Trương Thiên thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ, xoay mặt cô ta sang hướng khác.

Trực tiếp giơ tay đánh một cái.

Bốp!

Làn da đau rát, giống như học sinh bị giáo viên quất một cây thước vậy!

“A, Thiên Vân!" Tiếng kêu đau đớn như sắp khóc, kìm nén.

Vũ Tử Di thấp giọng gọi một câu, lập tức bày ra cương khí tông sư.

Nhưng Trương Thiên giơ bàn tay to lên, phá vỡ cương khí, lại là một cái tát nữa.

Một tiếng dứt khoát, bốp!

Một tông sư, sao có thể ngăn được Trương Thiên?

Nhẫn giả Vũ Tử Di kêu lên đau đớn, nhìn chằm chằm Trương Thiên như chết đi sống lại, cô ta chưa từng chịu nhục nhã lớn như thế này!

Có điều càng như vậy, hình như âm thanh càng tàn nhẫn hơn.

Trương Thiên nhún vai, thấp giọng nói: “Tôi cũng là bị ép thôi, xin lỗi.”

Kiểu đánh này, cho đến khi người ngoài cửa rời đi thì Trương Thiên mới ngừng lại được.

Anh cũng thấy bàn tay hơi đau, không biết Vũ Tử Di có thể ngồi dậy không?

Vào ban đêm, Vũ Tử Di dùng đôi mắt cá chết đầy phẫn nộ cứ luôn nhìn Trương Thiên chằm chằm.

Giống như hận không thể giết chết Trương Thiên ngay bây giờ, chẳng qua thực lực không đủ.

“Ông của cô đi đâu rồi?” Trương Thiên nói sang chuyện khác.

Vũ Tử Di bĩu môi, lên tiếng: “Tôi hy vọng ngày mai ông tôi về trực tiếp giết chết anh!”

Không phải chỉ đánh vài cái trống mông thôi ư, đến mức này luôn à?

Rất nhiều người bảo tôi đánh tôi cũng chưa đánh đâu....

Trương Thiên buông lỏng tay Vũ Tử Di ra, bảo cô ta tối ngủ trên giường, Trương Thiên sẽ ngủ ngồi trên ghế.

Đoán chừng khi Vũ Trường Sinh nghe nói cháu gái mình bị bắt cóc, chắc hẳn hôm sau ông ta sẽ chạy về, Trương Thiên quyết định tối mai lại đi một chuyến.

Nhớ tới chuyện lúc tối, cô ta càng thêm giận.

Mình chỉ nhích một chút, đã đau muốn chết!

Có điều không biết vì sao lúc ấy...

Cô ta muốn lặng lẽ xuống giường, muốn xốc mũ lên để nhìn mặt của Thiên Vân.

Nhưng cô ta chưa đi được hai bước, Trương Thiên đã nói: “Nếu cô không ngủ được, tôi có thể đánh ngất cô đấy.”

Làm sao cô ta trốn khỏi nhận thức của Trương Thiên đây!

Vũ Tử Di chỉ có thể oán trách mà nằm xuống.

...

Sáng sớm hôm sau, không ngờ Châu Vũ gọi điện thoại tới.

Trương Thiên nhìn Vũ Tử Di trước mắt, vẫn ấn nghe rồi hỏi: “Sao thế? Về chưa?”

Châu Vũ bên kia sốt ruột nói: “Anh Thiên, vẫn chưa ạ, em vẫn ở thành phố Nam Đô!”

“Ờ...” Trương Thiên đáp.

Châu Vũ đột nhiên cảm thán: “Anh Thiên, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Anh là người của Viên Đại tướng ạ? Em muốn hỏi anh có quen ai máu mặt, đặc biệt là kiểu quân đội bí mật ở thành phố Nam Đô không?”

Muốn tìm những người này làm gì?

Trương Thiên nheo mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi sẽ tới thành phố Nam Đô ngay!”

“Anh Thiên, anh ở đâu?” Châu Vũ sốt ruột hỏi ngược lại.

Cậu ta dừng lại một chút, giọng mang theo tiếng khóc: “Anh Thiên, anh đang ở đâu thế? Không phải em xảy ra chuyện mà là Tôn thần y xảy ra chuyện rồi!”

“Anh mau tới cứu em, không, cũng mau tới cứu Tôn thần y đi!”

Hả?

Tôn thần y?

Ông lão này đã từng giúp mình một chuyện lớn, chuyện của ông ta thì anh phải giúp.

“Ông lão kia xảy ra chuyện gì?” Trương Thiên hơi nhíu mày, trầm giọng nói.

Châu Vũ trầm giọng nói: “Anh Thiên, bây giờ anh tới được không? Có thể tới trước rồi nói sau được không?”

Trương Thiên hít sâu một hơi, nhìn Vũ Tử Di rồi nói: “Được, cậu đang ở đâu?”

“Ở bên trường bắn ạ, lát nữa em gửi địa chỉ cho anh, anh tới nhanh nhé.” Châu Vũ sốt ruột nói: “Mạng của Tôn thần y phải dựa vào anh tới cứu đấy!”

Cúp điện thoại, anh nhận được tin nhắn của Châu Vũ.

Trương Thiên ngẩng đầu nhìn Vũ Tử Di, trầm giọng nói: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”

Sau đó anh bước từng bước tới gần!

“Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, anh muốn làm gì?” Vũ Tử Di đứng lên, bày ra trạng thái bảo vệ bản thân.

Trương Thiên còn khóe miệng, nhanh chóng thoáng hiện sau đầu Vũ Tử Di.

Lúc Vũ Tử Di nhận ra, muốn xoay người, thì với tốc độ tông sư của cô ta, sao có thể so được với Trương Thiên?

Trương Thiên giơ bàn tay to lên, một đạo linh lực vỗ nhẹ vào trán cô ta, sau đó cô ta liền chìm vào giấc ngủ.

Nếu anh muốn ra ngoài, thì nhất định không thể để Vũ Tử Di làm loạn.

Nhất định phải để cô ta ở đây tới tối, khi nào anh về thì đưa thẳng đến nhà họ Vũ!

Trương Thiên đỡ cô ta lên giường rồi mới xoay người rời đi.

Sau đó, Trương Thiên theo địa chỉ Châu Vũ gửi qua, lập tức chạy tới đó.

Địa chỉ này là một câu lạc bộ bắn đạn thật ở thành phố Nam Đô, vì sao Tôn thần y lại xảy ra chuyện ở nơi thế này?

Huống chi người ra vào những nơi kiểu này phải biết một chút về súng mới đúng, đặc biệt là nhân vật quân đội gì đó.

Tôn thần y đã lớn tuổi, chẳng lẽ Châu Vũ dẫn đến đây chơi rồi xảy ra chuyện?

Cậu em này, thật là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!

Sau nửa giờ, chiếc xe chạy tới rồi câu lạc bộ bắn đạn thật.

Âm thanh bên trong vang dội, những âm thanh bắn tỉa công suất lớn không ngừng vang vọng, tất cả đều mang cảm giác chiến tranh.

Đã lâu rồi anh chưa được nghe loại âm thanh ồn ào này!

Trương Thiên gọi điện thoại cho Châu Vũ, Châu Vũ vội vàng ra nghênh đón, không ngờ bên cạnh cậu ta còn có gái đẹp đi theo.

Châu Vũ thấy Trương Thiên thì thở gấp, vẻ mặt có hơi thiếu tự nhiên.

Cậu ta chỉ vào cô gái đẹp bên cạnh rồi giới thiệu: “Anh Thiên, đây là cháu gái của Tôn thần y ạ.”

“Tôn thần y đâu?” Trương Thiên gật đầu một cái, nhướng mày hỏi.

Châu Vũ lại kéo cánh tay Trương Thiên, chỉ vào nói: “Ở bên trong ạ, anh Thiên, chúng ta mau vào thôi!”

Trương Thiên hiển nhiên bước nhanh đuổi theo.

Nửa phút sau, một tiếng thét phẫn nộ: “Châu Vũ, cậu đứng ngay ngắn cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play