Đêm giáng sinh hằng năm, thế giới được vây trong hân hoan.
Nhưng đối với Lâm Di Đông mà nói thì đây chẳng qua chỉ là ngày chủ nhật bình thường, chạy hai nơi kiêm chức, mệt mỏi gần như phủ lấy toàn thân.
Chuyến tàu điện ngầm quay về trường học chen đầy các cặp đôi ngọt ngào, Lâm Di Đông cô đơn lẻ bóng nơi đó quả thật là tương phản rõ nét.
Có lẽ tinh thần có chút hoảng hốt, hiếm thấy khi anh sai lầm một lần, xuống tàu sớm hơn một trạm.
Khi lấy lại tinh thần đã đứng ở lối ra vào lớn ga Khâu Sơn, bị dòng người cuốn lên thang cuốn.
Lối ra là một khu phố thương mại phồn hoa, bầu trời xanh xám bị ánh đèn lấp lánh chiếm lấy, chiếu rực màu sắc sặc sỡ.
Những người vội vã chạy theo cuộc sống thường không chú ý đến những ngày lễ thế này, Lâm Di Đông mệt mỏi lang thang trong gió đêm. Có thể là bị bầu không khí vui vẻ này lay động, hiếm khi anh không có tâm tư vội vàng về trường.
Đi ngang qua một cửa hàng hoa, bên khung cửa kính trong suốt tràn đầy ấm áp. Nhân viên đội mũ giáng sinh đang phân loại hoa trước cửa, trông cô rất nghiêm túc, như thể cả thế giới chỉ còn lại đóa hồng trên tay, kiên nhẫn cắt cành, thỉnh thoảng khẽ vuốt những chiếc lá cuộn lại.
Lâm Di Đông dừng chân quan sát một lúc, cô nhân viên quay người – đây là một cô gái trẻ, vươn ý cười nhàn nhạt trên môi.
Cô nhận thấy ánh mắt của Lâm Di Đông, nụ cười càng tươi, nhiệt tình hỏi, "Thưa anh, anh muốn mua hoa sao? Đêm giáng sinh tặng cho bạn gái, cô ấy nhất định sẽ rất vui."
Tầm mắt Lâm Di Đông rơi xuống hoa hồng trên tay cô, trên cánh hoa đỏ mọng còn vương từng giọt nước, đẹp như cánh môi người trong lòng.
Vì thế anh nói, "Hoa hồng bán thế nào?"
"8 tệ một hoa, mua nhiều có thể ưu đãi!"
Thực ra bản thân Lâm Di Đông cũng không quá thích hoa hồng đỏ, nhưng ở nơi phố xá náo nhiệt thế này, trong giây phút quá đỗi bình thường, anh chợt nhớ dáng vẻ của Úc Trung Lương mặc âu phục trắng cầm hoa hồng ngồi giữa đám đông trong [Phong Nguyệt]. Hình ảnh ấy hiện lên trong ký ức anh, tùy theo mà đến là vành mắt đỏ hoe của Hề Hàn.
Không còn nghi ngờ gì Hề Hàn có một trái tim tinh tế và dễ rung động trước những điều khác nhau. Hai người họ từng cùng nhau xem đủ thứ phim cũ, mỗi khi đến cảnh buồn, Hề Hàn sẽ không kềm lòng được túm lấy quần áo anh, đây là động tác nhỏ theo bản năng, rất nhiều lúc chính em ấy cũng không phát hiện.
Lâm Di Đông sẽ nhân cơ hội lén lút nắm tay y, vuốt ve những khớp xương cong lại.
Đêm ấy khi xem xong [Phong Nguyệt], BGM chung của cả hai là Boulevard of broken dreams, mỗi người một bên tai nghe, cùng nhau đi dọc theo con đường trong rừng trường, lá cây ngân hạnh phủ đầy đất, tạo ra âm thanh sột soạt theo từng bước chân.
Điệu jazz du dương, tâm hồn thư thả.
Hề Hàn làm ảo thuật lấy từ sau lưng ra một đoá hồng giấy, đưa anh như bảo vật, "Qua đây nào, quà hôm nay."
Lâm Di Đông nhẹ nhàng nhận lấy, mắt thì nhìn y nhưng môi lại hôn lên cánh hoa mong manh, cười nói, "Merci."
Đây là kết quả bị Hề Hàn [đầu độc], khoảng lúc ấy y một lòng muốn học tiếng Pháp, cả ngày cứ lẩm bẩm gì bonjour, merci các kiểu, Lâm Di Đông theo thói quen phối hợp với đam mê mới của y, vậy mà học còn tốt hơn y mấy phần.
Vì thế mà Hề Hàn còn lèm bèm với anh một thời gian.
Giọng điệu ấy rất sinh động, thường là, "Ài ài, học trưởng thiên tài của em à...."
"Vậy em là tiểu Hề ngốc sao?" Đây là giọng anh.
Hề Hàn giả vờ giận dỗi anh một cách buồn cười, Lâm Di Đông liền ôm y thay cho lời dỗ dành.
Không, em mới là người quý giá nhất trên thế gian này. Anh nói thầm trong lòng.
"Anh ơi? Anh ơi?" Tiếng gọi của cô gái đánh thức anh khỏi dòng ký ức.
Anh như người vừa trồi lên khỏi vực thẳm, bàng hoàng cố gắng bình tĩnh lại, "Cho tôi hai hoa."
"Được! Chúc anh vui vẻ mỗi ngày!"
Cô gái đưa cho anh hai cành hoa hồng đã được gói lại, hương thơm thoang thoảng đọng nơi chóp mũi, quá khứ gần trong gang tấc, rồi cũng xa xôi như thế.
Sau nữa hai đóa hồng được anh cẩn thận nuôi trong lọ, mỗi ngày Lâm Di Đông không ngại thay nước, nhưng mấy ngày sau chúng cũng héo tàn.
Anh vẫn không vứt chúng, những cánh hoa mỏng manh teo tóp dần co lại trong không khí, cuối cùng nhăn nheo thành một cục nhỏ.
Không bao lâu tiệm hoa kia cũng đóng cửa, trong một chiều thay bằng chuỗi trà sữa nổi tiếng.
Khi đi ngang qua tình cờ anh nghe thấy ca sĩ đường phố dùng chất giọng khàn khàn hát nhạc của Trần Dịch Tấn, quá lá xúc động.
"Cười... có cách nào để được ấm áp lại cùng em, tôi vẫn sẽ nói mình là người may mắn, em vẫn mãi thắng được những người kia..."
Đây là một năm chia tay với Hề Hàn, thời gian đột nhiên trở nên dài đằng đẵng.
Tác giả: Nghe [Vô điều kiện] cả tối, đây là một tác phẩm rất lạ. Phong cách viết chính văn và phiên ngoại của tôi không giống nhau, mọi người cứ thoải mái mà xem, cuộc sống không chỉ là những cuộc dạo đơn điệu, có lúc cũng cần những điều lãng mạn tinh tế này ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT