Còn về phần vì sao Viên Quỳ lại thua Đạo Tư? Hơn nữa còn đưa ra một quyết định cầu toàn, uất ức, làm tay sau cho nước Tây Âu D?
Trương Thiên quay đầu nhìn Viên Quỳ, anh cần một lời giải thích.
Đường đường là Hạ Viêm, sao có thể để cho nước Tây Âu D này đè đầu?
"Đúng là như vậy sao?"
Viên Quỳ gật đầu, nói một cách nặng nề: "Trong trận đấu lúc trước, quả thực tôi đã thua Đạo Tư..."
"Đây là người của nước Tây Âu D, thế nhưng điều khó hiểu ở đây chính là, trước đây chưa từng thấy anh ta ở quốc tế, phải đến tận một năm trước mới xuất hiện, theo tin tức nửa năm trước nhận được, thực lực của anh ta tương đương với người dị năng cấp Hóa Thần, thế nhưng lần trước tôi đối đầu với anh ta..."
"Anh ta lại mạnh hơn cả người cấp thần... còn mang theo Hắc Viêm..."
Trương Thiên nghe thấy vậy, lông mày giật một cái: "Hắc Viêm? Đó là người của Dương Tiêu!"
Lời này khiến vẻ mặt của Trương Thiên trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Trong thời gian ngắn lại có thể vượt qua cảnh giới lớn như vậy của cương giả, hơn nữa còn có được truyền thừa của Thái Dương Chi Quang, khiến Trương Thiên lập tức liên tưởng đến cách luyện hóa thuốc của tổ chức Hừng Đông.
Lẽ nào chuyện luyện hóa thuốc không chỉ giới hạn trong tổ chức Hừng Đông, cũng không dừng lại ở Hạ Viêm, mà còn tồn tại trong thế lực của các nước khác?
Ngay cả Dương Tiêu cũng dùng máu của bản thân để bồi dưỡng người thừa kế sao?
Chuyện này hơi kỳ lạ, Dương Tiêu lại mang đến cho anh một câu hỏi.
Có điều, chuyện này chỉ có thể suy nghĩ thêm...
"Vì lẽ đó cuối cùng cậu thua anh ta sao? Chỉ như vậy?" Trương Thiên nghi ngờ hỏi.
Mi tâm Viên Quỳ vẫn còn hơi nhíu lại, cậu ta vẫn hơi do dự: "Ừ, thật sự là thua."
Trương Thiên đăm chiêu thở dài rồi lại trầm giọng truy hỏi: "Đây vốn là nhiệm vụ tiếp theo của Hạ Viêm chúng ta, chúng ta muốn hành động, nhất định phải do chúng ta nắm quyền chủ đạo, vì sao lại đồng ý với nước Cáp Mã mà đi theo nước D?"
"Chuyện này không phù hợp với cách làm của cậu."
"Nếu như nước Cáp Mã đã lựa chọn, Hạ Viêm chúng ta cũng không cần phải nhúng tay nữa, hậu quả do chính bọn họ tự mình gánh chịu."
"Do..." Viên Quỳ do dự một chút, cũng không nói rõ nguyên nhân gì.
Trương Thiên nhìn mặt cậu ta đã biết chuyện gì, có ai hiểu rõ Viên Quỳ hơn Trương Thiên sao?
Hiển nhiên Viên Quỳ làm vậy là vì Trương Thiên, bởi vì Trương Thiên đã nói vậy này tương đối quan trọng, hơn nữa anh còn đặc biệt đến đây quan sát, sao Viên Quỳ có thể thu đội đây?
Vì Trương Thiên, cậu ta tình nguyện hạ thấp thân phận của Hạ Viêm.
Viên Quỳ thật sự sợ người của nước Cáp Mã trách móc đến lão đại bên Hạ Viêm sao? Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng biết sợ những thứ này. Những lão đại phía trên cực kì quen thuộc với cậu, sẽ càng không vì mấy câu của nước Cáp Mã mà từ chối Viên Quỳ.
Huống chi, phía trên còn có một ông tổng đấy?
Có thể khiến Viên Quỳ hạ mình thì cũng chỉ có một mình Trương Thiên!
Nếu như là vì chuyện của Trương Thiên thì cho dù là ông tổng, Viên Quỳ cậu cũng nhất định không nghe...
Trương Thiên cười cười: "Anh hiểu ý của cậu, sau này đừng ngớ ngẩn như thế, mặt mũi của Hạ Viêm không thể ném đi, anh sẽ tự có cách."
Viên Quỳ như một đứa em được anh cả ủng hộ, gương mặt lạnh như tiền của cậu ta nở nụ cười đã lâu không thấy: "Được!"
Tổng giáo đầu lạnh lẽo này sao lại có một mặt dịu dàng như thế?
Ngay cả ông Trùng và Bình Xuyên cũng không nhịn được mà cảm thán.
Tiết Khải Dương thì vẫn cứ như vậy, không cảm thấy có gì không đúng, trái lại còn giục: "Trương Thiên, lão đại Quỳ của chúng ta đã nói nhiều như vậy rồi, cậu cũng biết Đạo Tư này lợi hại đến đâu nhỉ?"
"Nhưng càng như vậy, có phải lại càng có thể thể hiện năng lực của cậu không? Nhanh chóng đi hoàn thành thử thách của cậu đi!"
Mọi người hoàn hồn trở lại...
Ông Bình cũng nói: "Cậu muốn đầu đuôi câu chuyện, chúng tôi đã kể rõ, đây là lúc thể hiện kỹ thuật của cậu rồi."
Người của doanh trại Thần Long vẫn đang cười trộm, nếu bọn họ đoán không sai, Trương Thiên nhất định đang chuẩn bị cầu xin tha thứ.
Tiết Khải Dương thậm chí còn nghĩ Trương Thiên sẽ cầu cứu mình: "Anh Dương, giúp em với, em không dám làm thử thách này...", sau đó mọi người kiên quyết hối thúc, cuối cùng Trương Thiên sẽ sợ run chân, thậm chí còn có thể tè ra quần!
Bình Xuyên cười quái dị rồi nói: "Đừng nói lúc này cậu sợ rồi?"
Trương Thiên nhún vai một cái, hờ hững nói: "Sợ gì mà sợ?"
"Đi thôi, bây giờ đi chiếm lại địa bàn của chúng ta, người Hạ Viêm chúng ta không thể chấp nhận nước Cáp Mã sắp xếp!"
Nói xong, Trương Thiên lập tức đi về phía người nước Tây Âu D và nước Cáp Mã. Những người này vẫn còn đang choáng váng vì những chiếc máy bay chiến đấu tầm thấp.
Viên Quỳ ở bên cạnh cũng bước đi theo.
Chuyện này?
Người của doanh trại Thần Long, ông Trùng và Bình Xuyên của chiến đội Long Hồn cùng Tiết Khải Dương đều không thể hiểu nổi tình huống hiện tại!
Không phải nói thật, chỉ là đang thử thách dũng khí của Trương Thiên, hù dọa người mới thôi mà?
Sao bây giờ lại thật sự muốn đi gây chuyện với Đạo Tư?
Biểu hiện của Trương Thiên không phải như vậy chứ?
Tiết Khải Dương mới còn chuẩn bị an ủi Trương Thiên ra sao, ai ngờ anh lại đi qua đó thật?
Hơn nữa lão đại Viên Quỳ cũng đi theo, không giống đang nói giận.
Ông Trùng nhanh chân đuổi theo: "Lão đại Quỳ, bây giờ đang có chuyện gì vậy? Chúng ta đi theo làm gì?"
Viên Quỳ cười nói; "Đi hoàn thành thử thách đó, không phải cậu và Bình Xuyên đề ra thử thách sao?"
Bình Xuyên cau mày, thầm nói bên tai Viên Quỳ: "Lão đại Quỳ, không phải thật chứ? Bây giờ chúng ta đi dạy dỗ Đạo Tư kia sao?"
Viên Quỳ nhìn Trương Thiên phía trước, cười âm hiểm rồi nói: "Tôi cảm thấy đúng vậy.."
"Hí, thật sự trừng trị anh ta sao?" Ông Trùng trợn mắt lên, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chúng ta mới bị nói đến mức chẳng thể đáp lời, cũng may Tưởng Đình Kiệt xuất hiện mới có thể cứu vãn chút ít thể diện, lúc này qua đó sợ lại bị trào phúng đấy!"
Trương Thiên quay đầu lại cười hỏi: "Lẽ nào hai người sợ sao? Không dám trừng trị anh ta à?"
Ông Trùng và Bình Xuyên liếc nhìn nhau, bọn họ cho rằng lúc nói chuyện với Viên Quỳ đã khống chế âm thanh cực nhỏ rồi, làm sao cậu ta có thể nghe được?
Có điều vì thể diện, họ cũng không cần biết nhiều như vậy.
Bình Xuyên lúng túng nói: "Làm sao có thể sợ chứ, nhất định phải dạy dỗ, tôi là đang tán thưởng lòng can đảm của cậu với lão đại Quỳ!"
Ông Trùng giơ ngón tay cái lên, cười khổ rồi nói: "Cậu đúng là người mà lão đại Quỳ xem trọng, rất can đảm..."
Trương Thiên và Viên Quỳ hiểu ý nhau, nở nụ cười.
Lúc này, Tiết Khải Dương bước đến, quay sang Viên Quỳ mà nói: "Tổng giáo đầu, anh sẽ không để cho Trương Thiên xằn bậy chứ?"
"Trương Thiên cậu ấy chẳng qua chưa từng thấy, không nhận thức được thực lực của đội trưởng nước Tây Âu D nên mới tự tin như thế, nhưng tổng giáo đầu anh cũng biết, Đạo Tư này ngay cả anh cũng không thắng được, làm sao Trương Thiên có thể chứ?"
"Cậu ấy xằng bậy, nhưng lão đại Quỳ anh phải suy nghĩ cho đại cục chứ!"
Viên Quỳ bật cười thành tiếng, nếu như lão đại ra tay thì chỗ nào còn cần mình suy nghĩ chứ?
Điều duy nhất cậu ta cần làm là nghe lệnh làm theo thôi!
Chỉ là Tiết Khải Dương không biết mọi chuyện, từ đầu đến đuôi không biết thực lực của Trương Thiên, vì lẽ đó mới sốt ruột mà thôi!
"Nếu như anh ấy muốn xằng bậy, thì tôi cũng làm theo!" Viên Quỳ cười tươi nói.
Nhìn thấy Viên Quỳ như vậy, Tiết Khải Dương căng thẳng tới mức đổ mồ hôi lạnh: "Tổng giáo đầu, anh còn tỉnh táo không..."
Thế nhưng không ai nghe đến ý kiến của Tiết Khải Dương.
Tất cả chuyện này đều lọt vào tai Trương Thiên, anh khẽ cười rồi không để ý đến.
Dựa theo kịch bản mà bọn họ thiết kế, bây giờ Trương Thiên vốn nên sốt ruột xin tha mạng... Nhưng bọn họ không ngờ rằng, người lo lắng bất an trái lại chính là bọn họ!
Trương Thiên đưa theo sáu người, gương mặt trở nên nghiêm túc. Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, thẳng thắn đanh thép, ngang ngược bước sang đó.
Thua người không thua trận!
Bất luận là lúc này, khí thế cũng không được mất.
Hơn nữa khí phách của chiến đội Long Hồn vốn đáng sợ, nếu nghiêm túc, dù là ai cũng không ngăn cản được sự uy mãnh của bọn họ.
Đứng trước là người nước Tây Âu D, dẫn đầu là Đạo Tư, còn phía bên kia là những nhân vật cấp lão đại của nước Cáp Mã Tây Âu.
Bọn họ đều thấy Trương Thiên dẫn người về phía này, hơn nữa nhân ra Trương Thiên hình như là một trong những thành viên vừa hạ cánh, từ dáng đi và khí thế trên người, họ đoán rằng Trương Thiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Vì lẽ đó Đạo Tư dũng cảm đứng ra đầu tiên.
Anh ta đứng cách bốn, nămm, bày ra dáng vẻ cao ngạo cho bản thân, dùng ngữ khí châm chọc để hỏi: "Cậu chính là người vừa nãy lái máy bay chiến đấu âm tốc tầm thấp đến đây sao?"
"Tôi thấy kỹ thuật của cậu rất khả nhỉ?"
Đối với việc nước Tây Âu D ra vẻ lão đại chất vấn bọn họ, những người khác trong doanh trại Thần Long đều có chút tức giận, tuy rằng không lên tiếng, nhưng vẫn thầm nghiến răng nghiến lợi.
Ông Trùng và bình xuyên hận không thể ra tay đánh người, Viên Quỳ cũng ghi hận trong lòng với Đạo Tư.
Nhưng vẻ mặt Trương Thiên lại hờ hững, không nói gì, cũng không hề có biểu cảm gì, nhiều nhất là khóe miệng khẽ nhếch lên trên một chút, giống như bọn Đạo Tư đều là không khí vậy!
Như là mặc chó điên sủa loạn, căn bản không thèm để ý, không hề có chút phản ứng nào!
Dáng vẻ hoàn toàn coi rẻ, anh đi lướt qua người nước Tây Âu D, đến trước mặt người nước Cáp Mã Tây Âu.
Đây mới là dáng vẻ của người mạnh!
Người mạnh biểu diễn kỹ thuật lái máy bay cao siêu, người mạnh tự mình rõ ràng, đâu cần một vài kẻ yếu vô vị đến đánh giá, đâu cần kẻ yếu tán thưởng?
Chuyện khôi hài gì đây?
Động tác ngó lơ người nước Tây Âu D của Trương Thiên khiến trên dưới doanh trại Thần Long khiếp sợ, sau đó thoải mái trong lòng.
Cảm giác mình chính là đế vương chinh phục cả thiên hạ, cùng với việc Trương Thiên miệt thị người nước Tâu Âu D, không một ai thèm liếc mắt về phía Đạo Tư.
"Người Hạ Viêm các cậu... vô lễ quá nhỉ?" Bọn Đạo Tư đương nhiên cảm nhận được sự coi thường của Trương Thiên.
Bị người khác cho làm không khí thật sự quá khó chấp nhận được!
Nhưng một giây sau, vẫn không có để ý đến Đạo Tư.
Đối với người nhục mạ Hạ Viêm, không cần đàm luận lễ nghi cùng người đó chứ?
Trương Thiên chẳng những không để ý đến Đạo Tư, trái lại còn nhìn về phía đại lão của nước Cáp Mã rồi mở miệng hỏi: "Các ông chính là người phụ trách cơ sở triển khai hoạt động này sao?
Ạch...
Lần này như nói thẳng cho Đạo Tư biết, chúng tôi không phải người chết, chúng tôi nghe thấy lời anh nói, chỉ là không ai muốn để ý đến anh mà thôi!
Đạo Tư nói những câu này vốn muốn tìm lại chỗ đứng, không ngờ rằng anh ta lại càng bị khinh thường hơn.
Anh ta tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, tạo ra tiếng rắc rắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT