tương tự cũng được? "

Ba người lão Trùng sợ hãi nhìn chằm chằm. Có vẻ như mới vừa rồi vuốt mông ngựa cũng khó thoát khỏi bị hỏi tội rôi. Xem ra là bi kịch rất thống khổ nha.

Mấy người nước Cáp Mã hiện tại đặc biệt kính nể Trương Thiên vội vàng trả lời: "Tôi xin lỗi, vì căn cứ triển khai này được xây dựng tạm thời, nên thời điểm hiện tại không có công cụ như vậy." Tiết Khải Dương ba người vui mừng khôn xiết thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, bọn họ may mắn thoát được một kiếp không nhịn được che miệng cười.

Trương Thiên than thở lắc đầu, bất lực nói: “Không có sao?”

“Này thật là, tôi đã muốn dùng công cụ trừng phạt nhẹ bọn họ một chút coi như xong, nhưng hiện tại chỉ có thể tự mình đi chiếu cố bọn họ cho bọn họ chút mặt mũi vậy.”

Được không? Cốt truyện thay đổi quá nhanh...

Khuôn mặt tươi cười của ba người đông cứng lại, họ cau mày ủ rũ và chán nản đến cực điểm.

Lão Trùng la lên: “Này, mấy người nước Cáp Mã bố trí sắp xếp chỗ ở cho Viêm Hạ chúng tôi ở chỗ nào vậy, tôi thật sự mệt mỏi muốn đi ngủ.”

Bình Xuyên: “Ừ, chỗ nghỉ ngơi ở đâu, ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt quá, muốn nằm nghỉ một lát. Thế là xong. " Tiết Khải Dương dù sao cũng không thể so sánh với những người lão luyện, gừng càng già càng cay được, vì vậy phản ứng của cậu ta vẫn chậm một nhịp, nhưng cậu ta vẫn cố tìm ra một cái lý do:" Ồi, hình như dạ dày của em cũng đau quá, em cũng phải đi nghỉ đây."

Cái này...

"Muốn trốn sao? Tất cả trở lại huấn luyện cho tôi!" Trương Thiên lạnh lùng nói, "Nhất là ngươi đau bụng, ngủ cái gì ngủ? Còn muốn kéo giường sao?"

Ba người lập tức hóa đá.: "..."

Đã xảy ra một trận chiến diễn tập ác liệt tại căn cứ triển khai của nước Cáp Mã, một người đuổi theo ba người vừa đuổi vừa đánh họ dữ dội.

...

Vào lúc này, ở một nơi xa, thành phố Thiên Hải của Viêm Hạ.

Nơi ở của Trương Thiên, Tiểu Lục vẫn ở trên tòa nhà ba tầng, cậu ta đang từ từ hấp thu linh lực, cũng không có dừng lại!

Tốc độ chậm, nhưng nó đã hình thành một dòng chảy xa và dài.

Nếu Trương Thiên ở đây, hẳn là anh sẽ phát hiện ra linh lực xung quanh mình bắt đầu giảm đi thế nào?

Mà ở phía nam tỉnh Khánh Giang!

Lâm Tử Thanh hôm nay có hẹn cùng Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên.

Ba người họ giờ đã trở thành những nhân vật nổi tiếng nhất của Khánh Giang, ba người đẹp quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành!

Không biết có bao nhiêu con sói đói đang nhìn chằm chằm vào họ, nhưng tuyệt đối không ai dám động thủ, ai cũng biết lai lịch của ba nữ nhân này ở Khánh Giang vững chắc như thế nào.

Lần này họ gặp nhau, chỉ nói vài chuyện không đầu không cuối.

Một vài thứ mà chỉ Trương Thiên biết sẽ rất vui vẻ

“Trương Thiên nói với tôi rằng anh ấy sẽ trở lại Khánh Giang trong vài ngày nữa!” Lâm Tử Thanh cau mày: “Vân Nguyệt, chúng ta cũng nên đi chuẩn bị trước?”

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play