Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một ông cụ mặc lễ phục đường trang, bên cạnh còn có một đại mỹ nhân mặc áo choàng đỏ, đặc biệt là con gấu lớn!
Liên tục sải bước về phía trước.
Người đến là ai, làm họ mở rộng tầm mắt.
Hai người này chắc chắn phải là Tô Phong cùng Tô Vân Nguyệt!
Thân phận của họ ở thành phố Nam Châu là gì thì không cần phải nói, Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm đều biết họ là sự tồn tại như tai to mặt lớn.
Thế mà lại gọi là anh Thiên?
Người đó cũng xác nhận là khách của Trương Thiên.
Ánh mắt của Lâm Tiểu Nhã có chút không tin, anh rể này còn quen biết người của tập đoàn Tô thị sao?
Người ta còn gọi Trương Thiên là đại ca, thật sự không thể hiểu nổi…
Trương Thiên dẫn gia đình nghênh đón, nói: “Haha, không phải anh nói anh không ở Khánh Giang sao?”
“Đùa thôi!” Tô Phong bảo Tô Vân Nguyệt chuyển qua một món quà, một bộ tách trà Thanh Hoa từ thời nhà Minh.
Ông ta nói lớn: “Nghe nói bố vợ thích đồ cổ nên đúng lúc làm một chuyến này, tôi tặng bố vợ một bộ ấm chén Thanh Hoa.”
Mắt Lâm Diệu Đông sáng rực.
Bạn của Trương Thiên tặng quà ông thích cho ông sao?
Vậy đơn giản là quá hạnh phúc rồi.
Ông ta cầm lấy, xem qua, là một bộ đồ cổ hoàn chỉnh, quả thật là quý giá!
Vả lại cái này do Tô thi làm nên chắc chắn phải là hàng chính hãng.
Lâm Diệu Đông vui mừng đến mức nắm tay Tô Phong, cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ Tô!”
“Haha, vẫn là cảm ơn đứa con rể tốt này của ông đi, đều là cậu ấy căn dặn bảo tôi phải để ý rất lâu, lúc này mới có được.” Lão Tô nháy mắt với Trương Thiên ra vẻ hỏi ‘Tôi nói vậy ổn chứ’.
Vì để nịnh bợ bố vợ, đủ tuyệt vời!
Trương Thiên hài lòng gật đầu.
Anh chào: “Cảm ơn hai ông bà chủ Tô.”
Tô Vân Nguyệt hôm nay đoan trang hơn, hiểu được tình hình chung, cũng không gây sự.
Đột nhiên, có một chiếc xe khác đỗ ngoài cửa.
Mọi người quay lại.
Bảy tám chiếc xe hơi sang trọng được nhìn thấy đậu ngoài cửa.
Có siêu xe, ô tô, xe thương vụ…
Loại nào lại nấy đầy đủ cả, vả lại chúng đều là thương hiệu danh tiếng.
Bành Hoa từ trên xe bước xuống, nói lớn về phía bên này: “Anh Thiên, chị dâu! Tôi đến rồi!”
Ông ta đi thẳng tới, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Bành Hoa?
Lại là một nhân vật lớn khác, hai vị cao tuổi cũng có quen biết, từng cùng Trương Thiên ăn cơm.
Không ngờ mối quan hệ bây giờ lại sâu sắc đến vậy.
Lâm Tiểu Nhã bắt đầu có chút bối rối nhìn Trương Thiên.
Anh ta thực sự đi ra ngoài gặp ông chủ sao?
Trương Thiên nhìn thấy ông ta đến gần, mỉm cười nói: “Vợ sinh con thứ hai?”
Bành Hoa cười đáp lại: “Ha ha ha, cậu Thiên, đừng cười tôi.”
Tô Phong cũng cười: “Nhìn anh niềm nở kìa, nhanh tay mang quà lên đi!”
Đương nhiên là chìa khóa xe.
Bành Hoa xòe hai tay, đưa bảy tám chiếc chìa khóa xe, đặt trước mặt Lâm Tử Thanh.
Ông ta cười nói: “Chị dâu, anh Thiên nói cô không có xe hơi đi làm, tôi không biết cô thích loại nào, cho nên đã mua bảy tám loại.”
“Sau này thích xe nào thì chạy xe đó.”
Chà! Hào phóng quá đi…
Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm sốc trước những món quà này.
Lâm Tử Thanh không động dậy, Trương Thiên cầm lấy chìa khóa đưa cho Lâm Tử Thanh: “Vợ, em nhận lấy đi, ông chủ Bành bày tỏ suy nghĩ của mình.”
Lâm Tử Thanh cười gật đầu nói: “Cảm ơn anh!”
“Haha, muốn cảm ơn thì cảm ơn ông xã của cô đi, chính cậu ấy đã dặn tôi phải để ý, lúc này mới nghĩ đến việc tặng xe.” Bành Hoa nói giống hệt như Tô Phong.
Tất cả chỉ nhằm mục đích nịnh hót, hôm nay muốn cho Trương Thiên đủ thể diện.
Ngay sau đó, có hai chiếc xe nữa chạy đến.
Tưởng Minh Đức mặc bộ vest lịch lãm bước xuống.
Phía sau ông ta, có vài người xách đồ từ trên xe xuống.
Ông ta vẫy tay từ xa, sau khi đến gần thì hô lên: “Anh Thiên, Tưởng Minh Đức tôi đến rồi!”
Lâm Diệu Đông, Lý Tú Cầm và Lâm Tiểu Nhã, hít một hơi.
Ngạc nhiên! Rất ngạc nhiên!
Đây là người giàu nhất thành phố Nam Châu, quen thuộc với Trương Thiên như vậy sao?
Không thể tin được.
Bành Hoa nói đùa: “Vợ sinh con thứ hai sao rồi?”
Tô Phong cười: “Người này mặt dày thật.”
“Hahaha, đùa thôi! Các anh cũng ở đây à?” Tưởng Minh Đức cười đáp.
Tưởng Minh Đức bắt tay mọi người, chúc mừng.
Sau đó bảo những người phía sau mang quà đến.
Tất cả đều là túi xách, mỹ phẩm, những thứ Lâm Tiểu Nhã thích.
Tưởng Minh Đức lấy trong túi ra một vài tấm thẻ, đưa cho Lâm Tiểu Nhã, nói: “Anh Thiên, đây chắc là em dâu đúng không? Đây là thẻ VIP dành cho quần áo, túi xách và mỹ phẩm!”
“Tặng nó cho em dâu coi như một món quà.”
Hai mắt Lâm Tiểu Nhã mở to, cô ấy không thể tin được mà nói: “Cho tôi sao?”
Ngay cả mình cũng có phần?
“Còn không mau cảm ơn ông chủ Tương?” Trương Thiên nói.