Câu Nguyệt mở cửa ra, phát hiện bên ngoài rất yên tĩnh, không biết mọi người đều đi đâu cả rồi.

Tìm xung quang cũng không tìm thấy bóng dáng của Phàn Thiện, nàng có chút khó hiểu đi đến hậu viện, nhìn thấy nơi đây cũng vắng vẻ không có ai cả. Gió lạnh thổi qua hành lang, trong linh trì đã khôi phục như ban đầu, vẫn là cảnh tượng lá sen thảnh thơi đung đưa theo gió.

Có lẽ Phàn Thiện đã đi giải quyết chuyện của đọa thần đó... cũng không thèm nói với nàng tiếng nào. Sau đó nàng đi vào căn nhà nhỏ trong sân, vào phòng Vũ An. Đúng như nàng nghĩ, Vũ An ở bên trong vẫn đang ngủ rất say. Nàng bước tới khẽ gọi vài tiếng, đưa ngón tay búng lên trán nàng ấy một cái, đối phương cũng không có dấu hiệu gì muốn tỉnh dậy, chỉ có mi mắt động đậy.

Ngủ rất say. Có lẽ cơ thể lại biến đổi lần nữa, lại luôn gồng mình đi theo Bạch Chúc không chịu nghỉ ngơi, đã kiệt sức rồi.

Thôi vậy, không gọi nàng ấy dậy nữa, buồn chán thì buồn chán thôi, một mình hưởng thụ sự bình yên của buổi sáng cũng tốt. Câu Nguyệt cong môi cười, khòm lưng đắp chăn cho người trên giường, sau đó quay lưng đi ra ngoài.

Đứng dưới gốc cây hạnh già, khi ánh nắng chiếu xuống mái tóc, nàng không khỏi rì rầm: "Hôm nay thời tiết thật là đẹp..." Lúc này trời nắng đẹp, gió lạnh ngừng thổi, nhìn xa xa những ngọn núi nhấp nhô ngoài rừng đều được tắm mình trong ánh nắng, chân trời cũng cởi bỏ lớp vỏ màu xám, trở nên trong xanh như mới được tắm sạch. Và trong sân ánh nắng bao phủ mọi nơi, bao phủ lên cơ thể ấm áp, giống như... giống như ánh mắt dịu dàng đầy thâm tình của Phàn Thiện.

Câu Nguyệt đột nhiên thất thần, sau đó lại lắc đầu, cười mỉm. Mới xa nhau có bao lâu đâu, sao lại nhớ như này chứ...

Nàng giơ tay lên vén những sợi tóc lỏa xõa bên tai, nhưng trong mắt lại lộ ra ba phần tình ý, trong sự dịu dàng ấm áp lộ ra vẻ nũng nịu, lại sơ ý để lộ ra bộ dạng thùy mị chín chắn.

Khi Phàn Thiện trở về, bước vào sân, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Câu Nguyệt đang khom lưng tưới nước cho mấy cây thuốc bên cạnh hàng rào. Bộ quần áo trên người màu sắc thanh lịch tao nhã, mĩ nhân một tay cầm bình nước bằng tre, vẻ mặt chăm chú. Cánh tay ngọc ngà lộ ra trong ánh nắng, mái tóc đen mềm óng ả từ trên vai xõa xuống, khéo léo buông xuống trước người.

Phàn Thiện dường như cảm thấy trong lòng có cái gì đó khẽ xẹt qua, trong lòng có chút dao động.

Câu Nguyệt nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ bước đến, khóe miệng nhếch lên. Đặt đồ trong tay xuống quay người lại, thấy người ấy đang đứng dưới cây, dịu dàng nhìn mình. Cả hai nhìn nhau, tình cảm cất giữ trong lòng lại càng quyến luyến hơn, từng đoá hoa nở rộ trong lòng. Niềm hạnh phúc và sự mãn nguyện khó mà diễn tả được.

"A Nguyệt" Phàn Thiện khẽ nói.

Câu Nguyệt ngơ ra khi nghe thấy âm thanh này, sau đó không kiềm chế được nghĩ ngợi lung tung, hai má ửng hồng. Tối hôm qua... Người này dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm kia, không ngừng lẩm bẩm bên tai nàng hai chữ này.

A Nguyêt... A Nguyệt.

Nàng vui vẻ khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt chăm chú, vẻ hờn dỗi trên khóe miệng trong nháy mắt biến thành một giọng nói nhỏ nhẹ: "Sao lại bị thương rồi?!"

Nàng thật tinh mắt. Đôi mắt Phàn Thiện sáng lên, người đối diện đã bước tới vài bước, nâng cánh tay nàng lên để kiểm tra, sau khi nhìn thấy cánh tay nàng đúng thật là có một vết thương, thì lập tức nhíu mày: "Ngươi, ngươi làm gì để ra nông nỗi như này?"

Phàn Thiện trả lời: "Chỉ là trên đường quay về gặp phải một con yêu tà bình thường, không cẩn thận nên bị thương chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu"

Câu Nguyệt đã kịp nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trong mắt nàng, nhướng mày: "Thật không?" Mới ra ngoài một chuyến thì đã mang thương tích trở về, chuyện này thật không đơn giản như vậy.

"Ừm" Phàn Thiện trả lời, đột nhiên phát hiện bản thân ở trước mặt Câu Nguyệt khí thế yếu đi rất nhiều. Mà lúc này ánh mắt chất vấn kia của đối phương khiến nàng như bị nhìn trúng tim đen.

Thấy Phàn Thiện không có ý muốn nói, Câu Nguyệt có chút thất vọng. Nếu không phải vì trên tay đối phương có vết thương, lúc này nàng thật sự muốn nhéo một cái. Hứ, nói cái gì mà chỉ bị thương nhẹ, nếu thật sự chỉ bị thương nhẹ, thì tại sao không dùng linh lực chữa lành vết thương chứ?

Vết thương này tuy chỉ một đường rất mảnh, nhưng lại rất sâu, rõ ràng là bị một con dao cực kì sắc bén làm bị thương, hơn nữa còn mang theo tà khí không bình thường của ma tộc, cho rằng nàng không nhìn ra sao? Khá lắm, mới ở bên nhau chưa được bao lâu, Đại Cẩu này lại dám lừa nàng rồi, sau này thành hôn rồi thì còn thế nào nữa đây!

Nàng không vui vẻ gì cho cam nhìn đối phương, cuối cùng thì đau lòng hơn là tức giận, nhẹ nhàng thổi lên vết thương, tiếp tục kiểm tra cơ thể của người yêu: "Còn có chỗ nào bị thương nữa không?"

"Không có, chỉ có chỗ này mà thôi, chỉ bị thương ngoài da" Phàn Thiện nhân cơ hội rút tay về.

"Đợi đã!" Câu Nguyệt không cho nàng động đậy, lần nữa tới gần cẩn thận nhìn một lúc, chân mày cau lại, sau đó lại tới chỗ nàng ngửi ngửi, sắc mặt liền thay đổi. Quả nhiên, vết thương này đúng là do vũ khí của ma tộc làm bị thương.

"Phàn Thiện, ngươi thành thật nói ta biết, có phải người của Ma giới tới tìm ngươi không?" Không đợi câu trả lời nàng lại hùng hổ nói thêm câu nữa: "Dám lừa ta thì tối nay ngươi đừng có về phòng ngủ, lên mái nhà mà ngủ đi"

Phàn Thiện: "...Cùng bọn họ giao đấu vài chiêu"

"Bọn họ?" Câu Nguyệt cau mày: "Không ít người ha. Với lại là ai lợi hại đến vậy, có thể làm ngươi bị thương?" Cái đám đáng ghét này sao có thể nhanh như vậy đã tìm đến phá hoại những ngày tháng tươi đẹp của nàng chứ!

Phàn Thiện do dự một lúc: "Là tỷ tỷ ngươi"

"Trọng Yên Tuyết?!" Giọng Câu Nguyệt cao hơn mấy thanh. Trọng Yên Tuyết ả tiện nhân này đã đến đây rồi sao, còn dám ra tay với Phàn Thiện... Nói như vậy, vết thương này nhất định là do Huyết Luân của nàng ta gây ra. Lẽ nào lại vậy chứ!!

"Tại sao không nói sớm cho ta biết! Ngươi, ngươi không phải vì nữ nhân đó là tỷ tỷ của ta mà do dự không đánh trả đấy chứ? Nàng lo lắng nói: "Có phải ngươi bị một loại pháp khí giống như trăng lưỡi liềm hình bán nguyệt làm bị thương đúng không?"

"Ừm, loại pháp khí đó quả là rất lợi hại"

"Đương nhiên lợi hại rồi! Trọng Yên Tuyết nữ nhân lòng dạ độc ác đó lại dùng Huyết Luân đối phó ngươi! Bị loại binh khí hung ác đó làm bị thương, nhìn bề ngoài vết thương có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng trên thực tế lại làm tổn thương đến kinh mạch, đau đớn như kim châm muối xát, linh lực cũng không có cách nào chữa lành..." Câu Nguyệt đau lòng tột độ: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, có đau không?"

Phàn Thiện nói: "Vết thương này không quá nghiêm trọng, cho dù linh lực không thể chữa lành, thì dựa vào thể trạng của ta cũng có thể nhanh chóng bình phục"

Câu Nguyệt nghe xong vẫn còn lo lắng: "Không được, xem ra nơi này không ở lại được nữa. Lần này Trọng Yên Tuyết nàng ta chỉ đang cảnh cáo thị uy thôi, nhưng lần sau thì sẽ ra tay độc ác hơn. Chúng ta tạm thời rời khỏi nơi đây có được không, không thể để bọn họ gây bất lợi cho ngươi nữa, đợi thời cơ tới ta sẽ huy động lực lượng trong tay..."

"Trốn tránh không phải là cách" Phàn Thiện lắc đầu, nhẹ nhàng nắm tay nàng an ủi: "Yên tâm, bọn họ không thể làm gì ta được đâu"

"Lỡ như phụ vương ta..."

"Ta sẽ cố gắng hết sức để Ma Tôn chấp nhận chúng ta. Câu Nguyệt, ta muốn để ngươi đường đường chính chính ở bên cạnh ta, được sự chấp thuận và chúc phúc của mọi người, chứ không phải ép ngươi phải từ bỏ gia đình của mình, đánh mất những thứ mình trân trọng"

Câu Nguyệt mắt rưng rưng: "Phàn Thiện......"

"Cho nên, đừng lo lắng gì cả, cứ giao cho ta"

"...Ừm" Con mèo đó buồn bã đáp lại, mắt cụp xuống, nhưng vẫn còn chút lo lắng sợ sệt, cứ nheo mày không giản ra được.

Phàn Thiện không nhịn được cười, cúi đầu xuống hôn lên giữa lông mày của nàng, đợi nàng buông lỏng, rồi di chuyển xuống một chút, kề môi gần chóp mũi nàng, từ từ làm tan đi tất cả những lo lắng bất an, cuối cùng trán hai người cũng chạm vào nhau.

Ánh mắt của Câu Nguyệt long lanh hơi nước. Hơi thở ấm áp của Phàn Thiện vừa phả vào khuôn mặt nàng, cơ thể của nàng mềm nhũn ra, ánh mắt bắt gặp sự dịu dàng nuông chiều trong đôi mắt hổ phách ấy, nàng không còn sức chống cự, nàng đã hoàn toàn đắm chìm.

Quá gian xảo, lại dám dùng mỹ nhân kế với nàng... mà bản thân nàng cũng chẳng có tiền đồ. Câu Nguyệt xấu hổ cắn môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Phàn Thiện nhìn hai hàng mi khẽ run ở trước mặt, ánh mắt dịu dàng như hóa thành nước suối. Nàng ôm nhẹ gương mặt của Câu Nguyệt, từ từ nghiêng người về phía trước, ngậm lấy hai cánh môi anh đào, cẩn thận mút nhẹ.

Một cảm giác mềm mại, ngọt ngào và say đắm. Nàng không nhịn được lại lần nữa đặt môi lên, đưa lưỡi ra liếm lấy đối phương.

"Ưm.." Câu Nguyệt rên lên một tiếng, cánh tay đặt trên vai Phàn Thiện càng siết chặt hơn. Theo đó nâng cầm lên, ôm chặt eo Phàn Thiện và chui vào lòng nàng ấy, nhẹ nhàng mở miệng phối hợp theo động tác của nàng ấy.

Làn gió mát khẽ lướt qua, nhưng lại dấy lên dục hoả trong người.

Đang lúc "làm việc" thì đột nhiên có tiếng ngáp mơ hồ truyền đến bên tai bọn họ: "Oa... Ta ngủ đến giờ này rồi sao..".

Hai người ôm nhau chợt rùng mình, lập tức tách nhau ra như bị điện giật, quay đầu lại thì thấy Vũ An vừa dụi mắt vừa từ trong căn nhà nhỏ bước ra, vẫn còn ngấn lệ nơi khóe mắt, ngáp ngắn ngáp dài.

"A, các ngươi đều ở đây à" Vũ An vừa mới ngủ dậy còn hơi mơ mơ màng màng, không hề để ý đến vẻ mặt của hai người kia sai trái đến thế nào, lúc này nhìn thấy bọn họ đang ở trong sân, cơn buồn ngủ liền biến mất, lập tức lao tới nắm lấy tay Câu Nguyệt đong đưa: "Nguyệt, ngươi không sao chứ, tối qua ngươi có bị thương không? Ta rất lo lắng đó"

"À... không, không sao" Ánh mắt của Câu Nguyệt lẫn tránh đi, ngại ngùng, chột dạ, xấu hổ, và cả có chút tiếc nuối, nàng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của người kia. Không kiềm chế được hành động thân mật với Phàn Thiện, không ngờ lại bị bắt gặp ngay tại trận, may là Vũ An là một người vô tư, không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng dù là như vậy... nàng vẫn thấy rất xấu hổ...

Con mèo nào đó rất muốn che mặt lại, liếc mắt lại thấy người bên cạnh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình, sau đó lại như cười như không cười nhìn mình, khiến nàng càng thêm xấu hổ. Nàng đỏ mặt liếc Phàn Thiện một cái, hung dữ nói: "Nè, ngươi... ngươi còn không mau quay về bôi thuốc chữa vết thương đi!"

"Được" Phàn Thiện cố nhịn cười, trịnh trọng nói: "Vậy lát nữa ngươi nhớ đưa máu hươu cho Vũ An"

"Biết rồi!"

"Ủa.." Vũ An nhìn Phàn Thiện đi vào phòng, chớp mắt ngạc nhiên: "Ủa? Phàn bị thương sao?"

Nhắc đến vấn đề này, trong lòng Câu Nguyệt bỗng bực bội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị một nữ nhân ác độc không biết xấu hổ tập kích"

"Nữ nhân ác độc?" Vũ An đang muốn hỏi tiếp, Câu Nguyệt lại nói câu khác cắt ngang: "Ngươi đói chưa?"

"Hả? Ta không đói" Quả nhiên Vũ An đã bị phân tán sự chú ý, vừa cười vừa xua xua tay, và có một niềm kiêu ngạo không thể nói rõ được: "Đêm qua Bạch đã đưa máu của nàng ấy cho ta uống. Đúng là thật thần kì, chỉ uống một ngụm máu của nàng ấy mà ta đã cảm thấy nguyên khí tràn đầy, sinh lực dồi dào. Bây giờ ta cảm thấy rằng ta không uống máu trong một tháng cũng được!"

"A? Lợi hại vậy sao?" Câu Nguyệt hơi ngạc nhiên, lúc này, nàng nghe thấy khu rừng phía xa xa truyền đến một tiếng gầm rú.

"Tiếng gì vậy?" Vũ An xoay đầu nhìn về hướng ấy.

Câu Nguyệt cau mày. Đạn khói chém gió, là tín hiệu khẩn cấp của Tam Kê bọn họ truyền đến. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Liệu có liên quan đến Trọng Yên Tuyết...

"Ta đến chỗ Tam Kê bọn họ một chuyến" Nàng nói với Vũ An.

"Hả? Cần ta đi cùng ngươi không?"

"Không cần, ta chỉ đi một lát rồi về" Nàng vừa đi về hướng cổng sân vừa nói: "Lát nữa Phàn Thiện ra đây thì giúp ta chuyển lời với nàng ấy nhé"

"Ừ..."

Câu Nguyệt đi ra khỏi sân, nhìn về hướng đám khói mỏng ở phía chân trời vẫn chưa tan kia. Khói màu xanh nhạt, và chỉ kêu một tiếng, chứng tỏ họ muốn tìm nàng để bàn bạc chuyện quan trọng nào đó. Chắc chắn đã tìm được tung tích của ả nữ nhân Trọng Yên Tuyết kia, cần cùng nhau bàn bạc đối sách.

Xem ra đã đến lúc để hành động rồi.

Nàng xoay tay thi triển pháp thuật, nhanh chóng đuổi theo lên đỉnh núi.

Nàng vội vàng đi vào trong, nhìn thấy Nhị Ngưu và Tam Kê đều đang ngồi trên ghế bành ở đầu bên kia. Phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy kỳ lạ, sau đó nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt của bọn họ, nàng mới phát hiện có gì đó sai sai, nàng muốn xoay người đi trở ra nhưng đã quá muộn rồi.

Tiếng vỗ tay khẽ vang lên, kết giới được mở ra, ma binh ở bên ngoài tràn vào, bao vây chặt lấy nàng. Hai người ở phía đối diện kia chính là bị bắt cột vào ghế, và còn bị điểm huyệt. Một thân áo đỏ lả lướt từ bên cạnh bước ra, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang một vẻ mặt lạnh lùng lạ thường.

Câu Nguyệt kêu thất thanh: "Tấn di?!! Ngươi, không phải ngươi đang bị giam lỏng ở Nam Hải sao?"

"Ha, luôn cho người theo dõi ta ha, còn biết ta đang ở Nam Hải tịnh tu, cho nên mới vô pháp vô thiên như vậy đúng không" Nữ nhân đó cười lạnh một tiếng, rõ ràng là giọng nói vô cùng êm dịu nhưng lại khiến người nghe sởn cả gai ốc: "Đại vương bảo ta đến tìm ngươi, ngươi chơi đã rồi thì theo ta về"

"Phụ vương xuất quan rồi?"

Tấn di không khách khí nói: "Xảy ra chuyện như vậy, cha ngươi còn có thể an tâm bế quan sao? Hiện tại hắn còn muốn lột da ngươi nữa kìa" Lúc này bà ta bắt đầu nói giọng như trưởng bối nghiêm khắc: "Đừng tưởng rằng mấy việc lén lút kia ngươi làm cha ngươi không hay biết, đám thuộc hạ của ngươi sớm đã bị khống chế hết rồi. Hôm qua tất thảy bọn chúng đã bị bắt đem giam dưới hồ sâu mà chịu phạt"

"Công chúa..." Lúc này Tam Kê vùng vẫy, cố hết sức gào cổ lên hét một tiếng, vừa không cam lòng vừa áy náy, chỉ trách bản thân mình quá vô dụng. Hắn muốn lên tiếng an ủi, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tiểu công chúa nhà mình thì khóe mắt hắn cay sè, không nói được lời nào.

"Với cả đại ca của ngươi, một mực bao che cho ngươi, cũng bị cấm túc không cho ra khỏi cửa" Tấn Di lại lạnh lùng nhả ra thêm một câu, nhìn vào nha đầu một tay mình nuôi lớn, dưới sự lạnh lùng đó tràn đầy sự bất mãn, hận không dạy dỗ nàng đến nơi đến chốn.

"Cả đại ca cũng.." Câu Nguyệt nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Nàng còn chưa phản kháng đã phải thua rồi sao, tất cả những điều kiện làm tin mà nàng phải trải qua muôn vàn khổ cực mới có được, tất cả lại bị phá vỡ chỉ sau một đêm.

"Không ngờ rằng phụ vương lại tuyệt tình đến như vậy.."

"Lần này cha ngươi thật sự rất tức giận. Đào hôn đi không chịu về, còn ở bên ngoài tự ý định đoạt chuyện chung thân với một người không rõ lai lịch, xúi dục thuộc hạ mưu phản... Câu Nguyệt, ngươi giờ đủ lông đủ cánh rồi làm càn phải không!" Tấn Di hất tay áo, ánh như sắc nhọn như mũi tên cắm sâu vào da thịt người khác: "Theo ta về! Nếu không, cái tên ẩn tiên đó.."

"Tấn di.." Câu Nguyệt hoảng sợ.

"Đừng gọi ta Tấn di!"

Lòng Câu Nguyệt nặng trĩu, mắt nhìn xung quanh, tầng tầng lớp lớp bao vây đều là những ma binh tinh nhuệ. Ha, hay lắm... Các thuộc hạ ma binh một lòng trung thành của Trọng Yên Tuyết... bản thân mình chạy không thoát rồi.

Tại sao ai ai cũng đều đến ngăn cản nàng, cả Tấn Di người chăm sóc nàng từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành cũng như vậy! Một mực muốn nàng gả cho người nàng không thích, muốn nàng sống một cuộc sống như bị giam cầm trong lồng sao?! Vậy còn không bằng chết quách đi cho xong!!

Khoé mắt nàng hơi ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không trở về đâu!!"

Nữ nhân áo đỏ đối diện nheo mắt: "Công chúa, tốt nhất ngươi đừng chọc giận đại vương. Theo ta về trước, biết đâu mọi chuyện sẽ có hội xoay chuyển, nếu không, một khi đại vương thất vọng về ngươi, không niệm tình cha con, vậy tên ẩn tiên kia của ngươi sẽ gặp nguy hiểm đấy"

Bà ta vừa nói vừa chậm rãi bước đến, hơi thở hắc ám giống như lưới thép gai, hùng hổ bắt lấy người: "Pháp lực của nàng ta tuy rằng không yếu, nhưng có thể chống lại với muôn ngàn ma binh tinh nhuệ của ma giới sao? Đại công chúa cũng đã phụng mệnh đến đây, ngươi có tin... bọn ta sẽ liên thủ giết nàng ta không?"

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play