Thế gia võ đạo của thành phố Nam Đô, ông chủ tập đoàn Vũ Thị, còn là chủ tịch của thành phố Nam Đô, Vũ Trường Sinh?
Trước đó hoàn toàn không nhìn ra Tả Chinh Vĩ có ý kiến gì với nhà họ Vũ!
Hiện tại trực tiếp muốn tiêu diệt nhà họ Vũ luôn?
Trương Thiên hỏi: “Tôi chỉ là một võ giả không mấy nổi danh, Nam đường chủ muốn tôi đi đắc tội với toàn bộ nhà họ Vũ ư?”
Tả Chinh Vĩ nhẹ giọng cười nói: “Tôi chỉ cần cậu tiêu diệt một người là được, Vũ Trường Sinh!”
Phí lời!
Vậy còn không phải đắc tội với toàn bộ nhà họ Vũ sao?
Trương Thiên lộ vẻ nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Tôi nghe nói nhà họ Vũ là một dòng họ có thế lực, nghe nói còn có chút liên hệ với gia tộc lánh đời ở Cửu Châu.”
“Ông bảo tôi giết gia chủ nhà họ Vũ, có khác gì đẩy tôi đi tìm chết không!”
“Nam đường chủ, ông đang lợi dụng tôi để diệt nhà họ Vũ?”
Tả Chinh Vĩ nở nụ cười, hờ hững nói: “Tôi chỉ muốn khiến cậu càng trở nên mạnh hơn mà thôi!”
“Cậu cho rằng tổ chức Hừng Đông chúng tôi muốn tiêu diệt một nhà họ Vũ là rất khó ư? Đây chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm với cậu!”
“Cậu làm được, có thể nhận truyền thừa Thái Dương Chi Quang!”
“Cậu Thiên Vân, cậu đưa ra lựa chọn đi.”
Giết Vũ Trường Sinh, Trương Thiên sẽ đắc tội với toàn bộ nhà họ Vũ!
Tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Vũ, sẽ luôn có cường giả đuổi giết, thậm chí là một vài cường giả lánh đời.
Đắc tội với những thế lực đó, có lẽ chỉ có gia nhập tổ chức Hừng Đông thì mới có thể bảo vệ tính mạng của bản thân...
Tương đương với vĩnh viễn phục vụ cho Hừng Đông!
Tuy rằng Trương Thiên đoán được tất cả, nhưng vẫn không có ý định từ chối.
Truyền thừa Chi Quang, hấp dẫn anh!
Trương Thiên nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra ý cười, lạnh nhạt nói: “Nếu tôi không định làm như vậy, tổ chức Hừng Đông cũng sẽ không bỏ qua cho tôi nhỉ?”
“Ha ha, cậu Thiên Vân thật là một người thông minh.” Tả Chinh Vĩ đáp lại.
Quả nhiên là tâm tư kín đáo!
Trương Thiên nhướng mày lạnh giọng nói: “Cho tôi thời gian một tuần.”
“Chuẩn bị xong thứ tôi muốn đi, tôi sẽ cho Nam đường chủ một cái kết vừa lòng!”
Tả Chinh Vĩ nở nụ cười: “Tôi chờ cậu!”
Trương Thiên cúp điện thoại, tháo tai nghe xuống.
Tiểu Lục tò mò đến gần hỏi: “Thế nào ạ?”
Vẻ mặt Trương Thiên nặng nề, nghiêm túc nói: “Ông ta bảo tôi giết Vũ Trường Sinh của nhà họ Vũ, quan trọng nhất chính là ông ta nói có thể cho tôi truyền thừa Thái Dương Chi Quang!”
“Sao có thể?” Tiểu Lục nhíu mày: “Truyền thừa Chi Quang có thể đưa ra đơn giản vậy sao? Cho dù có, vậy cũng có sự hạn chế rất lớn, giống như nói chuyện vớ vẩn ấy?”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Không biết nữa!”
“Nhưng quả thật có người đã được truyền thừa, tôi không biết Dương Tiêu làm được như thế nào, cho nên ông ta mới thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi.”
Suy nghĩ một chút, anh nói tiếp: “Bất kể thế nào, Dương Tiêu cũng đã chuyển được thế lực hắc ám Thái Dương Chi Quang này vào Viêm Hạ.”
Chỉ với điểm này, đã có thể cho anh định tội.
Nghe cái tên này, Tiểu Lục liền nghiến răng nghiến lợi, nói một cách tàn nhẫn: “Lúc ấy điều đầu tiên lão đại anh cảnh cáo anh ta chính là, Thái Dương Chi Quang vĩnh viễn không được bước vào Viêm Hạ, hiện giờ....”
Trương Thiên trầm giọng nói: “Anh ta từng bước khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi!”
“Ai cũng muốn tranh số một, cho nên lúc ấy tôi đã cảm thấy anh ta không sai. Nhưng hiện tại xem ra, anh ta không chỉ vì quyền lực.”
“Tôi hối hận, hối hận vì không tự tay kết liễu anh ta!”
Tiểu Lục tức giận nói: “Năm đó không nên tin tưởng anh ta.”
“Anh ta hoàn toàn vi phạm mọi lời dặn của lão đại anh..."
Đó đã là chuyện quá khứ!
Trương Thiên cười cười, thay đổi đề tài nói: “Tiểu Lục, cô em vợ của tôi thế nào rồi?”
“Anh thích ạ? Hình như cô ấy cũng có ý với anh...”
Nói đến đàn bà, Tô Mộc Phong cúi đầu, những phẫn nộ vừa rồi biến mất hết, đổi lấy vẻ mặt đau buồn.
Cậu ta thống khổ trầm giọng nói: “Lão đại, đời này em không lập gia đình!”
“Tôi nói rồi, cậu đây là ngoan cố không thay đổi!” Trương Thiên nhướng mày nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: “Tô Mộc Phong, đây không phải cứu rỗi, cậu đây là tự ngược.”
Tiểu Lục lắc đầu nói: “Em không muốn lại phụ lòng bất kỳ ai nữa!”
“Ngoài lão đại anh ra, em không muốn vướng bận cảm tình với một ai nữa...”
“Ý em đã quyết!”
Trong đôi mắt Trương Thiên lộ ra vẻ thương tiếc, anh biết Tiểu Lục thật sự đã chết tâm, tình nguyện tự mình gánh tất cả mọi việc.
Sau đó, anh cong khóe miệng, gật đầu cười hỏi: “Cậu thật sự nghĩ sẽ không trao yêu hận tình thù nữa ư?”
Tiểu Lục cười lắc đầu: “Em không xứng!”
“Ha ha!” Trương Thiên cười rộ lên nói: “Một khi đã như vậy, tôi có thể truyền một loại phương pháp tu luyện mới cho cậu?”
Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn Trương Thiên, hai tròng mắt chuyển động, để lộ vẻ chờ mong. Có điều khi nghĩ lại cậu ta lại nhíu mày: “Anh Thiên, anh nói phương pháp tu luyện này là phải tự cung ạ?”
“Làm sao lại liên quan đến yêu hận tình thù...”
Trương Thiên gật đầu nói: “Cậu đã nói như vậy thì để cậu làm hòa thượng, hình như cũng được?”
Tiểu Lục tràn đầy nghi hoặc, cười hỏi: “Vì sao Bồ Đề độ em, không độ cô ấy?”
“Anh muốn Tô Mộc Phong em tiếc nuối cả đời ạ?”
Trương Thiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tôi đã tính toán tu luyện cho cậu, chẳng qua còn thiếu một viên đan dược!”
“Tôi muốn cho cậu nhập ma, thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT