Suốt mấy ngày liền, Câu Nguyệt đắm chìm trong tình yêu say đắm hạnh phúc, mãn nguyện ngọt ngào như cô vợ nhỏ mới cưới. Buổi sáng theo Phàn Thiện lên núi hái thuốc, nếu có thời gian thì xuống núi dạo phố. Trên đường sẽ tìm cơ hội ôm, hôn, ăn đậu hủ gì đó, đúng là những ngày tháng tuyệt với đến không thể tuyệt vời hơn...
Nhớ lại dáng vẻ bị mình quyến rũ tối hôm qua, khóe miệng Bạch Miêu giương lên, độ cong kia vừa xảo quyệt vừa quyến rũ.
Chỉ tiếc là sắp thành công thì thất bại. Hừ, Đại Cẩu thật không hiểu phong tình, tối hôm qua nàng dùng tất cả thủ đoạn quyến rũ của hồ ly tinh mà Phàn Thiện vẫn kìm lòng được, sao định lực lại tốt thế chứ!
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Câu Nguyệt giảm bớt. Không sai, từ trước đến nay Phàn Thiện đều cư xử rất đứng đắn, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nắm tay thì những chuyện khác vẫn chưa làm cái nào, đâu giống người đang yêu nhau, chẳng khác trước lúc xác định quan hệ là bao. Nếu nàng không chủ động, có lẽ quan hệ của bọn họ sẽ mãi luôn bình bình đạm đạm.
Nhưng chẳng có lý do gì, không lẽ do mị lực của nàng chưa đủ.... Hay thật ra Phàn Thiện thích kiểu nữ nhân rụt rè đoan trang, lạnh như băng?! Nếu vậy nàng có nên thử rụt rè lãnh đạm chút, học những tiên tử bạch y không dính khói lửa phàm trần kia?
Không được không được... Câu Nguyệt nghĩ nghĩ, lắc đầu. Bản thân người nọ đã đủ thanh tâm quả dục, nếu nàng cũng bẽn lẽn thì hai người chỉ có nước ăn chay niệm phật!
Haizz, rốt cuộc nên làm sao! Yến Tử lại không ở đây, trong tay cũng không có huân hương đặc biệt có công hiệu kích tình gì...
Nàng thở dài, lòng ai oán. Trong hôm nay, đây đã là lần thứ hai nàng thở dài, lần đầu tiên chính là hồi sáng nghe đám Tam Kê truyền tin rằng bọn họ nhìn thấy thủ hạ của Trọng Yên Tuyết ở gần đây.
Trọng Yên Tuyết, đại công chúa Ma giới tay cầm binh quyền, thiên phú dị bẩm, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.
Nữ nhân này vừa thân vừa hời hợt, trước nay luôn khó nắm bắt. Đôi khi cảm thấy nàng tốt, đôi khi lại phát hiện nàng thật ra rất xấu, lòng dạ thâm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm như rắn rết. Nhưng không thể không thừa nhận, nàng làm việc quả quyết, có tài chỉ huy, hơn hẳn vị đại ca chỉ biết đánh nhau kia, ở Ma giới cũng rất được dân tâm. Nếu một ngày nào đó phụ vương thoái vị, rất có khả năng nàng sẽ tiếp quản vị trí Ma Tôn.
Nhưng dù thế nào, phát hiện nanh vuốt của nàng ta ở gần đây chẳng phải chuyện gì tốt lành, xem ra phải tăng số nhân thủ đề phòng.
Thật muốn quên đi những nguy hiểm tiềm tàng và những gian nan phải đối mặt trong tương lai, tận hưởng thật tốt những ngày tháng yên bình trước bão tố...... Nhưng chuyện gì phải tới cũng sẽ tới.
Mắt Câu Nguyệt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn tia nắng cuối cùng trên bầu trời xa xăm đang dần dần khuất dạng giữa những dãy núi màu than chì trùng trùng điệp điệp, màn đêm từ từ buông xuống, từng ngôi sao nhỏ sáng lên.
Bây giờ là mùa đông, trời gần tối, tiết trời cũng càng ngày càng lạnh, cây bị gió thổi lắc lư qua lại, cây hạnh già rốt cuộc cũng trụi hết lá, chỉ còn mỗi những cành khô bơ vơ dưới trăng sáng.
Khí lạnh buổi tối bị kết giới rắn chắc ngăn trở lại. Giờ phút này, nàng ngồi trên nóc nhà tiểu lâu cũng chỉ cảm thấy man mát.
Ngồi một mình một lúc, nàng biến thành một con mèo màu trắng, dưới ánh trăng liếm liếm đệm thịt, chăm sóc lông tóc sạch sẽ trắng tinh khôi. Xong xuôi, đôi tai bông xù khẽ đong đưa, cái đuôi xõa tung phía sau nhẹ nhàng lắc lắc.
Nhưng dần dà, tốc độ cái đuôi lắc lư ngày càng nhanh, thể hiện một chút mất kiên nhẫn.
Cách đó không xa, nữ tử thanh y ngồi trước cửa hiên lau đao, lau cũng phải một canh giờ rồi. Nàng thoáng nhìn qua một cái, thấy đối phương không ngẩng mặt lên một lần nào liền ngạo kiều xoay người sang chỗ khác, để lại đằng sau một cục bông tròn trịa mềm như nhung.
Vậy mà bị lạnh nhạt. Con mèo nào đó phẫn uất, chua xót nghĩ.
Nếu là một nữ tử đang yêu khác, nàng ấy sẽ không bỏ người yêu lại mà đi lau đao đâu. Phàn Thiện đúng là một tên ngốc.
Một lúc lâu sau, Câu Nguyệt đã đợi đến nỗi chân tê rần, nàng lạnh lùng xoay người nhìn lại, phát hiện người nọ vẫn đang lau đao dưới mái hiên, biểu cảm chăm chú, động tác mềm nhẹ. Nàng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy xuống biến về hình người, gót sen ưu nhã chậm rãi bước trên hành lang, trong nụ cười hàm chứa hàn khí lạnh run.
Lúc này, người lau đao mới cảm giác được một áp lực vô hình. Chuông bạc cài cuối lưỡi đao vang lên đinh đang, nữ tử tóc trắng hiện lên, móc một túi giấy dầu ra rồi bắt đầu thản nhiên nhai thịt khô. Cạnh môt bên khác của Phàn Thiện, Câu đại mỹ nhân mặt mày khó chịu phất tay áo ngồi xuống.
Phàn Thiện bị kẹp giữa chớp chớp mắt, tiếp tục lau đao.
Câu Nguyệt suýt thì xông lên đánh Phàn Thiện. Nàng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, ghé mắt liếc sang người bên cạnh: "Vì sao cứ cách hai ngày lại phải lau một lần. Một lần lại lau lâu như vậy, ngươi còn hẹn ta chiều nay xuống núi chơi"
Động tác Phàn Thiện dừng lại. Không đợi nàng mở miệng, nữ tử tóc trắng bên cạnh đã lạnh nhạt tiếp lời: "Nàng đã ở cùng ngươi một ngày"
"Nói như ta dính người lắm ấy"
"Chẳng lẽ không phải?" Bạch Chúc cách Phàn Thiện đối mắt với Câu Nguyệt, trong không khí lập tức tỏa ra mùi thuốc súng.
"Lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên thích thì ở bên nhau thôi" Câu Nguyệt cong môi, trong mắt mang theo khiêu khích: "Nhưng là loại thần đao ngàn năm không hiểu tình ái như ngươi đương nhiên sẽ chẳng thể hiểu diệu dụng trong đó"
"Ta không hiểu, suốt ngày dính lấy nhau không chán sao?"
"A, hiện tại ngươi cảm thấy phiền, nhưng đợi đến một ngày nàng ấy biến mất...... ngươi sẽ nóng lòng nhớ nhung, cả người khó chịu"
"Ý ngươi là gì?" Bạch Chúc nhíu mày.
"Nhắc nhở ngươi một chút thôi" Câu Nguyệt cười thâm thúy, xoay người nằm dựa vào vai Phàn Thiện, cất giọng ngọt ngào làm nũng: "Đại Cẩu, sau này cứ để Vũ An lau đao giúp ngươi, ngươi ở bên ta là được rồi"
Bạch Chúc lập tức nhìn về phía Phàn Thiện: "Ngươi dám?"
"Sao lại không dám?" Câu Nguyệt nâng cằm, ôm cánh tay người bên cạnh: "Phàn Thiện, ta và cây đao này, ngươi chọn một đi"
Phàn Thiện: "Nhưng mà, Vũ An đâu rồi?"
Tia lửa giữa hai ngươi lập tức tiêu tan, Câu Nguyệt nghe xong nhìn trái nhìn phải, lúc này mới cảm thấy có điều không đúng: "A, sao không thấy Vũ An? Như mọi ngày, giờ này nàng ấy đã đến xem ngươi lau đao rồi"
Bạch Chúc nói nhỏ: "Buổi trưa ta về không gian nghỉ ngơi, không thấy nàng"
Phàn Thiện chỉ tay niệm chú, vầng sáng bỗng lan tràn, nàng ngạc nhiên nói: "Vũ An đã ra ngoài"
"Hả? Vũ An không bao giờ ra ngoài, đã trễ thế này nàng còn ra ngoài làm gì?" Câu Nguyệt kinh ngạc.
Phàn Thiện cũng cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc, đúng như Câu Nguyệt nói, Vũ An bình thường chỉ thích ở nhà, mà dù nàng có đột nhiên muốn ra ngoài cũng sẽ không nói tiếng nào mà rời đi lâu như vậy. Dò xét xung quanh một vòng cũng không thấy được tung tích nàng, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Vì thế hỏi hai người trước mặt: "Mấy ngày nay Vũ An có gì khác thường không?"
"Không có gì khác thường. Sáng nay lúc nàng nói chuyện với ta vẫn ổn lắm mà" Câu Nguyệt trả lời.
"Các ngươi nói chuyện gì?"
"À......" Liếc mắt nhìn nữ tử tóc trắng kia, hơi chột dạ: "Một số chuyện về Bạch Chúc"
Bạch Chúc nhíu mày: "Cái gì?"
"Là nói trước đây ngươi đóng băng chính mình, còn để Phàn Thiện giúp ngươi hái hoa sen gì đó...."
Một vài ý nghĩ lóe lên trong mắt Phàn Thiện, nàng như bắt được điểm mấu chốt: "Ngươi nói hoa sen?" Rồi sau đó nghĩ nghĩ, nhanh chóng hiểu ra: "Khó trách nàng sẽ hỏi ta về Vân Liên"
"Vân Liên là sao? Có liên quan gì với Vũ An?" Câu Nguyệt hỏi.
Phàn Thiện gật gật đầu, thấy vẻ mặt nữ tử tóc trắng bên cạnh hiện ra một tia biến hóa, "Vân Liên rất giống Tuyết Liên, còn gọi là Nhất Đêm Tuyết, thường mọc trên vách đá dựng đứng, nở vào buổi tối mùa đông và tàn vào sáng ngày hôm sau. Ta nghĩ Vũ An đã đi núi Vân Vụ"
"Đi hái Vân Liên sao?" Câu Nguyệt không khỏi lo lắng: "Nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa về, hôm nay Vũ An uống máu hươu chưa?"
"Vốn dĩ định một lát nữa cho nàng uống" Phàn Thiện đứng dậy ra ngoài hiền, nhìn về phía vầng trăng tròn sáng mờ lấp ló giữa làn mây nhẹ, vẻ mặt trầm xuống, "Tối nay trăng tròn, cũng đúng là lúc âm khí thịnh nhất năm nay, là chúng ta sơ sót. Tộc Hấp huyết sùng bái ánh trăng, Vũ An ở ngoài một mình dễ xảy ra chuyện"
"Chúng ta chia ra tìm" Câu Nguyệt nghe xong lập tức mặc thêm áo bông kéo nàng ra ngoài cửa.
Bạch Chúc nãy giờ im lặng không lên tiếng bỗng đứng dậy: "Ta cũng đi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT