Lâm Tử Thanh cầm hoa, vui vẻ ghé sát vào bên mũi ngửi, cười hỏi: “Dạo này sao mà cứ hay tặng hoa cho em vậy? Anh trở nên lãng mạn rồi à?”
“Làm vợ vui là chuyện cả đời mà!” Trương Thiên nhướn mày, hãnh diện nói.
Lâm Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Hay là bình thường ở ngoài chơi bời với cô nào rồi, sau đó học được từ trên người bọn họ?”
Bầu không khí liền có gì đó hơi sai sai, đây là đang muốn nói khách sáo à?
Trương Thiên kêu to oan quá, dạo này thật sự là bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà đi tán gái chứ?
“Anh là thật lòng, có trời đất chứng giám mà!”
“Hửm, nom anh căng thẳng quá nhỉ? Em cũng đâu có nói là sẽ để bụng đâu!” Lâm Tử Thanh cười nhạt.
Cô tựa như tiên nữ trong sáng trên cung trăng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng của thiếu nữ trong thiên hạ, đẹp đến khuynh thành, đẹp đến huyền diệu.
Nhất là trên người cô còn thoảng một làn hương thơm mát đặc biệt.
Trong gió đêm mát mẽ, Trương Thiên vòng tay ôm lấy cô, lại cảm thấy tựa như đang vén lên một phần thế giới mình yêu thích, rồi kìm lòng không đậu mà hôn lên.
Giờ này khắc này, đất trời được bao phủ bởi tình yêu nồng đượm...
“Hắc xì...”
“Khụ khụ... đi đây đi đây! Cơm chó này em nuốt không nổi!” Tiểu Lục nói rồi vội vã rời đi.
Tiếng ho khan cắt đứt hai người, Lâm Tử Thanh thẹn thùng bèn dừng lại, rồi hai người bắt đầu tản bộ bên hồ.
Trương Thiên thì dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nói không ra miệng, sau lại, đến cùng vẫn là nuốt xuống.
“Anh có một khu nhà cao cấp lớn như vậy ở thành phố Thiên Hải từ khi nào vậy?” Lâm Tử Thanh nhàn nhạt nói tiếp: “Nghe nói cái hồ này cũng là của anh luôn. Một khu nhà cao cấp cộng thêm một cái hồ to, Trương tiên sinh cũng chịu chi thật đấy nhỉ?”
Trương Thiên ho khan một tiếng, nói: “Cái gì mà kêu Trương tiên sinh xa lạ vậy? Bà xã, em như này không phải là hiểu nhầm anh rồi sao, đồ của anh cũng là của em mà. Cái nhà này đương nhiên là mua cho em rồi, bà xã em có thích không?”
“Cái này anh mua hồi thành lập Thiên Diệu. Anh cảm thấy cảnh vật xung quanh rất đẹp, không khí cũng được, nên mua luôn”. Trương Thiên đương nhiên sẽ không nói chỗ này là anh giành được.
“Nhắc Tập đoàn Thiên Diệu mới nhớ, hồi trước anh nói với em là khởi nghiệp, nhưng hai ngày nay em đi điều tra thử thì sao thấy quy mô tập đoàn này rất lớn, tài sản cũng rất nhiều, nói đơn giản là gấp trăm lần Tập đoàn Ái Thiên luôn vậy?” Lâm Tử Thanh hiếu kỳ hỏi.
“Không tệ nha!” Trương Thiên chỉ khen chứ không giải thích quá nhiều.
“Em còn muốn hỏi anh này, em còn nghe nói Tập đoàn Thiên Diệu và Tập đoàn Ái Thiên bây giờ đều được cơ quan nhận định là xí nghiệp miễn kiểm tra của Viêm Hạ, sao anh làm được hay vậy?” Lâm Tử Thanh biến thành em bé tò mò.
Nhưng cũng không thể trách cô được, cái danh xí nghiệp miễn kiểm tra coi vậy mà lớn lắm, bởi vì đây là đã đạt được sự công nhận của Viêm Hạ rồi.
“Nếu anh nói rằng anh cũng không biết là tình hình gì thì em có tin không?” Trương Thiên cười khổ đáp.
Lâm Tử Thanh tuy biết thân phận của Trương Thiên có chút không đơn giản, nhưng lực ảnh hưởng hẳn là cũng không lớn đến trên cơ Viêm Hạ chứ?
Chuyện của tập đoàn nhất định là có liên quan tới Trương Thiên, nhưng nếu anh không nói thì thôi cô cũng không hỏi nữa, bèn gật đầu đáp: “Tin!”
“Hì hì, vậy mà em cũng tin, quả là vợ yêu có khác!” Trương Thiên đùa.
Nhưng đi được một hồi, Lâm Tử Thanh lại thở ra một hơi, hỏi: “Em nghe nói hồi chiều anh đến Kinh Đô tìm nhà họ Tần. Đi trả thù phải không?”
“Ừa”. Trương Thiên dừng bước, mím môi suy nghĩ. Anh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nhắc tới phần có liên quan đến Lâm Tử Thanh, bèn nói: “Giết Tần Trăn cho em!”
Cô đối với Tần Trăn dĩ nhiên là không thể tha thứ, nhất là việc kẻ đó đã hạ B độc lên mình, thế nhưng cô cũng không mong Trương Thiên vì mình mà đắc tội cả nhà họ Tần. Cô biết rõ quyền thế của nhà họ Tần ở Viêm Hạ lớn bao nhiêu, nếu Trương Thiên giết Tần Trăn, vậy nhất định là chọc phải phiền phức to rồi!”
Lâm Tử Thanh ngơ ngác nhìn Trương Thiên, nhíu mày nói: “Cho nên hôm nay anh mới tặng hoa cho em, còn nói với em nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, mục đích là đang muốn từ biệt em? Vì anh đắc tội nhà họ Tần nên phải đi lánh nạn hả?”
“Sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ? Vì em mà đắc tội cả nhà họ Tần?”
“Nếu quả thật là như vậy, vậy thì anh mau trốn đi! Em sẽ ủng hộ anh, sẽ thủ thân vì anh, sẽ chờ anh trở về!”
Trương Thiên không ngờ cô sẽ liên tưởng đến... nhiều thứ như vậy, liền quẹt mũi cô, cười nói: “Em nghĩ gì vậy? Chẳng qua là một nhà họ Tần mà thôi, bọn họ sẽ không vì Tần Trăn mà truy cứu anh đâu, em yên tâm đi! Hơn nữa nếu thật sự có chuyện thì sao anh từ Kinh Đô an toàn trở về thành phố Thiên Hải được, phải không?”
Lâm Tử Thanh suy nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý bèn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trương Thiên vòng tay ôm Lâm Tử Thanh càng chặt hơn, cười xấu xa nói: “Mà nãy ai nói thủ thân vậy? Tối hôm nay anh liền muốn! Ha ha ha...”
Anh dứt lời liền muốn ôm Lâm Tử Thanh trở về phòng, chuẩn bị làm chuyện lớn.
Gò má Lâm Tử Thanh đỏ bừng, bĩu môi nói: “Em không muốn, không được, hôm nay không được!”
“Nếu anh đoán không sai thì bà dì của em không có tới, vậy tại sao hai chữ ‘không được’ lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ?” Trương Thiên mặt dày nói tiếp: “Lần trước, lần trước trước, lần trước trước trước đều là ngoài ý muốn, nhưng bữa nay thì khác nhiều rồi!”
Lâm Tử Thanh thét chói tai, vẫn vội vã ngăn cản Trương Thiên đang hăng máu.
Còn về lý do tại sao không được thì chính là bởi vì kết quả bàn bạc của ba người Lâm Tử Thanh, Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên.
Nếu biểu hiện của Trương Thiên ở phương diện đó không được như ý, thì nhằm để tránh anh lần nữa bị sụp đổ lòng tin, phải tuyệt đối không thể để anh tùy ý làm thêm lần thứ hai, vì nhỡ đâu lại thất bại lần nữa thì sẽ dẫn tới việc bị mất tự tin trầm trọng, sau này sẽ thành... không được thật luôn!
Sau khi ba người chẩn đoán thì xác định là Trương Thiên nhất định vẫn còn tự tin, cho nên Lâm Tử Thanh cô không thể để anh nếm thử cảm giác thất bại nữa.
Bọn họ bàn nhau rằng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết rồi mới có thể tiến hành, cho nên ba người quyết định sắp xếp một căn phòng mà mình có thể khống chế. Nhất định phải để cho Trương Thiên đối mặt, không được cũng phải thử cho được mới thả anh đi, tất nhiên, cũng không cho anh cơ hội chạy trốn.
Rất rõ ràng, bây giờ là ở Thiên Hải, nhưng Lâm Tử Thanh đang lo Trương Thiên sau khi thử mà không thành công thì lại bỏ trốn mất, nhỡ chạy lúc nửa đêm vậy là hư chuyện lớn luôn!
Cho nên cô cảm thấy bây giờ không phải lúc, mà mấy người Tô Vân Nguyệt ở Khánh Giang đã chuẩn bị xong rồi, nên phải đến khánh Giang thì Lâm Tử Thanh mới thuận theo Trương Thiên được.
Lâm Tử Thanh xấu hổ cúi đầu từ chối: “Em nói không được là không được! Không thì mai anh đi Khánh Giang với em đi, em mong ở Khánh Giang...”
“Em muốn ở Khánh Giang hả? Ặc, nhưng mà ngày mai có thể anh không có thời gian!” Trương Thiên tủi thân nói.
“Vậy lần sau lúc anh về Khánh Giang đi” Lâm Tử Thanh thẹn thùng nói.
Phải về Khánh Giang à?
Thôi cũng được, lâu lắm không có về rồi, giờ cũng không biết bọn Tưởng Minh Đức, Tô Phong sao rồi nữa.
Trương Thiên nghĩ rồi chỉ có thể đè nén lửa nóng, nghe lời bà xã thôi: “Được rồi!”
Anh hoàn toàn không biết là do ba người phụ nữ này giở trò quỷ. Mà giả như ngày nào đó bị anh phát hiện ra ba người này ở sau lưng ngấm ngầm cho là mình bất lực, Trương Thiên chắc thật sự sẽ nổi điên lên mà chửi mất, rồi nhất định sẽ dùng thiên phú tiên nhân siêu cấp của mình đi chinh phục tất cả!
Chỉ đáng tiếc, bây giờ Trương Thiên trong lòng ba người chính là...
Lâm Tử Thanh che miệng cười, nói: “Ừ, vậy tụi em... vậy em đợi anh!”
Tuy là giọng điệu cô có hơi kì kì, nhưng Trương Thiên lại chẳng nghe ra có gì bất thường cả. Anh tản bộ với Lâm Tử Thanh đến khuya, sau đó lại ru Lâm Tử Thanh vào giấc mộng. Bấy giờ, Trương Thiên mới lần nữa xuất hiện ở trên Vũ lâu để tu luyện.
Tu tiên thì ngủ nghê gì!
Thực lực bây giờ của Trương Thiên đang ở cuối kì Trúc Cơ, nhưng khoảng cách đột phá đến kim đan vẫn là có hơi khó. Tuy vậy bây giờ anh vẫn có thể thử lợi dụng đan dược để đạt đến đỉnh của kì Trúc Cơ.
Trương Thiên liền uống một viên tiên đan do Càn Võ Tông luyện chế, Bồi Nguyên đan.
Sau khi uống tiên đan, Trương Thiên liền cảm thấy có một luồng khí ấm áp sản sinh trong cơ thể, hiệu lực so với đan dược luyện chế trước đây thì cao hơn rất nhiều, nó gần như là đem hiệu lực của toàn bộ dược liệu đều luyện hóa, đây chính là chỗ tốt của viên tiên đan này.
Bồi nguyên đan, tên như ý nghĩa, chính là theo nguyên lý “Cố, bản, bồi, nguyên”*, sau khi luyện hóa hấp thu thì có thể củng cố tiên mạch, tăng cường Vô Cực chi môn, đồng thời giúp tăng thêm thực lực của bản thân.
*Cố bản bồi nguyên: củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần.
Thực lực của Trương Thiên bây giờ cũng không tính là cao, mà công hiệu của một viên Bồi Nguyên đan đối với anh rõ ràng là rất lớn. Chẳng những khiến anh gần như đột phá đến đỉnh phong kì Trúc Cơ, mà phỏng chừng dùng thêm bảy tám viên Bồi Nguyên đan nữa liền thật sự có thể đạt được. Bồi Nguyên đan luyện chế cũng không khó, nên chuyện có thêm bảy tám viên đối với Trương Thiên bây giờ cũng không tính là gì. Chỉ cần cho anh mấy giờ luyện đan, lại thêm mấy giờ tu luyện, hẳn là trong vòng một ngày thì có thể đạt được đỉnh phong kì Trúc Cơ.
Nhưng muốn đột phá kim đan, vậy liền phải xem thời cơ rồi.
Tiến vào giai đoạn kế tiếp, thì không phải cứ tu luyện dựa vào Bồi Nguyên đan, mà phải đợi thời cơ, hoặc là có lĩnh ngộ mới mới được, mà đây lại không phải là chuyện Trương Thiên có thể khống chế...
Anh lại dùng hết hai viên Bồi Nguyên đan cuối cùng, tăng thực lực bản thân lên mấy tầng nữa.
Khoảng cách đỉnh phong kì Trúc Cơ vẫn còn thiếu năm viên Bồi Nguyên đan.
Sau khi dùng hết đan dược, Trương Thiên bèn thừa lúc trời còn chưa sáng liền đi ra bờ hồ bắt đầu tu luyện Thiên Tinh kiếm quyết.
Cấp bậc kiếm quyết này thật sự là dùng được lắm. Trước đây anh dùng tầng thứ ba- Tam Sinh của Thiên Tinh là có thể đánh bại một cường giả cấp độ bán thần, nếu như hai tầng sau luyện thành, vậy cường giả cấp độ thần phỏng chừng cũng có thể bị tiêu diệt.
Tuy vậy những thứ này Trương Thiên cũng không dám xác định, dẫu sao thì chênh lệch giữa cường giả cấp độ bán thần và cường giả cấp độ thần vẫn là có hơi xa.
Trương Thiên rất nhanh thì đã ở bên hồ bắt đầu luyện Thiên Tinh kiếm quyết tầng thứ tư, Tinh Sa!
Đây là một kiếm quyết cấp bậc thấp, nhưng tuyệt đối có thể xem là một kiếm pháp thượng thừa, ba tầng trước coi như dễ dàng, nhưng đến tầng thứ tư này rõ ràng có hơi khó, anh thử cả chục lần vẫn không thành công!
Từ ba giờ sáng đến sáu giờ, Trương Thiên vẫn không ngừng ở trên mặt hồ luyện tập, cũng may là chỗ này có một Tụ Linh đại trận, chứ không cho dù Vô Cực chi môn của anh có trữ linh lực bao nhiêu cũng tiêu hao không nổi.
Lúc gần tới bảy giờ, Trương Thiên mới mở mắt, lại thử một lần nữa, mà lần này rõ ràng anh cảm giác được bản thân mình có lĩnh ngộ.
Trương Thiên niệm thầm kiếm quyết, lại vung hàn kiếm từ phía trên bổ xuống.
Vút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT