Tiểu mộng ma quật cường cắn môi, đôi mắt ngập nước, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Đại khái trước đây không trải qua ủy khuất gì, hôm nay nhìn dáng dấp thế này, nhìn sao cũng chỉ thấy giống một hài tử vị khi dễ mà thôi. Phàn Thiện trong lòng có chút không nỡ. Nàng nắm ống tay áo, nhìn tiểu cô nương đối diện nói: "Ngươi đi đi."
"Hả?" Tiểu gia hỏa kia sửng sốt.
Mỗ bạch miêu: "Ngươi không phải thấy dáng vẻ khả ái này không đành lòng hạ thủ chứ?"
Phàn Thiện nghe xong cũng không phản bác, chỉ là quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn nàng một cái. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Câu Nguyệt lại nghĩ cái liếc mắt kia có vài phần ôn nhu trấn an.
Dường như bị một tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng bị này một ánh mắt làm không nói ra lời, trong lòng tự trách mình không chịu thua kém. Cuối cùng tức giận quay mặt sang một bên, nhắm mắt làm ngơ: quên đi... Hãy bỏ qua cho nha đầu kia lần này, ai bảo tâm nang thiện lương chứ.
Phàn Thiện lúc này mới tiếp tục nói với mộng ma: "Ta có thể thả ngươi đi, nhưng sau này ngươi làm mộng nhớ phải chú ý." Nàng chỉ vào nam tử đang nằm trên giường: "Người phàm này suýt nữa bị ngươi hại mất mạng, chẳng lẽ không vô tội sao."
Mắt tiểu mộng ma hiện lên một tia phức tạp. Lập tức chu miệng, kiêu ngại nói: "Người phàm này đã chết thì sao."
... Sao khí thế này giống bạch miêu như vậy. Phàn Thiện mới hạ giọng, nhưng cũng đủ nghiêm túc: "Hắn chết, sẽ có rất nhiều người thông khổ."
"Ngươi nên hiểu được đạo lý sinh tồn." Nàng nói: "Giống như việc ngươi muốn ngắt một cây măng tốt, phải có rừng tre, phải bảo vệ rừng che của ngươi, không thể bởi vì một lúc chặt cây quá mức mà làm nó suy kiệt, không thể tiếp tục sinh sôi nảy nở. Mọi việc đều nên một vừa hai phải, tài năng duy trì lâu dài."
Tiểu tử kia cắn môi, cúi thấp mặt không đáp lời, nhưng thái độ đã có chuyển biến tốt, chứng minh nàng nghe hiểu. Khóe miệng Phàn Thiện khóe miệng nhếch lên một chút, đến gần một chút, đưa tay điểm nhẹ lên mi tâm nàng một cái.
Đầu ngón tay hơi lạnh, để lại một ánh sáng, lóe ra sai đó rất nhanh biến mất. Tiểu mộng ma không nghĩ tới nàng sẽ có động tác này, sờ sờ trán của mình, nhíu mày nói: "Đó là cái gì."
"Làm một ký hiệu cho ngươi, nếu như sau này còn phạm sai lầm như này, thì ta tới tìm ngươi." Phàn Thiện trả lời.
Mỗ bạch miêu phía sau không vui: người này bình thường đối với nàng lạnh như băng, còn đối với tiểu nha đầu này lại ôn nhu như vậy. Còn làm ký hiệu gì gì đó... Sao không vẽ một cái xong để nàng rời đi chứ!
"Hừ..." Tiểu mộng ma cùng mỗ bạch miêu đồng thời hừ một cái. Sau đó mộng ma ngẩng mặt nói với Phàn Thiện: "Nếu là chính ngươi đáp ứng thả ta đi, ta đi đây. Ngươi còn có cái gì muốn nói với ta... Nói rõ hết đi, cũng đừng mong ta sẽ cảm kích ngươi."
Phàn Thiện nhìn nàng một lúc: "Ngươi tạo mộng, rất đẹp."
Hả... Hả? Mộng ma nghe xong nháy mắt mấy cái, coi như phản ứng lại, mà gương mặt cũng có chút nghi hoặc, đỏ lên một chút."Tạm biệt." Một tiếng thấp không thể nghe thấy, thân ảnh nhỏ nhắn rất nhanh ra khỏi cửa, đảo mắt đã biến mất. Mà ngoài cửa, ánh sáng mặt trời, ánh sáng cùng sương sớm, những người trong Triệu phủ nằm các tư thế khác nhau, cũng chưa tỉnh lại.
"Tiểu nha đầu kia không phải là thích ngươi đi?" Câu Nguyệt nheo mắt lại.
Phàn Thiện mặt không cảm xúc nói: "Nàng thích, hẳn là thứ tử của Triệu gia đi." Nói xoay người đi về phía giường bên kia. Ống tay áo phất nhẹ qua đầu giường, nam tử nằm bên tring trong nháy mắt liền nhíu mày mắt giật giật. Sau đó, chậm rãi mở mắt.
Phàn Thiện không biết từ nơi nào mang tới một chén nước, đưa cho hắn: "Uống nước."
Nhị công tử Triệu gia chưa tỉnh hoàn toàn, mơ mơ màng màng, rất nghe lời mà tiếp nhận chén nước, đợi bớt khát thuận tiếng, lúc này mới phản ứng lại, nhìn Phàn Thiện kinh nghi nói: "Cô nương là người phương nào? Sao lại ở trong phòng ta? Ta, ta đây là..."
"Ngươi bị yêu quái làm hôn mê đã lâu, phụ thân ngươi nhờ ta đến cứu ngươi." Phàn Thiện lấy chén nước trong tay hấn để qua một bên.
"A... Thì ra là vậy..." Hắn ngạc nhiên. Cố gắng xoa đầu nhớ chuyện lúc trước, lập tức nghĩ tới một ít hình ảnh không rõ trong mộng, sắc mặt thay đổi, cuối cùng mang theo bi thương.
Nhị công tử Triệu gia nắm chặt chăn bên người, giống như cố gắng nhịn không để tinh thần bộc phát, mắt cũng đỏ lên. Qua lúc lâu, tâm tình hắn mới bình ổn một chút, mới cắn môi trắng bệch, nghiêm nghị nói: "Tiên nhân... Đa tạ tiên nhân cứu giúp."
Phàn Thiện đứng thẳng trước giường, thần sắc lạnh nhạt nhìn hân một chút, mới mở miệng nói: "Ngươi vẫn nhớ muội muội đã mất của mình?"
"Ta..."
"Ta thi pháp thông linh, biết được muội muội ngươi đã chuyển thế, đầu thai tring một nhà trong sạch, ngươi không cần khốn khổ như vậy."
"Cũng đừng làm cho người bên cạnh ngươi chịu khổ." Nàng lấy một cái bình sứ nhỏ đặt lên bàn, ý bảo nam tử sợ run kia: "Đây là một lọ đan dược, giao cho đại ca ngươi. Mỗi ngày dùng một viên, sẽ hết tàn phế."
Nhị công tử Triệu gia nghe xong, ngơ ngác nhìn về phía bình dược, một lúc lâu nói không ra lời. Lúc muốn mở miệng, cũng đã nghẹn ngào. Vì vậy bò lên, quỳ gối trên giường cúi đầu thật sau trước nữ tử. Mà lại nhìn, trong phòng đã không có một bóng người.
"Đa tạ tiên nhân..." Hắn thì thào, nước mắt rơi xuống áo ngủ bằng gấm.
Phàn Thiện mang theo Câu Nguyệt ra khỏi Triệu phủ, sau đó biến về hình dạnh ban đầu. Lúc này trên đường đã có một vài tiểu thương bắt đầu tập hợp, hai người cảnh tượng hai người đàn ông cưỡi ngựa lướt qua bọn họ.
Chủ tớ hai người dáng dấp uể oải, bọn họ ghìm lại trước cửa Triệu phủ, nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp chỉnh mũ lệch của mình, thì cửa lớn đột nhiên mở ra truyền đến tiếng bước chân, vài người lính chạy vào...
Phàn Thiện thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi trên đường. Điều chỉnh linh lực và lau vết máu trên y phục, sau đó làm sạch, tóc loạn đã được chảu lại, mềm mại thả sau người. Đai lưng nhỏ nhắn, tay áo bay nhẹ, khí chất xuất thần này khiẻn nhiều người quay đầu lại nhìn, nhưng người của nàng mang theo trong trẻo lạnh lùng không ai dám quá phận.
Trong thế giới này, dân chúng bình thường đối với người tu kinh sợ, có chút sợ hãi.
Bạch miêu trợn mât nhìn mấy nam tử nhât gan vài lần. Quay đầu nhìn về phía Phàn Thiện, trong lòng lạnh giọng nói: "Hóa ra người tu chính phái, cũng sẽ lừa dối phàm nhân đó."
Phàn Thiện biết nàng là chỉ bản thân trước đó nói chuyện muội muội Triệu gia hắn chuyển thế: "Nếu như chân tướng lộ ra sẽ làm người rơi vào vũng bùn, dùng lời nói dối giữ lại một mạng cho hắn có gì không thể." Dừng một chút: "Hơn nữa, có thể không chừng sẽ giống như lời ta nói."
"A." Câu Nguyệt cười khẽ. Lập tức nghe trong tai lại truyền đến thanh âm phập phồng: "Ngươi là hôn thê của một vương tử trên Ma giới?"
"Ngươi lưu ý thân phạn của ta?" Nàng híp mắt liếc người bên cạnh: "Thế nào? Có hối hận khi bắt ta hay không? Nếu hối hận, bây giờ cởi vòng đông thả ta đi còn kịp."
Nhưng tiên cô đại nhân không có trả lời, trong mắt cũng chỉ có lạnh lùng, không động một chút. Tiểu bạch miêu nhất thời nghĩ không thú vị, tròng mắt vừa chuyển, lại nghĩ tới cái gì, chế nhạo: "Trước ngươi hình như là thu tiền Triệu gia đi? Thế nào, vì dân trừ hại cũng muốn lấy tiền sao tiên cô?"
"Hai mươi lượng bạc này đối với Triệu gia không tính là nhiều, đã là tâm ý, không cần phụ lòng." Đối phương rốt cục cũng đáp lại.
Bạch miêu cười, "Đừng nói với ta những lý do như vậy."
Phàn Thiện mặt không cảm xúc nói: "Mua đồ ăn."
"Há, còn mua đồ ăn... Ngươi bình thường không cần ăn cơm sao? Cần tiền chăn chó mèo sao?" Trong đầu liền truyền đến thanh âm chế nhạo, rất kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía bạch miêu bên chân cái đuôi vẫy vẫy, đôi mât nheo lại, dáng dấp ngây thơ khả ái ngoài ý muốn...
Tiên cô đại nhân thu hồi ánh mắt, chăm chú nói: Ừ, nuôi ngươi."
Bạch miêu kêu một tiếng: "Ngươi nói cái gì! Ai muốn ngươi nuôi, có phải bây giờ lão nương thành gánh nặng của ngươi không?!" Nàng giật giạt cia tai, có chút buồn bực: "Hơn nữa, ngươi pháp đạo cao cường, còn buồn bản thân không có tiền? Muốn biến ra bao nhiêu vàng bạc cũng có thể..."
Phàn Thiện lập tức dừng bước, sắc mặt nghiêm túc: "Ngươi biết tùy ý biến đồ ra vật dụng trên thế gian sẽ có hạu quả như thế nào không? Dù cho pháp đạo có cao cường đến đâu, vạt tại ra vẫn không có thật, không lâu sau sẽ biến mất, mà những người phàm vô tội này sẽ gặp không ít tổn thất. Trong tam giới cũng không cho phép, người tu càng phải thực hiện nghiêm túc."
Bạch miêu quay người khinh bỉ liếc một cái, thật phiền. Nghe thuyết giáo nửa ngày, nghĩ cả người không có sức lực. Nàng phàn nàn trước mặt nữ tử: "Mệt quá, chúng ta bay về không được sao."
Phàn Thiện nhìn người qua đường xung quanh: "Nếu bay lên sẽ có chuyện lớn, còn có thể truyền ta ban ngày có yêu quái hoành hành làm lòng người hoảng sợ. Hơn nữa nơi này có quá nhiều người qua lại, đối với ngươi cũng có chỗ tốt."
... Đây là cố ý dằn vặt ta đi! Bạch miêi tức giận nhìn người phía trước, trong lúc đó khoảng cách càng lớn. Nhưng nàng lúc này rất mệt, cứ đi cái đầu cúi thấp xuống, hai cái tai cũng vô lực rũ xuống.
Trước đây nàng ra ngoài cũng có người đi theo, nếu không thì biến thành nguyên hình để dì Tấn bế đi, đâu có vất vả như vậy. Dì Tấn nhìn nàng lớn lên, không khác gì mẹ ruột, tính tình cũng rất tốt, mỗi lần ôm nàng đều cảm thấy thoải mái như ngủ trên giường vậy... Nghĩ như vậy, so lão bà trừ lải nhải tham tài đánh ghét kia mang thù làm cơm khó ăn thích mua đồ đắt tiền lung tung ở ngoài, kỳ thật là không sai.
Aiz... Mệt mỏi quá. Câu Nguyệt càng chạy càng phiền muộn, từ lúc linh hồn bị niêm phong, cái cơ thể này càng ngày càng yếu, hôm nay còn vết thương cũ và vết thương mới, cả người đau nhức... Đều tại ở bên cạnh nữ nhân này.
Buổi tối hôm trước đọi không thấy Phàn Thiện, đã muốn ra rừng đi dạo, kết quả, thiếu chút nữa bị kết giới ở ngoài chặt đứt chân, đến bây giờ vẫn có chút đau. Nữ nhân chết tiệt này bố trí kết giới xung quanh nhà mình như vậy, thực sự chỉ là đề phòng nàng chạy sao? Hay là bởi vì... Nhân phẩm không tốt sợ ngày thương có người tìm đến trả thù?
A, nhất đinhn đúng rồi, thích chõ mõm vào, khẳng định đắc tội không ít người. Nàng cùng nàng có thù oán sao, đem nàng thành sủng vật mà nuôi, còn không biết thương hương tiếc ngọc... Vốn đang muốn lưu lại chơi đùa, bay giờ hối hận muốn chạy rồi! Bạch miêu vừa đi trong lòng vừa oán, cái loại bất mãn này sớm hiện lên trên mặt. Phàn Thiện liếc một cái, nhếch môi.
Bỗng nhiên, bạch miêu dừng chân lại, thử nói: "Này, ngươi không sợ ta chạy sao?" Đã không có kết giới hạn chế, nếu như lúc này nàng chạy không phải quá dễ dàng sao?
Nữ tử phía trước giống như không nghe thấy tiếp tục đi, cho đến lúc dưới hàng cây bên kia mới dừng lại, nhưng không nói chuyện, cũng không quay đầu. Nhất thời, câc vật xung quang giống như mờ nhạt đi, trên đường người đến người đi cũng rất yên lặng. Cây chậm rãi lay động, gió nhẹ thổi qua, làm bay một góc bạch y.
Câu Nguyệt nheo mắt lại, đuôi sau hơi nhếch lên, chăm chú nhìn bóng lưng cao gầy đó. Càng nghĩ người này thật khó nắm bât, nhưng mà... Bay giờ là ở bên ngoài, trên đường cái nhiều người như vậy, theo tính tình của y nhất định không dễ dàng thi triển pháp lực... A, đến lúc đó xem nàng sao còn có thể thản nhiên ở đó?
Trong đầu không khống chế được tưởng tượng, điên cuồng đuổi theo một con mèo, khi chạy tóc sẽ loạn quần áo xộc xệch. Phốc, thật buồn cười.
"Ngươi có thể thử xem." Bạch miêu cố xóa cảnh tượng đó ra khỏi đầu, người nọ đã mở miệng. Thanh âm nhẹ nhàng, giấu diếm tâm tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT