Trương Thiên hét lên, không chỉ dọa đến Trương Kim Cát ở đầu dây bên kia mà những người đi ngang qua cũng đều bị dọa đến hoảng sợ.
Trương Kim Cát trầm giọng nói: "Chị dâu hình như bị đám người nhà họ Tần tiêm vào thuốc nghiện B, cơ thể bây giờ đang rất suy yếu, có vẻ là thuốc đang phát tác!"
Nghe vậy, Trương Thiên ném điện thoại, anh đứng yên một chỗ và tỏa ra sự tức giận ngất trời.
Tay phải anh cuộn chặt thành nắm đấm, nếu không phải cơ thể anh 'mình đồng da sắt' thì có lẽ móng ta đã đâm xuyên qua da, nơi anh đứng cũng từ từ mà lõm xuống, bàn chân như bước ra từ một cái hố. Một sự tàn ác đến đáng sợ!
Có thể thấy trong lòng Trương Thiên đang rất tức giận.
"Tần Trăn!" Anh nghiến răng, nghiến lợi hét lên một câu, lồng ngực theo đó mà phập phùng và cả hơi thở gấp.
Nếu muốn hành hạ một người thì sao lại tiêm cái thứ đau khổ này lên người cô ấy?
Trương Thiên trừng mắt hỏi: "Bây giờ đang ở đâu?"
"Sân bay chuyên dụng của chúng ta ở thành phố Thiên Hải!" Trương Kinh Tế Thất Lạc nói.
"Tôi gửi cho cậu địa chỉ, trước tiên đưa Lâm Tử Thanh tới chỗ tôi!" Trương Thiên kìm nén cơn giận nói ra, sau đó đem định vị của mình ở thành phố Thiên Hải gửi qua.
"Được, tổng giáo đầu!" Trương Thiên trả lời.
Thù này Trương Thiên chắc chắn sẽ trả nhưng bây giờ anh muốn loại bỏ cơn đau cho Lâm Tử Thanh đã.
Trương Thiên ra sân bay liền tìm một chiếc xe quay về trụ sở.
Trương Thiên ở đây rút ra điện thoại, sau đó tìm số điện thoại của Tần Trăn và gọi đi.
"Trương Thiên?" Trương Thiên nghe máy với giọng điệu châm chọc, cười nói: "Gọi cho tôi để báo tin vui?"
"Là anh ra lệnh tiêm chất nghiện vào vợ tôi?" Trương Thiên trầm giọng nói.
Tần Trăn ở đầu dây bên kia cười ha hả: "Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi để cho vợ anh cảm nhận một chút thứ đồ tốt như vậy!"
Trương Thiên nắm chặt điện thoại, lạnh lẽo nói: "Tần Trăn, vậy thì thông báo cho nhà họ Tần chuẩn bị làm tang lễ đi!"
"Ồ, làm tôi sợ đây này?" Tần Trăn cười khẩy: "Tuy tôi không biết anh làm thế nào mà ông nội tôi hủy bỏ việc phong tra, cứ coi như tôi đi nhầm một bước nhưng tôi nói cho anh biết việc này tôi không để yên đâu!"
"Bây giờ tôi quay về kinh đô, nếu như anh cực kì lợi hại như người ta nói thì đến nhà họ Tần tìm tôi?"
"Xem ra tôi không giết chết anh?"
"Vậy anh cứ chờ đến lúc đấy mà xem đi!" Trương Thiên gập các ngón tay lại, tất cả đều phát ra tiếng vang, nói xong anh cúp điện thoại.
...
Một tiếng sau, Trương Thiên về tới trụ sở ở thành phố Thiên Hải.
Đám người Trương Kim Cát và Tiểu Lục đã tới, bọn họ đều đứng ngoài cửa chờ Trương Thiên!
Trương Thiên mở cửa xe, chạy đến chỗ Lâm Tử Thanh, cả tay chân của cô đều bị trói ở cạnh giường, đầu đầy mồ hôi, trên cánh tay đầy những miệng vết thương, cọ sát làm đỏ ửng.
Mẹ nó, rốt cuộc là dùng bao nhiêu liều?
Trương Thiên nhíu mày, kìm chế cơn giận trong lòng, trên mặt anh lộ vẻ vô cùng xót xa.
Lúc này Lâm Tử Thanh trông thấy Trương Thiên, trong lòng có chút rối bời!
Ánh mắt cô mơ màng không biết phải làm gì, bởi vì cô hiểu rõ một khi loại nghiện này là thứ khó từ bỏ nhất, rất nhiều người khi còn sống đắm chìm vào nó không thoát ra được.
Cô lo lắng rằng mình cũng như những người kia, cô lo lắng mình không cai được, trong lòng cô có chút ngượng ngùng khi thấy Trương Thiên.
Bình thường bên ngoài Lâm Tử Thanh sẽ tỏ ra lạnh như băng và rất kiên cường, nhưng giờ phút này, trên mặt toàn nước mắt, tóc rơi lả tả ở mặt, cô nức nở khẽ gọi: "Trương Thiên..."
Trương Thiên bước lên, anh kéo mở còng tay, vỗ nhẹ an ủi Lâm Tử Thanh, dịu dàng nói với cô: "Đừng sợ, có anh ở đây, không sao đâu."
"Nhưng bây giờ em rất khổ sở, em không nhịn được, đều là những thứ em không nên đụng vào." Lâm Tử Thanh khóc lóc kể.
Trương Thiên ôm cô vào lòng và nói: "Em là bị ép, không trách em được!"
Đám người Tiểu Lục và Trương Kim Cát đồng thời nói: "Ông chủ, là em không bảo vệ tốt chị dâu."
"Tổng giáo đầu, tại bọn em cứu chị dâu muộn, mới làm cho chị dâu có bộ dạng như vậy."
Tiểu Lục không thể để Thái Dương Chi Quang ra mặt, làm sao có thể trách cậu ta?
Kim Trương Cát cũng là do nhận được tin báo muộn, việc này cũng không thể trách doanh trại Thần Long được...
Muốn trách chỉ có thể trách tên khốn nạn Tần Trăn một mình tính toán kế hoạch, thật không ngờ anh ta lại quỷ quyệt như vậy.
Trương Thiên lắc đầu và nói: "Không trách các cậu được, các cậu có thể cứu chị dâu đã là rất tốt rồi."
"Muốn trách thì chỉ có thể trách tên Tần Trăn kia..."
Nói đến đây, Tiểu Lục cũng vô cùng tức giận: "Ông chủ, xin anh ra lệnh cho em, bây giờ em sẽ đi đòi mạng của Tần Trăn mang về."
"Tổng giáo đầu, chỉ cần anh nói một câu, em cam đoan sẽ mang anh em ở doanh trại Thần Long đi giết hết nhà họ Tần bọn họ." Tay Trương Kim Cát nắm lại thành nắm đấm rồi nói.
Ánh mắt của Trương Thiên lộ vẻ sắc bén: "Trương Kim Cát, cậu tuyệt đối không thể nghĩ đến cách này."
"Cậu đại diện cho doanh trại Thần Long, cậu phải chịu trách nhiệm với thân phận của mình, dùng danh nghĩa của doanh trại Thần Long đi gây sự với nhà họ Tần ở kinh đô, vậy thì đem mặt mũi của ông tổng để ở đâu? Định tạo phản sao?"
"Còn cậu nữa, Tiểu Lục, nửa người cậu vẫn là thế lực hắc ám, đi một phút đến kinh đô cũng về không được."
Trương Kim Cát nhíu mày nói: "Tổng giáo đầu, thế nhưng thù của chị dâu không thể không báo!"
Tiểu Lục cũng đồng ý: "Ông chủ, cho dù em chết cũng bắt Tần Trăn đền mạng."
"Yên tâm đi, Trương Thiên tôi còn phải tính toán với anh ta một số chuyện." Ánh mắt Trương Thiên trở nên sắc bén: "Tôi sẽ tự mình đi lấy mạng của Tần Trăn quay về."
"Trương Thiên, vạn lần không được đi, thế lực nhà họ Tần ở kinh đô mạnh lắm đấy!" Lâm Tử Thanh mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn kích động nói.
Trương Thiên an ủi cô: "Không phải sợ, thực lực của chồng em cũng không kém đâu!"
Lâm Tử Thanh cúi đầu nói: "Nhưng cho dù là báo thù thì em vẫn đang nghiện như thế này..."
"Nhưng Trương Thiên, anh yên tâm, em nhất định sẽ nhịn được, em sẽ cai nghiện được!"
Trương Thiên nắm lấy tay Lâm Tử Thanh và nói: "Sao anh có thể nhìn em chịu khổ sở như vậy được? Em quên rằng anh vẫn là một Thần y hay sao?"
Cho dù ở trước mặt Lâm Tử Thanh cứu được Tiểu Lục, cứu được mẹ vợ, đúng là Trương Thiên có y thuật cao cường đấy. Nhưng đây là nghiện chứ không phải cứu mạng, hai cái này có thể giống nhau sao?
"Ông chủ, anh thật sự có thể giúp được chị dâu sao?" Tiểu Lục kích động nói.
Trương Kim Cát nói: "Đúng là đã quên mất thân phận này của tổng giáo đầu, xem ra chị dâu không cần phải chịu đau khổ nữa."
Lâm Tử Thanh cũng tỏ ý nghi hoặc.
Trương Thiên trầm giọng nói: "Không sao!"
Sau đó Trương Thiên ôm lấy Lâm Tử Thanh, anh đạp trên mặt đấy, lấy đà nhảy lên mái hiên, đi vào căn phòng tầng ba anh chuyên môn dùng để tu luyện.
Lần đầu tiên Lâm Tử Thanh cảm nhận được cảm giác bay, trong lòng cô lại thêm phần hiếu kì với Trương Thiên.
Bây giờ, cô không nhịn được mà muốn hiểu thêm Trương Thiên: "Sức mạnh của anh rất lớn, y thuật cũng rất giỏi, những năm vừa qua anh đã trải qua những chuyện gì?"
Trương Thiên mỉm cười nói: "Bái sư học nghệ!"
Anh không giải thích gì thêm.
Trương Thiên lấy ra một viên đan dược và đưa nó cho Lâm Tử Thanh: "Em chỉ cần ăn hết viên đan dược này, lát nữa anh giúp em xem là sẽ ổn thôi."
"Thật sao?" Lâm Tử Thanh kinh ngạc: "Lúc này uống đan dược vào là được sao?"
Đây chính là tiên đan thử nghiệm mà lần này Trương Thiên đã luyện từ ma đan!
Một viên tiên đan vào bụng thì chất nghiện cũng có thể được loại bỏ.
Trương Thiên gật đầu: "Đúng thế, viên đan dược này rất có ích đấy, đợi lát nữa đan dược có tác dụng thì em sẽ cảm thấy tốt hơn một chút."
Lâm Tử Thanh nửa tin nửa ngờ, cô toát mồ hôi và bỏ viên đan dược vào trong miệng bằng hai tay.
Khi đan dược ngấm vào trong dạ dày, Lâm Tử Thanh cảm thấy như có một cơn gió mát thổi đến khuôn mặt cô.
Mặt khác, cơ thể giống như đang ngâm ở một dòng suối trong lành, vô cùng mát mẻ, cảm giác như có con kiến cắn khô ráp đã vơi đi không ít.
Khóe miệng cô cong lên, nhẹ nhàng cảm thán: "Thật là thoải mái!"
Lúc này, Trương Thiên ở sau lưng cô, âm thầm thông qua bàn tay mà truyền cho cô một ít linh lực, đả thông cơ thể.
Đây là loại thoải mái mà kỳ lạ nhất mà Lâm Tử Thanh cảm nhận được, từ từ cô có chút mệt mỏi, thật muốn ngủ một giấc ở dòng suối trong lành như vậy.
Trương Thiên nhẹ nhàng để cô nằm xuống, vừa rồi còn ánh lên ý cười, giờ này ánh mắt đã trở nên tối tăm, anh nghiêm túc bước ra khỏi phòng.
Sau khi ra, anh dặn Tiểu Lục trông coi Lâm Tử Thanh và để cho Trương Kim Cát bận rộn chuyện của mình là được.
"Tổng giáo đầu, anh muốn tự mình đến nhà họ Tần sao?" Trương Kim Cát nhíu mày.
Trương Thiên trầm giọng nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi không trên danh nghĩa người của doanh trại Thần Long, cho dù làm chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến doanh trại Thần Long."
"Hơn nữa đây là việc nhà họ Tần làm ra, tôi đến thăm nhân vật kia cũng là hợp tình, hợp lí."
"Tổng giáo đầu, dù sao bọn họ cũng là nhà họ Tần, anh đi một mình sẽ xảy ra chuyện đấy..." Trương Kim Cát buồn rầu nói.
Tiểu Lục cũng chen vào: "Ông chủ, anh để cho em đi cùng với!"
"Không cần!" Ánh mắt Trương Thiên chắc chắn: "Không ai có thể ngăn được tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT