Trương Thiên ngừng lại, quay về chỗ của Châu Vũ và Châu Nhu Nhu.
Châu Vũ mở to hai mắt cảm thán: “CMN, anh Thiên, thì ra anh còn biết bay nữa!”
Chẳng qua chỉ là nhảy vọt lên không trung mà thôi, đấy chưa phải là bay!
Trương Thiên cũng không giải thích, thay vào đó nhanh chóng cầm lấy đồ vật, nói: “Đi, đi theo tôi…”
Anh không thể đợi được nữa rồi. Anh cực nóng lòng muốn xem ông già Thiên Ma kia rốt cuộc đã luyện ra được cái đan dược gì tốt rồi.
“Đi đâu? Lại còn muốn đi vào trong sao?” Châu Vũ kinh ngạc.
Vân môn dường như đã tạo ra một bóng đen tâm lý trong lòng cậu ta.
Cậu ta không muốn tiếp xúc với thế lực tà ác đâu!
Nhưng Trương Thiên đi, Châu Nhu Nhu cũng đi, nên Châu Vũ chỉ có thể nhắm mắt cắn răng bước theo.
Lúc đi ngang qua mấy cường giả giữ cửa, bọn họ hình như cũng không có ngăn cản, thấy Trương Thiên đẩy cửa ra, còn khách khí cúi đầu.
Trương Thiên ở Vân môn, cũng không được tính là khách quý hiếm gặp!
Chẳng qua là gần hai năm không đến, nhưng thanh danh của anh, cường giả đứng đầu ai ai cũng biết.
Châu Vũ cảm thấy kì quái, bắt đầu hồi tưởng lại lời Trương Thiên nói, thật sự có quen biết sao?
Sau khi đi vào Vân môn, đám người Châu Vũ bắt đầu kinh ngạc.
Hóa ra đây là thế lực hắc đạo Vân môn, chi bằng nói giống một đạo quán thì đúng hơn.
Kiến trúc giống kiến trúc trong cung điện, nhìn lên, có thể thấy Vân môn được chia làm ba tầng đại điện, trước đại điện còn có một bãi đất trống lớn.
Tầng đại điện thứ nhất có quy mô hoàng tráng nhất, phía trước điện còn treo một bảng hiệu lớn, trên đó còn có ghi hai chữ ‘Vân môn’.
Tầng đại điện thứ hai hơi nhỏ, tầng đại điện trên cùng là nhỏ nhất, nhưng trang trí lại tinh xảo và dễ nhìn hơn.
Sau khi Trương Thiên bước vào, dẫn theo hai người Châu Vũ và Châu Nhu Nhu, trực tiếp hướng về phía tầng đại điện thứ ba đi đến.
Dường như hết sức quen thuộc, hơn nữa người xung quanh không một ai bước ra ngăn cản.
Trương Thiên nhanh chóng đi lên được tầng đại điện thứ ba.
Châu Vũ và Châu Nhu Nhu cũng hổn hển chạy đuổi theo Trương Thiên.
Lúc này, trong đại điện có khoảng năm, sáu người. Họ đang vây quanh một cái lò luyện đan, một lò luyện đan chân chính trước mặt, chứ không phải là cái lò vi sóng kia của Trương Thiên.
Bọn họ nhìn thấy một cường giả tóc bạc phơ đứng ở giữa, đang nhìn chăm chú vào đồ vật ở trong khay gỗ, cười cười nói nói.
Mà Vân Thiên cũng đang ở bên trong!
Nhìn thấy Vân Thiên, Châu Vũ dừng chân ngoài cửa, cậu ta không có ý muốn đi vào, sợ bị xé xác.
Trương Thiên nhìn thấy mọi người, trực tiếp tươi cười chào hỏi:
“Ông già Thiên Ma, từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ?”
Nghe thấy tiếng nói, sáu người kia cũng nheo mắt nhìn lại, trong phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Ông lão tóc bạc phơ đứng ở giữa hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Trương Thiên, đưa cái khay gỗ đang cầm trên tay cho Vân Thiên, rồi rảo bước tiến về phía trước, hết xoa rồi véo mặt Trương Thiên, hệt như đang bóp mặt trêu đùa một đứa trẻ!
Ông ấy chính là Thiên Ma lão đầu!
“Đây là người sống sao?”
Đột nhiên, Thiên Ma kích động kinh hô một tiếng: “Trời đất, cậu vẫn chưa chết sao!”
Nhìn thấy một màn này, Châu Vũ không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Ý của ông lão này là mong Trương Thiên chết sao?
Cậu ta vốn cứ tưởng rằng bên trong Vân môn sẽ toàn là hung thần ác sát, thế nào mà lại có một ông lão khôi hài như thế này cơ chứ? Cậu ta dường như cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Trương Thiên mặt nhăn nhó đẩy tay của ông lão ra, cau có nói: “Rủa ai đấy? Trương Thiên này sao có thể chết một cách dễ dàng như thế được!”
“Là Trương Thiên sao?” Ba, bốn vị lão nhân khác không kìm lòng được nói.