Trương Thiên chẳng những nghênh ngang đi vào đại viện nhà họ Vũ, mà còn chào hỏi từng người.
Nếu không phải còn thiếu một giỏ trái cây tỏ thành ý, người ta còn tưởng rằng đến làm khách đấy!
Đến đại viện nhà họ Vũ, trước cửa là một khoảng trống lớn, mặt đất trải đầy từng khối đá lớn cứng rắn, sau đó lại bằng phẳng.
Xem ra là vì thường xuyên có cường giả đấu đối kháng hoặc là đánh đấm nên mới cố ý sửa chữa thành như vậy.
Đi về trước nữa là môn đình, một mái hiên kiểu cổ, phía trên còn điêu khắc một ít hình vẽ hoa văn kiểu xưa, nóc nhà thậm chí còn đắp ngói xanh.
Nhìn vào cũng rất có cái loại cảm giác thế gia, chỉ là ngước mặt nhìn vào bên trong, vẫn còn có ba bốn tầng lầu, đèn đuốc sáng trưng, rất tôn nhã, phong cách quý phái.
Ở thành phố Nam Đô này, nhà họ Vũ quả nhiên rất nổi bật.
Cửa mở ra, một mình Trương Thiên đi về phía trước!
Phía trước có hai người đàn ông lực lưỡng, mặc quần áo của nhà họ Vũ, chặn đường Trương Thiên lại.
Thứ duy nhất giống với thời hiện đại đó chính là tai nghe của hai người.
Người đàn ông lực lưỡng nhìn bộ quần áo thần bí của Trương Thiên từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: "Anh kia, anh tìm ai?"
"Nơi này chính là nhà họ Vũ, nếu như anh không có hẹn trước, mong anh trở về!" Một kẻ lực lưỡng khác ngang ngược nói.
Ồ?
Trương Thiên cười nói: "Tôi tên Thiên Vân, tối nay muốn tìm ông chủ của nhà họ Vũ các người, Vũ Trường Sinh!"
Khách sao?
Một gã lực lưỡng báo cáo vào tai nghe: "Có một người tên Thiên Vân đến thăm, muốn gặp lão gia, có hẹn trước không?"
Gã lực lưỡng kia giơ cánh tay lên, tỏ ý Trương Thiên đứng lại không được động đậy, cần phải đợi xác minh!
Hai tròng mắt Trương Thiên thoáng qua vẻ kinh dị, sát khí tỏa ra, cười mỉa nói: "Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tới phá nhà hẳn không cần hẹn trước chứ?"
"Tranh thủ thời gian gọi Vũ Trường Sinh ra đây!"
Hai kẻ lực lưỡng nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi trở nên nghiêm túc, trừng to mắt nhìn Trương Thiên, sau đó lập tức báo cáo tình huống vào tai nghe.
Bang!
Một giây kế tiếp, bóng dáng Trương Thiên biến mất, nhanh chóng nhấc chân lên, hai kẻ lực lưỡng bị anh đá bay.
Từ cửa ngã vào môn đình bên trong, đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Lúc này Trương Thiên lại tiếp tục bước vào, vô cùng phách lối!
Ngay sau đó, có tám tên cường giả cao lớn đến, hẳn là vệ sĩ mới vừa được thông báo đến.
Trương Thiên nhìn lướt qua, cũng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào, điều này làm cho anh có chút thất vọng, lạnh giọng nói: "Các người không phải đối thủ của tôi, gọi Vũ Trường Sinh ra đi."
Một vị cường giả dẫn đầu lớn tiếng nói: "Cuồng vọng!"
"Cậu muốn gây chuyện ở nhà họ Vũ sao?"
"Bắt cậu ta lại..."
Những người này mạnh nhất cũng chỉ ở trình độ nhập cảnh, đương nhiên không phải đối thủ của Trương Thiên.
"Xem ra vẫn là động tĩnh không đủ lớn? Người nhà họ Vũ vẫn không ra ngoài sao?" Trương Thiên nói.
Tiếp đó Trương Thiên tóm một tên vệ sĩ đang vây quanh mình, quăng mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng vang đổ vỡ lớn.
Vì để ầm ĩ cho người nhà họ Vũ đi ra nên cũng không còn cách nào khác.
Nghe thấy động tĩnh, một số con cháu trong nhà họ Vũ rốt cuộc cũng chịu từ trong nhà đi ra.
Giữa những người đi tới, có hai vị trưởng lão tuổi trung niên, còn có bốn người trẻ tuổi, trong đó có hai người trẻ tuổi Trương Thiên đã gặp qua.
Chính là Vũ Tử Di cùng Vũ Lập Hạo!
Có điều Vũ Trường Sinh vẫn không có trong đám người.
Bảy tên vệ sĩ nhìn chằm chằm Trương Thiên đầy cảnh giác, hơi né người ra một chút cho người khác đi tới.
Vũ Tử Di nhìn thấy kẻ đại lưu manh Thiên Vân này, nhíu đôi mày đầy phấn lại, tức giận nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Thiên nhún vai một cái nói: "Tôi nói này, con cháu nhà họ Vũ các người có vẻ như không quá hoan nghênh tôi đến thăm!"
"Người này là?" Một vị trưởng lão hỏi.
Vũ Lập Hạo lập tức đáp lại: "Chú hai, chú ba, người này chính là người đạt được hạng nhất ở võ hội năm nay, tên là Thiên Vân."
Chú hai nhà học Vũ gật đầu một cái, hỏi: "Chúng ta và cậu ấy có thù oán gì chăng? Tại sao lại xảy ra tình huống như vầy?"
"Nhị lão gia, anh ta nói muốn tới phá nhà!" Một tên lực lưỡng mới vừa rồi bị đánh ngã đau đớn nói.
Hả?
Đám người chú hai và chú ba nhà họ Vũ rối rít nhìn nhau, ánh mắt để lộ ra vẻ khác thường.
Vũ Lập Hạo giải thích: "Chúng ta và cậu ta không có thù oán gì..."
Bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra có ân oán gì với Thiên Vân.
Nếu có thì chẳng qua cũng chỉ là lúc tỷ võ anh có hơi không tôn trọng Vũ Tử Di thôi, những chuyện khác cũng khá tốt.
Không đến nổi phải ra tay làm người khác bị thương!
Vũ Tử Di lạnh giọng nói: "Lúc trước ông nội có mời anh ta đến nhà chúng ta làm khách, có lẽ là vì chuyện này mới tới!"
"Các người lui ra đi!"
À!
Thì ra là khách của lão gia?
Người của nhà họ Vũ nghe xong mới hơi thả lỏng cảnh giác!
Trương Thiên giễu cợt cười nói: "Cô Vũ, tôi thấy cô có chút hiểu lầm rồi!"
"Thiên Vân tôi hôm nay không phải làm khách, Vũ Trường Sinh ở đâu?"
"Hôm nay tôi tới đây là muốn lấy mạng của ông ta!"
Cái gì?
Muốn lấy mạng lão gia?
Những lời này nói ra, mấy tên vệ sĩ mới vừa buông lỏng cảnh giác lập tức trở nên nghiêm túc, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, bọn họ rối rít rút dao găm đang mang trong người ra, nhắm ngay Trương Thiên.
Chú hai và chú ba nhà họ Vũ và hai đứa con trai của bọn họ lập tức lộ ra dáng vẻ tàn bạo hận thù, nhìn chằm chằm Trương Thiên ngạo mạn.
Hai người Vũ Tử Di và Vũ Lập Hạo nghe thế cũng kinh ngạc trợn to hai mắt...
Rất muốn hỏi Thiên Vân có biết mình đang làm gì hay không?
Đến hà họ Vũ mà còn nói những lời khiêu khích này?
Đến cả hai người của Hừng Đông núp trong bóng tối cách đó không xa cũng sợ rớt quai hàm!
"Người này ngại mạng lớn sao?"
Bên trong nhà họ Vũ là một mảnh tĩnh mịch.
Vũ Lập Hạo nói: "Thiên Vân, nhà họ Vũ cũng không phải là nơi cậu có thể tùy tiện giương oai!"
Vũ Tử Di cắn chặt hàm răng.
Chú hai nhà họ Vũ cũng có thể coi như là người có bối phận cao nhất ở bên trong, ông ta trầm giọng mở miệng nói: "Người trẻ tuổi, nể tình ông cụ quen biết cậu, nếu như bây giờ cậu rời đi, lời nói mới vừa rồi nhà họ Vũ chúng ta coi như là cậu phóng rắm!"
"Bằng không, trên dưới nhà họ Vũ sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Trương Thiên lắc đầu một cái, trầm giọng nói: "Mấy người ở đây, không một ai là đối thủ của tôi, tôi khuyên các người gãy gọi Vũ Trường Sinh trực tiếp ra chịu chết."
"Sát ý của tôi đã quyết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT